Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 9: Q.1 – Chương 9
Bọn họ không có chiến tranh nóng, cũng không có chiến tranh lạnh.
Bọn họ giống như nhiều đôi vợ chồng đã chung sống với nhau vài thập niên, cực kì bình thường, nhạt nhẽo, mà yên lặng.
Diêu Thủy Tinh không biết bọn họ như vậy có tính hay không là không bình thường, tựa như khi sống cùng nhau mới có thể phát hiện, rất nhiều chuyện đều không phải như lúc ban đầu yêu nhau, chẳng hạn Hạ Viễn Hàng mệt mỏi tính tình sẽ không tốt, anh sẽ không thể hiện cảm xúc tiêu cực đối với cô nhưng là anh sẽ đặc biệt trầm mặc. Lại như, cô thật sự, thật sự càng ngày càng không chịu nổi công việc của Hạ Viễn Hàng, tay anh vĩnh viễn đều mang theo vị dầu máy rửa thế nào cũng không sạch, mỗi lần ngửi được cô đều rất muốn nôn.
Có thể là bởi vì mang thai, cô đối với mùi đặc biệt mẫn cảm, trước kia không có quan tâm đến những việc như vậy, hiện tại lại xem xét tỉ mỉ.
Tính tình của cô cũng càng ngày càng không tốt, đối với việc gì cũng không dễ dàng tha thứ mà bỏ qua, căn bản có đôi khi là không thể khống chế chính mình. Cô soi mói anh, cuộc sống cũng vậy mà công việc cũng vậy, không thích anh cứ như vậy mà sống hết đời, chẳng lẽ anh thật sự dự tính đem cả quãng đời của mình đều lãng phí tại xưởng xe nho nhỏ kia đi ? Một lần, hai lần, rốt cục, Hạ Viễn Hàng cũng không nhẫn nại nữa.
Bọn họ giống như càng ngày càng dễ dàng tranh cãi, một chút việc nhỏ, đều có thể cho bọn họ gây gổ.
“Anh có thể hay không đổi việc làm đi ?”
“Đổi một công việc như vậy ? Làm trong nhà hàng, hay là cố gắng xin việc làm công nhân xây dựng ?”
“Anh có thể hay không suy nghĩ một chút, phải có thể diện……”
“Thể diện, đúng vậy, những lời này là trọng điểm.”
“Hạ Viễn Hàng, chúng ta đang nói tới công việc của anh, làm ơn anh không cần dời đi tiêu điểm, có thể chứ ?”
“Công tác của tôi làm sao lại chọc tới Diêu công chúa?”
Một câu “Diêu công chúa” lập tức liền chọc giận cô, trước kia, anh cũng sẽ kêu cô là Diêu công chúa, ôn nhu, ngọt ngào, mỗi lần ngẫu nhiên anh gọi Diêu công chúa, trong lòng cô sẽ luôn tràn đầy vui sướng. Nhưng là hiện tại cô không thể nào vui vẻ được, cô biết anh cố ý kêu như vậy để châm chọc cô.
“Hạ Viễn Hàng, anh có thể hay không đừng nói chuyện như vậy ?”
“Nói chuyện như thế nào ?”
“Châm biếm còn có nói móc, đây không phải là ưu điểm của anh sao ?”
“Nếu em đối với công việc của anh nói chuyện tôn trọng hơn một chút.”
“Công việc của anh như vậy, muốn em tôn trọng sao ?”
“Chính là như vậy, Diêu Thủy Tinh, trong thâm tâm em luôn khinh thường công việc của anh, hay là nói đúng hơn, em khinh thường là con người của anh.”
“Em nếu khinh thường anh, thì sẽ không kết hôn với anh.”
“Cho nên lúc trước là tìm hiểu không kĩ ?”
Lửa giận bỗng chốc tăng cao, từ khi cô quen anh đến nay, cảm xúc dao động mãnh liệt nhất , “Nếu không phải bởi vì đứa nhỏ, tôi cơ bản là sẽ không……”
“Sẽ không như thế nào? Sẽ không kết hôn sao? Em hối hận rồi sao ?”
