Hồng Liên Bảo Giám

Chương 41: Thiếu niên


Đọc truyện Hồng Liên Bảo Giám – Chương 41: Thiếu niên

Bên Tô Kính không bị chỉnh đốn, người hầu cũ của hắn hầu như bị đổi đi hết chỉ chừa tám nha hoàn đi theo. Tô Kính muốn hai tiểu tư mới nhưng mãi Tiêu Dao Hầu không sắp xếp cho. Bên phòng bếp nhỏ, vú già nấu cơm bị đổi thành yêu quái chuyên nấu cho hai nơi Lâm Hoành Sơn và Tô Kính.

Trong thế giới thuật đạo việc giặt quần áo dọn dẹp nhà cửa trở nên đơn giản, Tô Kính có tám nha hoàn hầu không cần thêm người.

Tử Đằng giả bệnh, Lam Mân lĩnh ba nha hoàn canh giữ ngoài viện tử. Trước cửa viện của Lâm Hoành Sơn có mảnh đất đá phẳng, chính giữa mọc một cây to. Bốn nha hoàn rảnh rỗi vác bàn cờ lại ngồi đánh cờ vây dưới cây.

Hoàng Sương và Lục Hà đánh cờ, Cam Tâm và Lam Mân xem cờ. Bốn thiếu nữ không đặt cược, Lam Mân và Lâm Tạ Hồng ở bên ngoài thỉnh thoảng chỉ chiêu. Mưa dần lớn, bóng cây rậm rạp, mưa lớn như hạt đậu đập vào tán lá rồi bắn ra hết, không cái nào rơi trúng rễ cây, tựa như cây dù to thiên nhiên.

Bốn thiếu nữ mặc váy dài màu sắc khác nhau, nhìn từ xa tựa như đóa hoa nở trong cơn mưa.

Phương xa hơn có con đường nhỏ dưới rừng tre, hai thiếu niên đang bước đi. Hai thiếu niên ăn mặc hơi lạ, bọn họ mặc áo ngắn rõ ràng không phải khách, trên áo ngăn hoa văn tinh xảo, ống tay áo hẹp cũng đầy hoa văn. Những hoa văn sáng tối đan chéo nhau, không nhìn ra là phù lục thuật đạo gì tổ hợp, thậm chí không cách nào lắp ráp thành một cấm chế địa sát.

Thiếu niên đi đầu vóc dáng cao ráo, khi đi đường trông hơi chậm chạp nhưng rất ngạo nghễ. Thiếu niên đi phía sau lưng hơi khom, biểu tình hơi nịnh nọt.

Hai thiếu niên mặt mày tuấn tú, da trắng trẻo trông hơi giống nhau nhưng biểu tình khác biệt lớn, nên không ai lẫn lộn hai người này được.

Lam Mân ngước đầu lên, ngón tay nhẹ nhàng kẹp hai quân cờ một đen một trắng. Hoàng Sương, Lục Hà đẩy bàn cờ ra đứng dậy.

Hai thiếu niên lạ mặt hiển nhiên không phải người trong Hầu phủ, tuy chỉ là cảm giác của Tiên Thiên kỳ nhưng các nàng không dám khinh thường. Thiếu gia mới gặp chút rắc rối, nếu trong phủ còn có cuồng đồ như Sửu Đạo Nhân thì khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.

Hai thiếu niên đi trong mưa đến ngày càng gần. Thiếu niên kiêu ngạo liếc mắt qua bốn nha hoàn. Lam Mân tu vi cao nhất bỗng tim đập nhanh, thiếu niên này mạnh hơn nàng nghĩ. Thiếu niên đi đằng sau chợt thẳng sống lưng, mắt háo sắc nhìn bốn nha hoàn.


Lam Mân tức giận quát:

– Là ai mà dám tự tiện xông vào trọng địa Hầu phủ?

Hai thiếu niên không dừng bước.

Thiếu niên đi đằng trước vừa đi vừa nói:

– Là Hầu gia sai chúng ta đến.

– Nói bậy bạ! Người mới vào phủ ít nhất được Nhị Tiên Sinh sắp xếp phân phối!

Khi nói chuyện Lam Mân đã bắn ra hai quân cờ, đuôi hai quân cờ hình thành bóng đen chớp mắt đã đến trước mắt hai thiếu niên.

Ba nha hoàn không tỏ ý vui mừng. Thiếu niên kiêu ngạo cắn quân cờ đen, quân cờ màu đen bằng kim cương bị gã cắn nát. Thiếu niên háo sắc cũng làm động tác tương tự, nhưng gã cắn quân cờ trắng xong vội vàng phun ra.

– Phi phi! Ta cứ nghĩ tay mỹ nhân thơm lắm thì ra cũng thúi!

Thiếu niên kiêu ngạo lạnh nhạt nói:

– Chỉ có phân ngươi mới cảm thấy thơm, lo mà học cách làm người đi.

