Đọc truyện Hồng Liên Bảo Giám – Chương 42: Hy vọng của Lâm Hoành Sơn (1)
Thiếu niên kiêu ngạo ngước đầu lên, hai tay dâng hai phù văn màu đỏ.
– Thiếu gia, ta là Ưng Dương, Xích Vĩ Thần Ưng biến thành. Đây là Khuyển Thập Lang, chỉ là một con chó hoang. Hai phù văn này khống chế nguyên thần bản mệnh của chúng ta, xin thiếu gia luyện hóa.
Tô Kính động ý niệm, Tiêu Dao Hầu tìm hai yêu quái làm tùy tùng cho hắn chứ không phải nhân loại, giao cách khống chế họ cho hắn, chỉ cần hắn luyện hóa hai phù văn này thì về sau có sai họ đi ám sát Tiêu Dao Hầu thì họ cũng không do dự.
Hai người này về sau là thành viên trong tổ chức của hắn sao? Nếu là người mình thì nom bộ dạng không quá lợi hại. Ưm, cũng đúng, hai người chắc chắn sẽ theo hắn đi tòng quân, thân phận của hắn chỉ có thể mang hai người tham gia vào Vũ Lâm quân. Một ưng yêu, một khuyển yêu, Tiêu Dao Hầu đưa đến hai tay sai này cũng thú vị.
Tay sai là trung thành nhất, dù không luyện hóa phù văn khống chế nguyên thần thì hai tên này sẽ không làm phản, chỉ hơi khác mức độ răm rắp nghe lời.
Tô Kính ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nhận lấy phù văn nguyên thần của Ưng Dương, Khuyển Thập Lang, chuẩn bị luyện hóa chúng. Với thực lực của Tô Kính không thể làm xong hết một lần, hai phù văn này sẽ làm hắn mất ba, năm ngày.
Nhìn Tô Kính nhận phù văn Ưng Dương, Khuyển Thập Lang mới lộ biểu tình vui mừng. Khuyển Thập Lang bò dậy cười toe lấy cây dù ra che cho Tô Kính, bộ dạng rất chân chó.
Tô Kính thầm ớn lạnh, có vẻ Khuyển Thập Lang không nói chơi, hắn mà sai gã đi cướp dân nữ, bá chiếm ruộng đất chắc chắn gã sẽ vui vẻ đi, rất là vui lòng làm.
Tô Kính chỉ có thể giữ cho nước mưa không làm ướt quần áo, giọt nước vẫn đánh vào người hắn hóa thành hơi nước, quần áo thậm chí hơi bị ẩm. Tô Kính khác với luyện khí sĩ khác, hắn không nỡ dùng chân khí làm hơi nước bốc hơi đi, quá lãng phí.
Ưng Dương câm nín trước hành động nịnh nọt của Khuyển Thập Lang, chỉ có thể cúi đầu chửi rủa một câu, đứng dậy đi đến bên tay kia của Tô Kính, bộ dạng tùy thời nghe sai.
Tô Kính dở khóc dở cười, có vẻ Ưng Dương là mẫu hũ nút.
Nhưng hai người chưa biết bí mật của hắn và Lâm Hoành Sơn.
Tô Kính nói:
– Lam Mân, mang hai người đó về, sắp xếp chỗ ở cho họ, chọn chỗ Lâm sư phụ lúc trước ở đi.
– Tuân lệnh thiếu gia!
Lam Mân thầm thấp thỏm, nàng không biết Tô Kính mới nhận được Đại Tiên Sinh truyền âm, hai thiếu niên này đúng là phụ thân sắp xếp cho. Nếu không thì nói suông không bằng chứng, sao Tô Kính có thể tin lời hai yêu vật nói.
Tâm tình Lam Mân thấp thỏm sửa sang lại vạt váy mang theo nhóm Hoàng Sương trở về viện tử của mình, không thèm kêu hai tay sai một tiếng. Tâm tình của Lam Mân khá tệ, có vẻ hai tên yêu quái này không giống người tốt, không đúng, là không phải yêu tốt.
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang không phật lòng, dù sao hai người đi theo Tô Kính, họ không cần dè chừng người hầu khác ngoài hắn.
Tô Kính vào phòng Lâm Hoành Sơn, Ưng Dương cười khẽ theo sau lưng Lam Mân:
– Đám nha hoàn các ngươi tốt nhất đừng đắc tội với ta và Khuyển Thập Lang, không thì…
Lam Mân bỗng vụt xoay người, trong tay cầm cây trâm cài tóc màu vàng từ bao giờ đâm mạnh vào bụng Khuyển Thập Lang.