“ Hối hận hẳn là anh đi ?” Cô cười lạnh: “Anh không phải là mỗi ngày đều nghĩ, nếu không có đứa nhỏ này, anh liền sẽ không……”
“Diêu Thủy Tinh, tôi nhắc nhở em, nói chuyện phải có chừng mực!” Sắc mặt của anh bỗng chốc tối sầm, cô rõ ràng biết, anh có bao nhiêu quan tâm đứa bé, thích cô đến cỡ nào, cô còn muốn nói như vậy, anh có thể dễ dàng tha thứ tất cả những tùy hứng của cô, nhưng không cách nào chịu được những lời này.
Tiếp tục tranh cãi, một chút ý nghĩa đều không có. Anh nghĩ, bản thân cần bình tĩnh một chút.
Cánh cửa đóng lại, thông báo trận tranh cãi đã kết thúc, Diêu Thủy Tinh ngồi ở chỗ kia, tay nắm chặt thành nắm đấm. Là ai nói, bọn họ sẽ không bao giờ cãi nhau? Nhưng là hiện tại, nhìn hai người mà xem, hầu như mỗi ngày đều phải ầm ỹ, một chút việc nhỏ, đều có thể cho bọn họ gây chiến, vì sao lại thành cái dạng này?
Thật ra lúc ban đầu, anh rất nhẫn nại với tính tình của cô, biết cô mang thai, làm việc cũng mệt mỏi, tâm tình không tốt là chuyện đương nhiên, anh đều rất cố gắng không cùng cô tranh cãi, nhưng từ khi nào thì bắt đầu, anh cùng cô luôn đối chọi gay gắt ?
Đúng rồi, là lần đó, cô yêu cầu trợ lý sắp xếp đổi công việc cho anh, có thể ổn định một chút, công tác có mặt mũi một chút, ngày đó, cô nói với anh, thời điểm kêu anh đi từ chức, vẻ mặt của anh nhìn cô, vĩnh viễn cô cũng không quên được.
Cô chính là người ham muốn khống chế tất cả, đúng không ?
Không sai, cô vốn chính là người như vậy, đối với thứ mà cô để ý dù là người hay là việc, cô đều muốn nắm trong lòng bàn tay mình, nhưng là, cô làm như vậy có cái gì không đúng ? Chẳng lẽ anh thật sự dự tính cả đời làm một gã thợ sửa xe ? Quan điểm sống của cô, làm sao mà có thể chấp nhận cái ý nghĩ không có tính tiến thủ như vậy. Người khác như thế nào, cô không cần biết vì một chút quan hệ với cô đều không có, nhưng đây là anh! Là người mà cô lựa chọn, cô hy vọng anh có thể có một tương lai đầy triển vọng, có cái gì sai ?
Thời điểm yêu nhau, có thể cái gì cũng không cần nghĩ, đều không cần để ý, chỉ cần anh đối với cô tốt là được, nhưng là bọn họ hiện tại kết hôn, trừ bỏ vì mình mà suy nghĩ, còn phải nghĩ cho đứa nhỏ, nghĩ đến tương lai của hai người ? Đã vậy anh luôn luôn tỏ thái độ sẽ không xài một phân tiền của cô, nếu không chỉ cần anh cố gắng một chút, tất cả mọi việc chăm lo cho đời sống sau này của họ cô sẽ làm hết.
“Thủy Tinh, con với ba con quá giống, làm người yêu của hai người, sẽ rất vất vả.” Tiếng thở dài của mẹ ở bên tai cô vang lên, đó là ngày trước khi kết hôn, mẹ vỗ về tóc của cô, nhẹ nhàng mà trách móc.
“Như vậy, không tốt sao ?”
“Vĩnh viễn đều là con muốn đi quyết định, cái gì đối với đối phương là tốt nhất, lại quên hỏi, đó không phải là đều đối phương muốn.”
Cô, là như vậy sao ?
