Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 10: Q.1 – Chương 10
Trở lại căn phòng bị cô hung hăng đập nát mọi thứ, tất cả đều còn giống lúc cô rời khỏi, mặt đất đầy mảnh vỡ, không có một món đồ nào hoàn chỉnh.
Cô cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp vào phòng, kéo ra tủ quần áo, tìm lễ phục để mặc vào buổi tiệc tối nay.
“Diêu Thủy Tinh, em không có gì muốn nói với tôi ?” Anh đi theo sau, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, hận cắn răng.
“Nói cái gì ?” Trở về thấy một màn đó, lòng của cô lại nổi lên cái loại điên cuồng đau đớn, xúc động muốn hủy diệt tất cả, cô không thể lại một lần nữa nếm thử cái thứ cảm xúc này, chỉ một lần không kiềm chế là đã đủ.
“Suốt ba ngày không thấy đâu, em ngay cả một câu đều không có ?” Anh trông thấy cô mà rất bực mình, xem vẻ mặt không có biểu cảm, hiện tại anh đã có một chút hận cô.
“Chuyện của tôi, không cần anh xen vào.”
“Em làm cho tôi trở thành giống như thằng ngốc, nơi nơi đi tìm em, nhưng là em lại còn nói không cần tôi xen vào.” Anh cởi áo khoác, hung hăng ném trên mặt đất, “Để tôi xem em làm được gì!” Đem cô kéo lại đây, nặng nề mà hôn, anh nghĩ bóp chết cô, cứ như vậy mà bóp chết ở trong lòng anh, làm cho cô nơi nào cũng đi không được, làm cho cô không còn như vậy tra tấn anh. Nhưng là, anh không nỡ, đáng chết anh chính là không nỡ, đành phải hôn cô, liều mạng mà hôn.
Diêu Thủy Tinh giống như là bị chọc giận, dùng sức giãy dụa, cắn môi anh, đấm bờ vai của anh, móng tay cắm thật sâu vào bên trong người anh, nhưng là, anh không buông ra cô, anh chính là hung hăng hôn cô như vậy, mang theo máu, mang theo đau đớn, làm thế nào cũng không muốn buông ra cô.
Môi bọn họ đều trông thật thê thảm, mùi vị máu tươi ở môi của nhau tỏa ra, cô dùng hết sức lực toàn thân, điên cuồng mà chống cự anh. Cuối cùng, khi anh buông ra cô, bọn họ đều thở hồng hộc, giống như hai con dã thú bị thương, trừng mắt đối phương.
“Hạ Viễn Hàng, đừng để cho tôi hận anh.”
Chỉ một câu, kích thích mức cực hạn của anh, thì ra tất cả những gì anh làm, lại làm cho cô hận, bọn họ, rốt cuộc là vì sao lại đi đến bước đường cùng như hiện tại ?
Diêu Thủy Tinh thấy anh không nói một câu, cô cũng không tìm lễ phục, dù sao, chỉ cần có tiền, nơi nào đều có thể mua. Cô đi đến trước bàn trang điểm, kéo ra ngăn kéo, lấy ra một cái hộp trang sức tinh xảo.
Món đồ quý giá bên trong, làm đau đớn mắt anh.
Nhanh tay cởi bỏ cái lắc tay thạch anh tím luôn luôn đeo trên cổ tay, “lạch cạch” một tiếng, sợi dây rơi xuống ở trên mặt bàn, con ngươi của anh co rút mạnh.
Thích không?
Thích.
Vậy đeo đi.
Em vĩnh viễn cũng không tháo ra, được không ?
Về sau có nó là tốt rồi, cũng không lấy những thứ khác chứ ?
Ngay cả thứ tốt nhất, so với nó đều kém.
Sợi dây kim cương quý báu lóng lánh hào quang kia đeo ở trên cổ tay cô, làm nổi bật da thịt trong suốt như ngọc, thì ra thế giới của cô chính là như thế, trang sức quí giá, lễ phục lộng lẫy, anh lại cho rằng, cùng cô ăn một bát cơm do anh nấu, chính là hạnh phúc. Trên cái thế giới này có một từ, gọi là “không xứng”, từ lâu anh đã được học nhưng đến hiện tại, anh mới hiểu rõ, thì ra bản thân mình rất ngốc.