Khuyển Thập Lang giật nảy mình, nếu đấu cự ly xa thì gã mạnh hơn Lam Mân rất nhiều, nhưng khoảng cách gần thế này, đối phương cũng là cấp bậc Tiên Thiên kỳ. Áo ngắn trên người Khuyển Thập Lang bị xuyên thủng, trâm vàng dính máu.
Rõ ràng là Ưng Dương uy hiếp, ngươi tìm ta làm gì?
Khuyển Thập Lang rất bực mình, gã miễn cưỡng cong người lùi ra. Ưng Dương tát vào mặt Lam Mân. Hoàng Sương ném mạnh bay ra sáu quân cờ, nàng không mạnh bằng Lam Mân nhưng đã luyện hóa mớ quân cờ này nên tốc độ siêu mau.
Sáu quân cờ bắn vào mặt Ưng Dương, làm gã lộn mèo ra sau. Một mảnh lá trong vũng nước dưới đất bay lên rạch một đường trên lưng Ưng Dương.
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang nổi giận đang định lấy pháp bảo.
Trên bầu trời chợt vang tiếng quạ kêu thê lương lấn át tiếng sấm. Ưng Dương, Khuyển Thập Lang cùng biến sắc mặt. Một bóng đen từ trong mây cuồn cuộn vọt xuống đất biến hình nữ nhân.
Nữ nhân da trắng hơn tuyết, đôi mắt xanh biếc hấp háy như ánh nến leo lét trong gió. Nữ nhân đáp xuống đất, tát Ưng Dương, Khuyển Thập Lang răng văng ra ngoài.
– Khốn nạn, ai kêu các ngươi ra tay với nha hoàn của thiếu gia?
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang sợ cứng người, quên cả quỳ xuống. Nha đầu này là chủ nhân đầu của hai người, bầy yêu nuôi trong Lôi sơn sợ nhất là Bích Nhãn Thần Nha.
Bích Nhãn Thần Nha lạnh lùng liếc qua nhóm Lam Mân, nói với Ưng Dương và Khuyển Thập Lang:
– Hai tên khốn nghe rõ cho ta, thiếu gia không kêu ngươi đụng vào ai thì không dược tự tiện quyết định. Nếu thiếu gia kêu các ngươi đánh thì dù hai người và những nha hoàn này quen thân cũng không thể nương tay!
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang run rẩy chỉ có thể đáp một chữ:
– Vâng.
– Hai ngươi sau khi đi theo thiếu gia thì không còn là thuộc hạ của ta, đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở các ngươi, đừng làm trái ý thiếu gia. Răng của hai ngươi không được thúc đẩy mọc ra, phải để nó mọc từ từ biết chưa?
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang quỳ xuống đất, dập mạnh đầu.
Bích Nhãn Thần Nha cúi đầu nhìn hai tiểu yêu, lòng thầm thở dài. Mặt nha đầu không biểu tình phất ống tay áo bay lên trời, trong tia chớp đan xen người đã biến mất.
Lam Mân chậm rãi siết chặt trâm vàng nhìn hai người dưới đất, run giọng nói:
– Đừng uy hiếp chúng ta, nếu không mọi người cùng nhau chết.
Ưng Dương lạnh lùng quay đầu nhìn Lam Mân:
– Ngươi nghĩ ta sợ chết sao?
Lam Mân tiến lên trước một bước, trâm vàng lóe sắc xanh:
– Vậy thì thử đi!
Khuyển Thập Lang kéo Ưng Dương, tay chỉ lên trời.
Ưng Dương buồn bực đứng lên, hừ một tiếng, nói:
– Đừng lấy thiếu gia ra chèn ép chúng ta!
Lam Mân sửng sốt, nhớ đến thiếu gia vắng vẻ Tử Đằng, nàng cảm thấy dở khóc dở cười.
Thì ra hai người này sợ thiếu gia thân thiết với nha hoàn, xa lánh tiểu tư?
Lam Mân có ấn tượng rất xấu với hai người này, nàng kéo tay áo Lục Hà, không nói gì nữa tiếp tục đi tới. Ưng Dương cũng hết hứng cãi.
Trong phòng Lâm Hoành Sơn. Trước mặt gã có một vầng trăng tỏa ánh sáng dịu dàng, đây là Thiên Địa Luân đã đại thành, nhưng vì tài nguyên có hạn nên thiếu gia của gã không bằng Tiêu Dao Hầu. Khi Lâm Hoành Sơn thành tựu Phong Hỏa Luân thì Binh gia cơ bản đã diệt vong, tài nguyên tu luyện cạn kiệt. Lâm Hoành Sơn có thể tu luyện thành Thiên Địa Luân đã là kỳ tài ngút trời, huống chi Bạch Hổ Luân của gã đã có hình thức ban đầu.