Kết thúc hội nghị căng thẳng, rõ ràng là nên kêu lái xe trực tiếp chạy về nhà, nhưng, cô đột nhiên muốn đi gặp anh, mỗi ngày tranh cãi mệt mỏi như vậy, thật sự rất hoài niệm cái loại hạnh phúc đơn thuần trước kia, cô gọi tài xế chở mình đến nơi anh làm việc, chỉ là muốn nhìn anh mà thôi.
Cô thật không ngờ, sẽ nhìn thấy một màn như vậy, cánh tay đang chuẩn bị kéo ra cửa xe liền cứng ngắc mà nằm ở đó.
Vẫn là cái người con gái ôn nhu kia, cười ngọt ngào mà nhìn chồng của cô. Mà Hạ Viễn Hàng, tuy rằng vẫn rất bình tĩnh, nhưng cô lại có thể thấy được sự thoải mái trên mặt anh.
Đúng vậy, thoải mái, đó là vẻ mặt thoải mái mà đã lâu cô không thấy, từ khi nào thì bắt đầu, anh ở bên cạnh cô lại không thể thoải mái được đây ?
Bọn họ đang nói chuyện phiếm, trên mặt cô gái sự quan tâm cùng vui vẻ lộ ra rõ ràng, tuy rằng Hạ Viễn Hàng luôn luôn không nói gì, nhưng thật nghiêm túc lắng nghe, cô thấy cô gái đưa cho anh một cái bình giữ nhiệt, mà anh thế lại nở nụ cười. Anh nở nụ cười, anh thế nhưng dám cười! Nam sinh như Hạ Viễn Hàng lại ở trước mặt cô gái kia mà cười như thế.
Bộ dạng khi anh đón lấy cái bình giữ nhiệt kia, có thể được gọi là ôn nhu.
Cô nắm chặt tay cầm của cửa xe, chặt đến làn da nổi lên màu trắng, chặt tới mức truyền đến sự đau đớn, cô đều không hề có cảm giác.
Cô chỉ là nhìn anh như thế, như là người không quen biết.
Sau một lúc lâu, cô bình tĩnh mở miệng: “Chú Bình, lái xe trở về.”
“Vâng, tiểu thư.”
Hôm nay anh lại chọc giận cô rồi ? Hạ Viễn Hàng từ xe máy bước xuống, trong tay cẩn thận cầm bình giữ nhiệt, anh thật sự không phải là một người chồng tốt, mỗi một câu cô nói, đều đi cãi lại, rõ ràng biết hiện tại cô mang thai rất vất vả, nhưng lại luôn không nhường nhịn cô. Anh ban đầu không phải đã quyết định, muốn đem mọi thứ tốt nhất trên đời này đều cho cô sao? Vì cô, vì cục cưng, anh có thể trả giá tất cả.
Anh lỡ lời, cô chắc là rất tức giận và đau buồn rồi ? Nghĩ đến người con gái anh yêu, tính tình quật cường như vậy, tức giận chỉ biết để trong lòng, không nói một lời, anh hẳn là nên khống chế tính tình của bản thân, không cần phát giận đối với cô.
Ba bước gộp lại thành hai bước, anh nhanh chóng đi lên thang lầu, mở ra cửa phòng, thấy người con gái kia, yên lặng ngồi ở trên sofa…… xem tivi ?
Anh, khẳng định làm cho cô tức giận không nhẹ đi ? Bằng không cái người kia chưa bao giờ sẽ lãng phí thời gian xem tivi, đêm nay lại phá lệ ngồi ở trước TV ?
Về sau, anh nhất định, nhất định không bao giờ cùng cô cãi nhau nữa, nếu cô nói những lời mà anh không thích nghe, anh sẽ đem cô ôm vào trong lòng liều mạng mà âu yếm, làm cho cái miệng nhỏ của cô trừ bỏ rên rỉ, không thể phát ra âm thanh nào khác! Ừ, biện pháp này rất hay, anh trước kia sao lại không có nghĩ đến ?