Nhìn lắc tay kia, như là bàn ủi giống nhau, ở trong lòng anh mà không ngừng qua lại nóng vô cùng, rất nóng, nóng đến rốt cuộc anh chịu không nổi, tiến lên cầm sợi dây thạch anh ở trên bàn mà ném ra ngoài cửa sổ.
Móng tay Diêu Thủy Tinh hung hăng mà ghim chặt vào lòng bàn tay mình, cái loại đau đớn này, làm cho cô có thể bảo trì bình tĩnh, bụng đau càng ngày càng rõ ràng, nhưng cô lựa chọn xem nhẹ, cô không cần ở trước mặt anh mà tỏ ra yếu đuối, tuyệt đối không cần!
Xoay người, đi ra ngoài, không khí ở trong đây rất ngột ngạt, cô sắp hô hấp không được.
“Diêu Thủy Tinh.”
Tay kéo ra cánh cửa, dừng một chút.
“Vì sao, vì sao lại như vậy ?”
Cô cười lạnh, “Bởi vì, chúng ta không thích hợp.” Tính cách của bọn họ đều quá mạnh mẽ, mà cô, căn bản là không muốn có người ràng buộc mình, mãi cho đến hôm nay, cô mới nhận rõ điểm này, “Từ lần đầu tiên, liền sai lầm rồi.”
Bọn họ không nên quen biết, không nên mến nhau, lại càng không nên kết hôn, sai lầm rồi, sai lầm rồi, cái gì cũng đều sai lầm rồi.
“Nhưng là chúng ta đã kết hôn.”
“……”
“Đứa bé đâu ? Chúng ta còn có một đứa con.”
“Có lẽ, đứa bé này cơ bản là không nên tồn tại.” Đứa con của bọn họ nếu được sinh ra , sẽ là cái dạng tính cách gì ? Cuộc sống của đứa nhỏ, có thể hay không rất vất vả ?
“Em nói cái gì ?” Anh nắm giữ bờ vai, xoay người cô lại, “Nói lại lần nữa.”
“Tôi nói, đứa nhỏ cơ bản là không nên……”
“Im miệng! Im miệng!” Anh lớn tiếng nói: “Đừng ép tôi nữa, Diêu Thủy Tinh, nếu tôi không khống chế được, không biết sẽ như thế nào.” Như là sợ bản thân sẽ làm thương tổn đến cô, anh dứt khoát buông cô ra, kéo ra cánh cửa bỏ đi.
Lại một lần nữa, anh đi trước.
Giống như là cô luôn đem anh ép đến mức phải bỏ đi, mới có thể vừa lòng, nhưng là lòng của cô, có thể hay không đừng có đau như vậy ? Nếu có thể không yêu, chắc sẽ thật hạnh phúc, bởi vì cô là người đáng ra không nên yêu thương ai, đả thương người lại tổn thương mình.
Chính là một việc nhỏ như vậy, cô lại hận không thể hủy diệt toàn thế giới, biết rõ, anh đối với cô gái kia không có cảm giác gì, nhưng là cô lại chịu không nổi anh với người con gái khác mà liếc mắt một cái, chỉ là như vậy, cô đã nghĩ muốn nổi điên, cô muốn giết anh, giết chết anh đi, như vậy, anh liền vĩnh viễn đều ở lại bên cạnh cô, yêu để rồi muốn chết, cảm tình như thế thật sự đáng sợ. Cô muốn làm cho bản thân bình tĩnh một chút, lần đầu tiên trong cuộc đời cô yếu đuối lựa chọn trốn tránh, đi đến Đài Nam, tưởng rằng liều mạng mà làm việc sẽ giúp cô quên đi tranh cãi, nhưng vẫn là không được, vô tình mà gặp lại Lệ Nhĩ Trác, cũng không làm cho cô vui vẻ thêm một chút.
Trong đầu, trong lòng của cô, đều là hình ảnh ngày đó anh cùng với Tiền Vân Tâm nói chuyện, mỗi một lần nhớ lại, cô có ý nghĩ xúc động muốn giết người.
Thì ra con người của cô, lại cố chấp như thế này mà làm tổn thương người khác.
Thì ra, bọn họ thật sự không thích hợp.
