Đọc truyện Hồng Liên Bảo Giám – Chương 40: Khuyên can (2)
Vì vậy Tô Kính cười cười:
– Thế thì mấy ngày nay không cần nàng ấy hầu hạ.
Lục Hà ở bên cạnh cười tinh nghịch hỏi:
– Thiếu gia, lão gia lần này phạt thiếu gia cái gì?
Tô Kính cất Cửu Âm Bảo Lục vào Hoàng Đình Thần Ngọc:
– Vẫn là cấm túc, về sau mỗi lần ra viện tử không thể rời xa Lâm sư phụ.
Lâm Hoành Sơn nhẹ gật đầu, bây giờ đang là phút then chốt việc tu luyện của Tô Kính, thần binh đã thành hình, phải không ngừng rèn luyện mới thành lợi khí thật sự. Lâm Hoành Sơn cần giúp đỡ Tô Kính mỗi ngày trong quá trình rèn giũa này, người thiên tài đến mấy trong thần binh xuất hiện cấm chế pháp tắc thiên địa cũng cần một năm trở lên, đó là tính theo tốc độ trong truyền thuyết. Thoạt trông tốc độ tu luyện Thần Binh Luân của Tô Kính siêu mau, phỏng chừng cần một năm rưỡi.
Trong Hầu phủ đương nhiên không cần Lâm Hoành Sơn bảo vệ Tô Kính, nhưng với gã thế này là đủ.
Từ khi nào bầu trời đầy mây đen, một con quạ bay tầm thấp vụt qua. Lâm Hoành Sơn ngước lên nhìn, là yêu vật ăn não người trong viện của gã hôm trước. Nếu sau này nó luôn bay theo thì Tô Kính an toàn, nhưng không biết chuyện của gã và hắn có bị xem thấu không. Lâm Hoành Sơn mới nghĩ vậy Bích Nhãn Thần Nha đã vỗ cánh bay vào tầng mây dày.
Dù là luyện khí sĩ nhân loại hay yêu tộc thì sức đề kháng với lôi điện khá thấp, không nhiều người có thể tu luyện lôi pháp, nên kỹ năng thủy lôi trong Hoàng Đình Thần Ngọc của Tô Kính càng quý giá. Bích Nhãn Thần Nha dám bay vào trong mây, mưa sắp đổ xuống, loáng thoáng nghe tiếng sấm sét vang vọng nặng nề dưới đất, kinh tâm động phách.
Lâm Hoành Sơn thầm kinh, không phải sợ lực lượng của Hầu phủ. Nguyên Ngọc Kinh thành đều là đầm rồng hang hổ, Lâm Hoành Sơn chợt nhận ra sức mạnh của mình không đủ. Nếu như có thể tu thành Bạch Hổ Luân thì gã đã không chịu uất ức đầu vào Tiêu Dao Hầu, có lẽ sau này cho Hồng nhi tập trung tu luyện đạo pháp, đừng theo gã học bí pháp Binh gia nữa, mãi mãi không có đường ra.
Bất giác trái tim kiên cường của Lâm Hoành Sơn nứt ra cái khe, có lẽ khe hở sớm có nhưng hôm nay gã mới thật sự đối mặt với nó. Lâm Hoành Sơn biết gã mà nghĩ như thế thì không còn hy vọng gì vào việc tu luyện Bạch Hổ Luân nữa, nhưng bí pháp Binh gia không thể khiến gã cắt đứt tình người, thân tình phụ thân và nữ nhi.
Sóng gió lớn tạm bình ổn, Tô Kính quay về viện của mình. Quả nhiên Tử Đằng nằm trong phòng không đi ra nghênh tiếp hắn, Tô Kính không thèm tới thăm, hắn không biết nên bình luận gì về hành động này của nàng.
Nói lý tưởng cuộc đời? Mọi người sinh ra đều bình đẳng? Ở thế giới này đây là lời lẽ sai trái.
Tô Kính đi dạo một vòng rồi nói với Lam Mân:
– Nàng cũng đừng chờ hầu, ta đi chỗ Lâm sư phụ.
Lam Mân nhìn ra Tô Kính bất mãn, ngập ngừng muốn nói:
– Thiếu gia, Tử Đằng…
Tô Kính phất tay ngắt lời:
– Lam Mân, ta là luyện khí sĩ, là người tu hành. Đôi lúc Tử Đằng…suy nghĩ hơi nhiều.
Tô Kính xoay người đi, trong viện trống rỗng chỉ còn Lam Mân đứng sững sờ dưới bóng cây.