“Thủy Tinh bảo bối.” Anh đi qua, ôm bờ vai cô, cảm giác được thân thể của cô hơi cứng lại, thật là vẫn còn đang tức giận.
Anh đưa cho cô cái bình giữ nhiệt mà mình cẩn thận mang về, “Em xem, anh mang về cho em cái gì.”
Ánh mắt cô khi nhìn đến cái bình giữ nhiệt kia, hơi dao động.
“Là canh gà.” Mở ra cái nắp, bên trong là canh gà trong veo màu vàng óng ánh, hương vị nồng đậm, hơi nóng lượn lờ tỏa ra , làm ỹ vị món ăn khuếch tán ra trong không khí, không cần thử chỉ cần nhìn là biết, bát canh gà này tốn mất bao nhiêu tâm tư để đi làm.
Cô cúi đầu, nhìn bình canh gà thơm ngon kia, lại tiếp tục trầm mặc.
“Anh đi lấy cái bát múc ra cho em.” Đem bình giữ nhiệt đặt lên bàn, dự tính đi vào phòng bếp.
“Hạ Viễn Hàng.”
“Ừ ?”
“Anh cảm thấy tôi sẽ uống sao ?”
Đôi mắt anh khẽ chớp, “Em là có ý gì ?”
“Những cái loại rẻ tiền này, tôi căn bản là không muốn uống.”
“Diêu Thủy Tinh.”
“Anh làm sao có thể cảm thấy tôi sẽ thích những thứ như vậy?” Bàn tay cầm lấy cái bình giữ nhiệt chói mắt, dùng sức ném xuống mặt đất, “ầm” một tiếng nổ, bình giữ nhiệt đột ngột mở ra, bắn tung tóe trên mặt đất là từng mảng canh gà, màu vàng kem ở trên sàn nhà đặc biệt bắt mắt. Cô cười lạnh, “Nó cũng xứng?”
“Diêu Thủy Tinh!” Màu đen trong ánh mắt anh nổi lên một cơn gió lốc, “Anh cho em cơ hội xin lỗi.”
“Xin lỗi ? Tôi vì sao phải xin lỗi?” Cô chỉ vào anh lớn tiếng nói: “Hạ Viễn Hàng, anh cút cho tôi, biến mất đi! Mang theo đồ ăn rẻ mạt kia, còn có những thứ thấp kém gì đó biến đi, tôi nhìn thấy anh liền cảm thấy ghê tởm!”
“Em!” Anh nghiến răng nghiến lợi, tay nắm thành nắm đấm, càng siết càng chặt, chặt đến gân xanh nổi lên hết, nhưng là nỗi giận, làm thế nào cũng đều phát không ra, xoay người, “Phanh” một tiếng, một đóa hoa đỏ tươi ở trên vách tường trắng hiện ra, “Diêu Thủy Tinh, em là đồ không có trái tim, em xem tôi không vừa mắt, khinh thường tất cả những gì mà tôi làm cho em, như vậy, em liền ôm cái thân phận cao quý của mình sống một mình đi!”
Rốt cuộc chịu đựng không nổi cô, chịu không được gian phòng ngột ngạt này, anh nghênh ngang mà bỏ đi.
Cô vẫn đứng ở đó, hô hấp nặng nề, canh gà bị hắt trên mặt đất, sớm đã nguội lạnh, như là tâm cô lúc này giống nhau lạnh như băng. Cô muốn tỉnh táo lại, cô không thể lại không kiềm chế được, cô là Diêu Thủy Tinh luôn bình tĩnh, là Diêu Thủy Tinh dù thế nào đều sẽ không phát giận, lý trí so với tình cảm quan trọng hơn, đây là điều từ nhỏ mà cô đã được học.
Ở trong lòng lặp lại nhiều lần lời cảnh cáo cho bản thân, nhưng là, vô dụng. Cô thét chói tai, cầm cái điều khiển từ xa ở trên bàn, hung hăng ném vào cái tivi đang hát ầm ỹ kia.