Bụng đau, càng ngày càng rõ ràng, từng chút từng chút, một chất lỏng nóng rực chảy ra, cô cúi đầu, thấy máu đỏ tươi đang trào ra.
“Làm ơn, không cần.” Sức lực của cô giống như là bị rút hết, nghẹn ngào, cố hết mức mà ôm bụng, như là muốn giữ lại cái gì, “Cục cưng, không cần tức giận, mẹ chỉ là nói giỡn, con không cần đi, ngàn vạn lần không cần.” Điện thoại của cô, di động ở nơi nào? A! Thấy được, ở nơi đó, ở bên trong phòng.
Đi nhanh về hướng di động đặt ở mặt bàn, nhưng là đi chưa được vài bước, thân thể của cô đã mềm yếu mà ngã xuống mặt đất, máu, càng chảy càng nhiều, rất nhanh mà đổ ra, có phải hay không thật sự đã không kịp rồi ?
Cuối cùng, cái gì cô cũng đều giữ không được.
Diêu Thủy Tinh nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt cô đơn, đứa nhỏ của cô, khẳng định biết cô là một người mẹ hư, cho nên không chịu ở lại bên cạnh cô, tất cả đều là lỗi của cô, rõ ràng lúc ở Đài Nam, thường xuyên không thoải mái, nhưng cô đều không có để ý, chỉ dốc lòng mà quan tâm tới bản thân, hiện tại đây là trừng phạt dành cho cô.
“Diêu tiểu thư, có một vị tiểu thư gọi là Tiền Vân Tâm tới thăm, xin hỏi cô muốn gặp sao ?” Y tá mở ra cửa phòng bệnh, nhẹ giọng hỏi Diêu Thủy Tinh.
Con mắt cô nhẹ nhàng mà giật, nửa ngày, từng chữ từng câu mới lọt vào trong đầu của cô, Tiền Vân Tâm, tới cũng thật đúng lúc, vì thế cô gật gật đầu.
Y tá xoay người lui về phía sau, mời Tiền Vân Tâm đi vào phòng bệnh, thuận tiện giúp các cô đóng lại cửa phòng bệnh.
“Người cô thế nào rồi ?”
Vẫn là ôn nhu như vậy, săn sóc như vậy, có phải hay không cô gái như thế có vẻ thích hợp với anh ? Mà cô cùng anh, chính là rất giống nhau nên trái lại thương tổn lẫn nhau ?
“Diêu tiểu thư, theo lý thuyết, chuyện tình của cô cùng A Hàng, tôi không có tư cách xen vào.” Tiền Vân Tâm nhìn cô gái nằm ở trên giường kia, rõ ràng là sinh bệnh phải vào bệnh viện, mà trông cô vẫn xinh đẹp, tươi sáng như thế, khó trách cô gái này có thể làm A Hàng động tâm.
“Nhưng là tôi hy vọng Diêu tiểu thư có thể quý trọng tình cảm của A Hàng đối với cô.” Vân Tâm nhìn cô, chân thành nói: “Có một số việc, đáng lẽ không nên là từ tôi đến nói cho cô, nhưng là tôi thật sự hy vọng A Hàng có thể hạnh phúc.”
“Nói xong lời cô muốn nói, sau đó ra ngoài.”
Vân Tâm vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, không để ý thái độ lạnh lùng của cô, “Cô biết không? Tôi với A Hàng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hồi nhỏ anh ấy căn bản không phải là cái dạng như bây giờ, lúc đó A Hàng thật nghịch ngợm, thật đáng yêu, đều là do anh ấy bảo vệ không cho người khác khi dễ tôi. Nhưng là, năm đó khi anh ấy 10 tuổi, tất cả đều thay đổi, cha mẹ vì mua quà sinh nhật cho anh, lái xe chở anh đi ra ngoài, ai mà biết được ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, chú Hạ còn có thím Hạ đều chết ngay tại chỗ, chỉ có A Hàng may mắn còn sống, nhưng là sau đó anh ấy liền thay đổi, anh luôn luôn cho rằng, là chính bản thân mình hại chết cha mẹ, không chịu tha thứ cho chính mình.” Giọng điệu của Vân Tâm có vài phần nghẹn ngào.