Bầu trời đổ mưa tí tách đánh vào lá cây phát ra tiếng lào xào như tằm xuân ăn lá dâu, khiến người bối rối.
Tô Kính đến viện của Lâm Hoành Sơn.
Lâm Hoành Sơn thấy mặt mày Tô Kính mang ưu sầu, cười khuyên:
– Tô Kính, nếu ngươi không thích Tử Đằng thì kêu Hầu gia đổi nàng đi là được.
Tô Kính ngập ngừng:
– Sư phụ…
Tô Kính vốn muốn nói ta là tương lai của tám nha hoàn, là tất cả của họ, nhưng lời này không giống tính cách như thế tử sẽ nói, vì vậy hắn đành nuốt xuống.
Lâm Hoành Sơn hỏi:
– Ngươi biết Binh gia chúng ta giải quyết chuyện này thế nào không?
Tô Kính lắc đầu, hắn học bí pháp, Lâm Hoành Sơn chưa chỉ dạy gì về sinh hoạt.
– Không nói đến tôn ti khác nhau, chỉ nói luật pháp trong quân, nếu như một sĩ binh dạy tướng quân đánh nhau thế nào thì đó là tội chết.
Lâm Hoành Sơn hỏi:
– Ngươi biết tại sao có luật này không?
Tô Kính chậm rãi gật đầu, một quân đội nếu có hai tiếng nói thì sắp thất bại rồi.
– Tướng ở bên ngoài không nghe quân lệnh chứ nói gì là một thất phu.
– Đúng rồi, năm đó Đạo Môn và chư tử bách gia tranh giành thiên hạ, Nho môn trị triều chính nhiều nhất, vì sợ sức mạnh của Binh gia nên quyết thiết lập giám quân cứng rắn can thiệp. Ngươi biết kết quả thế nào không? Vô số đệ tử Binh gia chết vô ích trong tay những giám quân này, lực lượng Đạo Môn tuy không bằng chư tử bách gia nhưng chư tử bách gia kiềm chế nhau, mỗi phe một ý xấu, không thua tan tác mới lạ.
Tô Kính thở hắt ra, trên Trái Đất cũng có chuyện như vậy.
Lâm Hoành Sơn nói:
– Thôi, hôm nay ta không có hứng thú nói về bí pháp, để ta dạy cho ngươi một chiêu. Đây là kỹ năng gia truyền của Lâm gia ta, không có chi nhánh Binh gia nào biết.
Lâm Hoành Sơn lấy hai cây mâu sắt ra, quy cách giống với Khổng Tước Mâu của Tô Kính. Khác biệt là Khổng Tước Mâu của Tô Kính như lông chim, hai cây mâu sắt thì nặng cỡ một trăm cân. Đối với một luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ thì vũ khí nặng như vậy không quá thích hợp chiến đấu lâu dài.
– Ta truyền cho ngươi một chiêu không phải bắt nguồn từ Binh gia mà đến từ Đạo Môn viễn cổ. Thật ra trước thời đại chư tử bách gia có nhiều lưu phái đến không đếm xuể, sau này Thánh Nhân ra hình thành bách gia. Bộ mâu pháp này nghe nói là Đạo Môn thượng cổ tổng kết ra bức tranh chiến trường cổ thời đại sáng thế, gồm chín thức. Chín thức chia ra luyện pháp và chiến pháp, cộng lại là mười tám loại. Lâm tộc có được bộ mâu pháp này rồi không nhiều người tu luyện, ta chỉ tu luyện ba thức trong đó.
Thấy Tô Kính tỏ vẻ thất vọng, Lâm Hoành Sơn cười nói:
– Long Xà Đồ nằm trong tay ta, sáu thức sau ngươi có thể tự tu luyện. Nhưng phải chờ khi ngươi tu luyện thành Thiên Địa Luân mới học được, ba thức đầu đủ cho ngươi tung hoành sa trường.
Còn một điều Lâm Hoành Sơn chưa nói là Long Xà Đồ cần song tu binh đạo mới luyện tập sáu thức sau được. Lâm Hoành Sơn chỉ biết sơ đạo pháp, không thể tiếp tục tu hành, không đủ trình độ chỉ điểm cho Tô Kính. Nhưng ba thức đầu thì như Lâm Hoành Sơn nói, nếu Tô Kính tu luyện thành công thì sẽ làm lãnh tướng trên chiến trường.
Tô Kính học mâu thuật với Lâm Hoành Sơn, nha hoàn của hắn không dám vào viện tử đành đứng bên ngoài chờ. Trong Hầu phủ quy định càng lúc càng nghiêm khắc, sau khi Đại Tiên Sinh về mới thay đổi như vậy.