Nửa giờ sau, cô đứng ở giữa phòng khách, bình tĩnh nhìn xung quanh, đồ đạc vứt bừa bãi, tốt lắm không gian yên lặng cô rất hài lòng.
Cô đem đồ đạc trong gian phòng nhỏ từng là nơi mình yêu thích nhất, toàn bộ mọi thứ đập nát, cái gì không thể đập, cũng bị cô một dao, một dao chặt nát. Tay ôm bụng đang ẩn ẩn đau, từ trong túi lấy ra di động, “Trợ lý Từ, chúng ta hiện tại đi Đài Nam, đúng vậy, chính là hiện tại, mười phút sau, tôi muốn lái xe chờ ở dưới lầu, nhớ kỹ, chỉ có 10 phút.”
Anh tìm không thấy cô, khắp nơi đều tìm không thấy.
Công ty, Diêu gia, hỏi hết mọi người, đều không biết cô đi đâu, suốt ba ngày dài, anh đều không làm được cái gì, ngày ngày đêm đêm đi khắp mọi nơi tìm cô, đến những nơi bọn họ từng đi qua, những kỉ niệm ngọt ngào, vui vẻ, hạnh phúc khi nhớ lại, giống như kim đâm vào lòng anh. Vì sao, rốt cuộc là vì sao, bọn họ lại đi đến bước này ? Rõ ràng là yêu nhau, lại cứ phải thương tổn lẫn nhau.
Anh tìm đến phát điên, không ngủ, không nghỉ ngơi, ánh mắt đỏ như máu, nhưng là cũng tìm không thấy cô, thế nào cũng tìm không thấy.
Ngày thứ hai sau khi bọn họ cãi nhau, anh trở về nhà, khắp nơi đều hỗn độn, rõ ràng anh rất tức giận, nhưng anh lại lo lắng cô có thể không cẩn thận mà làm bị thương đến bản thân hay không, tính tình của cô thật là không hiền chút nào. Anh thật sự không hiểu được, vì sao cô lại giận như thế ?
Anh mang về canh gà cho cô, rõ ràng là muốn làm hòa, bởi vì dạ dày mà khẩu vị cô luôn luôn không tốt, anh rất là lo lắng, cho nên cố ý nhờ thím Tiền giúp, vì anh mà nấu một nồi canh gà, Tiền Vân Tâm khi đưa cho anh, còn dặn dò lại những lời của thím Tiền làm thế nào để chiếu cố phụ nữ có thai, anh nâng niu chiếc bình giữ nhiệt, hy vọng cô sẽ không còn tức giận.
Nhưng là ai biết, lại đổi lấy một cơn sóng lớn như vậy.
Anh nghĩ, thôi không cần ầm ỹ nữa, không muốn cả hai lại chiến tranh lạnh, nhưng là, anh không có nghĩ đến, Diêu Thủy Tinh đã bỏ đi mất không thấy tăm hơi. Gọi vào di động cô, vĩnh viễn đều không có mở máy. Đi nhà cô, quản gia đều trả lời sáo rỗng : “Thật xin lỗi, Hạ tiên sinh, tiểu thư không có trở về.”
Trăm ngàn cực khổ mới tìm được Nghê Bối Bối, cô lại hỏi anh: “Thủy Tinh? Không phải ở với anh sao ? Em đã lâu không có gặp bạn ấy.”
Đi công ty, tiếp tân luôn luôn lặp lại câu nói : “Thật xin lỗi, Diêu tiểu thư hôm nay không có vào công ty.”
Làm sao có thể như vậy! Anh ảo não mà đấm vào chiếc xe, hận không thể giết chết chính mình, anh luôn luôn tự nói với bản thân, phải nhẫn nhịn, không cần lại cùng cô cãi nhau, nhưng là vì sao bị cô kích thích liền bùng nổ ? Mà cô, tính cách nóng nảy lại quật cường như vậy, bọn họ còn cứ tiếp tục như vậy, chỉ biết hủy hoại lẫn nhau.