Thiếu niên háo sắc bị mắng nhưng không tức giận, ngược lại cúi đầu khom lưng nói:

– Đại ca nói đúng, sau này ta sẽ học cách làm người.

Bốn nha hoàn hơi căng thẳng, Lam Mân mạnh nhất trong nhóm, công kích bằng hai quân cơ một số thân binh trong phủ không đỡ được, hai thiếu niên đỡ bằng miệng mà không bị trầy da.

Không khí đang căng thẳng bỗng nhiên cửa viện mở, một nữ nhân váy đen đi ra. Lam Mân thầm thở phào, nàng biết nữ nhân váy đen là tay sai bên cạnh lão gia.

Sắc mặt nữ nhân váy đen khó xem, nàng lén lẻn vào viện nhưng bị thiếu gia phát hiện ngay và đuổi đi, nàng cũng cảm giác được sát ý từ Lâm Hoành Sơn. Mọi người đều như nhau làm việc cho Hầu gia, nhưng Lâm Hoành Sơn quá cô độc. Nhưng nữ nhi của gã thành đồ đệ duy nhất của lão gia, thân phận không giống nhau, tốt nhất là nàng đừng gây sự.

Nữ nhân váy đen mới nghĩ vậy đã thấy hai thiếu niên từ trong mưa đi đến, nàng ngoắc tay gọi:

– Hai ngươi lại đây.


Hai thiếu niên đi đến trước cửa, nữ nhân váy đen đánh giá từ trên xuống dưới:

– Đến từ Lôi sơn?

Thiếu niên kiêu ngạo cố nén sợ hãi ngang nhiên nói:

– Đúng vậy!

Thiếu niên háo sắc chân run cầm cập, cúi đầu núp sau lưng thiếu niên kiêu ngạo không dám hó hé một tiếng. Gã cảm giác nữ nhân váy đen mạnh hơn hai người họ. Bọn họ dựa vào người khác trợ giúp mới có thể ổn định biến hình người, đối phương là đại yêu tùy ý biến hóa. Thân phận của hai người chưa ổn định, giờ mà bị đánh chết là oan. Tại Ưng Dương hết đi kêu gã tìm gặp thiếu gia.

Nữ nhân váy đen cười khẩy nói:

– Chủ nhân nhà ngươi là tỷ muội tốt của ta, không cần sợ, nếu ta muốn ăn các ngươi phải hỏi ý chủ nhân nhà ngươi trước mới được.

Thiếu niên kiêu ngạo răng va lạch cạch, nhưng biểu tình rất hung dữ.

Nữ nhân váy đen xì cười:

– Đừng hóa cường, nếu tổn thương mình thì không có lợi.

Nữ nhân váy đen bỏ lại hai thiếu niên, hóa thành bóng đen chớp mắt biến mất.

Hai thiếu niên cảm giác áp lực tán đi, cùng ngồi bệch xuống đất, chân mềm như bún. Đối kháng ngắn ngủi khiến hai người kiệt sức suýt xỉu.

Tô Kính cau mày ra khỏi viện nhìn hai thiếu niên uể oải ngồi dưới đất, mắt đầy mất kiên nhẫn.


Thiếu niên kiêu ngạo cúi đầu, gã vốn muốn gây ấn tượng tốt cho Tô Kính không ngờ lần đầu gặp mặt đã ra thế này. Tuy dưới đất không có nước bùn, rất là sạch sẽ nhưng hai người mất đi yêu lực hộ thể đã bị ướt mưa, chật vật như gà nhúng nước.

Thiếu niên háo sắc miễn cưỡng chống người dậy bò tới gần Tô Kính, biểu tình nịnh nọt cười nói:

– Chắc đây là Vấn Tâm thiếu niên, hai chúng ta là tùy tùng lão gia phái đến cho thiếu gia, bắt đầu từ bây giờ đi theo thiếu gia lăn lộn. Nếu thiếu gia muốn đánh ai thì kêu

Ưng Dương lên, nếu thiếu gia muốn cướp dân nữ, bá chiếm đất ruộng gì thì ta đứng ra, bảo đảm sẽ không liên lụy đến thiếu gia.

Đám người Lam Mân nghe mà biến sắc mặt, lão gia tìm đến hai người sao mà…kỳ cục.

Thiếu niên kiêu ngạo vốn kiệt sức nhưng bị huynh đệ chọc tức ngồi bật dậy:

– Câm mồm!

Thiếu niên kiêu ngạo điều chỉnh tư thế vái hướng Tô Kính.

Tô Kính khẽ à. Tiêu Dao Hầu tìm tùy tùng cho hắn? Không phải tiểu tư?

Hai người này chắc chắn không bình thường.

Thiếu niên kiêu ngạo vái ba cái rồi nhéo thiếu niên nịnh nọt cũng dập đầu ba lạy. Đây là mặt đất có đá vụn, trán thiếu niên nịnh nọt bầm xanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.