Ngày thứ ba, hôm nay đã là ngày thứ ba, trước kia dù cãi nhau thế nào, cô đều sẽ không biến mất. Diêu Thủy Tinh là một người vô cùng lý trí, cô không thể bỏ nhà mà trốn đi, cũng không làm những chuyện nhàm chám như vậy, hay là, cô có thể hay không đã xảy ra chuyện ? Cô bị thương ? Làm chính mình bị thương ?
Càng nghĩ, tâm của anh lại càng hoảng loạn.
“A Hàng.” Tiền Vân Tâm xa xa thấy Hạ Viễn Hàng dựa vào chiếc xe, lập tức lo lắng chạy tới, “Trời ơi, tay bạn chảy máu, xảy ra chuyện gì?” Tay Vân Tâm muốn kéo lấy tay anh, nhưng là Hạ Viễn Hàng lại lạnh lùng rút ra.
“A Hàng, rốt cuộc làm sao vậy ? Mấy ngày nay bạn không có đi làm, gọi điện thoại lại không tiếp, ba mình cùng mình đều rất lo lắng cho bạn.”
Cho nên hôm nay Vân Tâm mới đến nhà riêng để tìm anh, lại thấy anh ở dưới lầu, cái bộ dạng này, cùng năm đó khi xảy ra chuyện đau buồn kia giống nhau như đúc, Vân Tâm thật sự sợ hãi.
“Bạn có hay không nhìn thấy cô ấy ?” Anh thì thào nói nhỏ, cực kì thống khổ.
“Ai ?”
“Thủy Tinh, vợ của mình.”
“Không có.” Tiền Vân Tâm sắc mặt trầm xuống một chút, lại rất nhanh khôi phục bình thường, “Không thấy cô ta sao? Mấy ngày nay bạn có phải hay không đều đi tìm cô ấy ?” Nhìn bộ dáng tiều tụy của anh, lòng của Vân Tâm rất đau, “A Hàng, để ình giúp bạn băng bó được không? Tay bạn nếu không xử lý sẽ nhiễm trùng.” Nhìn miệng vết thương vừa xanh vừa tím trên mu bàn tay, còn đang đổ máu, vết thương mới, vết thương cũ anh đều không có để ý tới, anh mắc tội gì mà phải tra tấn bản thân như vậy ?
Vân Tâm vốn cho rằng, anh kết hôn có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, cho dù lòng của cô đau lắm nhưng chỉ cần anh vui vẻ, cô cũng chúc phúc cho anh, nhưng cô thật không ngờ, hôn nhân của anh lại là cái dạng này.
Bọn họ kết hôn còn không đến hai tháng! Biểu cảm trên mặt A Hàng càng ngày càng lãnh đạm, đâu phải là biểu cảm của một người chìm đắm ở trong tình yêu ? Diêu Thủy Tinh, cô ta rốt cuộc đang làm những gì ? Vì sao phải thương tổn A Hàng như vậy ?
Hạ Viễn Hàng không để ý đến sự quan tâm của Vân Tâm, lấy chìa khóa khởi động xe máy, anh phải đi tìm cô, chỉ cần không nhìn thấy cô, anh vĩnh viễn đều sẽ không an tâm.
“A Hàng, bạn như thế này, làm sao còn có thể lái xe ? Sẽ xảy ra chuyện.” Tiền Vân Tâm giữ chặt cánh tay anh, không cho anh đi.
“Tránh ra.” Anh lạnh lùng trừng Vân Tâm.
“Không được.” Vân Tâm luôn luôn ôn nhu khó có khi lại cố chấp như vậy, “Bạn cần đi bệnh viện, sau đó ngoan ngoãn mà nghỉ ngơi.”
“Đếm ba tiếng liền buông tay.”
“Không cần! Trừ phi bạn cứ như vậy kéo mình chạy theo, bằng không mình sẽ không buông tay.”
Cô cho rằng anh không dám? Không có Diêu Thủy Tinh ở bên người, việc gì mà anh làm không được ? Đạp nhanh chân ga, dự tính trực tiếp khởi động, cục diện bế tắc của bọn họ bị một chiếc xe thể thao từ xa chạy đến gần đánh vỡ.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, người ngồi bên trong, không phải là Diêu Thủy Tinh, thì là ai ?
Cô vẫn lẳng lặng ngồi ở trên xe, nhìn Tiền Vân Tâm lôi kéo cánh tay anh, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh như băng.
“Thủy Tinh.” Hạ Viễn Hàng thấy người mà bản thân mình ngày đêm tìm kiếm xuất hiện tại trước mắt, như là không tin vội mở to hai mắt, chưa tới một giây sau lại phát hiện một nam nhân từ cửa chỗ tay lái xe bước ra trông nguy hiểm mà chói mắt.
Đó là một nam nhân có cái bộ dạng thật ngang tàng, thật ngông cuồng, toàn thân tản ra hơi thở phóng túng, hắn liếc mắt về phía bọn họ nhìn thoáng qua, bên môi khẽ cười mang theo ý tứ sâu xa, đi đến bên cửa xe Diêu Thủy Tinh, mở ra, đưa tay cho cô.
Giây phút Hạ Viễn Hàng thấy bàn tay Diêu Thủy Tinh để vào trong lòng bàn tay hắn, trong não mạch máu “đùng” một tiếng nổ tung ra, anh vội khóa xe, đi nhanh về hướng bọn họ.
“Cẩn thận một chút.” Người nọ giúp đỡ cô xuống xe, nhưng là bàn tay cũng không thành thật đặt ở bên hông cô. Đó là địa phương chỉ thuộc về một mình anh mà thôi!
Hạ Viễn Hàng đi qua, ngay cả một câu đều lười nói, trực tiếp liền ra tay, nhưng là, trăm lần anh cũng không ngờ, cánh tay lại bị Diêu Thủy Tinh ngăn chặn lại, “Dừng tay!”
“Diêu Thủy Tinh, em tránh ra!”
“Người tránh ra nên là anh, Hạ Viễn Hàng, tôi với anh, sớm đã không còn lời nào để nói.”
“Tốt lắm, tốt lắm, Tinh, em vẫn nên cẩn thận thân thể của mình.”
Khuôn mặt mỉm cười của người nọ, ở trong mắt Hạ Viễn Hàng thoạt nhìn rất là đáng giận, “Em biến mất suốt ba ngày, chính là ở bên cạnh người đàn ông này ?”
“Đương nhiên……”
“Phải.” Diêu Thủy Tinh lạnh lùng nói, cắt đứt lời nói chưa hoàn tất của người nọ, mệnh lệnh cho hắn: “Anh đi trước đi.”
“Nhưng mà……”
“Tôi nói, anh đi trước đi.” Cô bình tĩnh nói, giọng điệu kiên quyết.
“Được rồi, được rồi, đồ xấu tính.” Hắn nhún vai, kéo ra cửa xe đi vào, khởi động xong quay đầu sang kính xe nói, “Đừng quên buổi tiệc tối nay, à, nhớ mang sợi lắc tay lần trước anh tặng cho em nha!”
Xe thể thao đắt tiền, rất nhanh đã khởi động, chỉ cần vài giây liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Hắn đã đi, em có thể buông tay sao ?” Hạ Viễn Hàng cười lạnh, dù thế nào anh đều không có nghĩ đến, vì bảo hộ một người nam nhân, Diêu Thủy Tinh sẽ cầm lấy tay anh như vậy, dùng hết sức lực mà cầm. Mà anh, thật là vô dụng, thế nhưng lại sợ làm đau cô, nên không dám dùng sức giãy ra khỏi tay của cô.
Hạ Viễn Hàng, anh còn có thể lại mất mặt thêm một chút.
Lần này cô lại rất nhanh liền buông ra tay anh, giống như tay anh dính đầy vi khuẩn, sau đó, không chớp mắt mà bước qua người anh, khi đi ngang qua Tiền Vân Tâm ngay cả khóe mắt đều lười liếc một cái.
Cô không thể lại tức giận, phải bình tĩnh, nhất định phải tỉnh táo lại.