“Anh vốn dĩ là một con người tài giỏi! Cô có biết thành tích của anh ấy có bao nhiêu tốt sao ? Bất cứ thứ gì chỉ cần anh quan tâm liếc mắt một cái là có thể dễ dàng mà nhớ kỹ, nhưng thành tích của anh lại càng ngày càng yếu kém, cả ngày cùng một đám du côn đánh nhau, chúng tôi đều biết rõ, anh chính là tình nguyện chính mình bị người ta chém chết. Mãi cho đến khi anh ấy gặp cô, tôi nghĩ cô sẽ mang đến hy vọng cho anh, ban đầu thời điểm hai người quen nhau, anh ấy thật sự trở nên vui vẻ rất nhiều, nhưng là gần đây tôi cảm giác anh giống như lại trở về cái khoảng thời gian mà chú thím Hạ gặp chuyện không may kia. Diêu tiểu thư, tình yêu không phải là cái dạng này, yêu một người, không phải luôn nghĩ làm cho họ vui vẻ và hạnh phúc sao ? Tôi van xin cô, không cần thương tổn A Hàng như vậy nữa, tim của anh chỉ có một trái, chịu không nổi bất cứ thương tổn nào nữa.”
Diêu Thủy Tinh nhìn cô, trầm mặc không nói.
“Tôi hôm nay đến, là muốn cầu xin Diêu tiểu thư, xin cô từ nay về sau, hãy cố gắng làm cho anh ấy hạnh phúc, không cần lại làm anh ấy thương tâm.”
“Cô nói xong rồi ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy đi thôi.”
Tiền Vân Tâm nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đó yên lặng xoay người rời đi phòng bệnh.
Diêu Thủy Tinh nhìn Vâm Tâm rời đi liền gỡ xuống mặt nạ của bản thân, cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi quá, rất mệt mỏi, thì ra từ lúc ban đầu, đã là sai lầm. Vì sao tuổi thơ tối tăm của anh, lại do người con gái khác nói cho cô biết ? Thì ra đến cuối cùng, bọn họ cũng không thành thật đối xử với nhau, chính là không có duyên phận, cho nên cục cưng mới rời đi bọn họ sao ?
Diêu Thủy Tinh vẫn đắm chìm ở thế giới của mình, ngay cả khi cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị mở ra đều không có phát hiện.
“Trời ạ, Thủy Tinh, em làm sao vậy?” Lệ Nhĩ Trác bỏ xuống hoa tươi trong tay, bước nhanh tiến lên, ôm cô gái đang phát run ở trên giường bệnh, cả người cô đều lạnh như băng, run rẩy đáng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
“Lệ, làm sao bây giờ ?” Cô ngẩng đầu, nhìn Nhĩ Trác, vẻ mặt tuyệt vọng, “Em mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, thì ra đã không còn cứu vãn được nữa.”
“Thủy Tinh, ngoan, không cần thương tâm, em còn có anh.” Nhĩ Trác đau lòng ôm cô, nhận thức cô nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua cô bi thương như thế, anh không đành lòng, không đành lòng nhìn vẻ mặt kia, đó không phải là Diêu Thủy Tinh mà anh quen biết, trong đầu anh Diêu Thủy Tinh là cô gái lạnh lùng trầm mặc, vô cùng lý trí, mà không phải là người ở trước mắt này, toàn thân đều đang run rẩy trông thật khổ sở.
“Em chỉ mong…… chỉ mong cho tới bây giờ đều không có quen biết anh ấy.” Cô cắn môi, “Nếu không có bắt đầu, em sẽ không đau khổ như vậy…… Lệ, anh biết không? Em không biết chính mình còn có thể sống sót hay không.”
Ngước mắt, lại thấy người kia, người làm cho cô thống khổ đến cực điểm, đứng ở trước cửa, trên khuôn mặt toàn là sự chán nản cùng tuyệt vọng.
Lệ Nhĩ Trác cũng thấy được Hạ Viễn Hàng, cắn răng, “Mẹ nó, mày còn dám tới ?” Chết tiệt, nó ném Thủy Tinh một mình rồi bỏ đi, nếu không phải buổi tối anh đợi mãi không gặp được Thủy Tinh, gọi điện thoại lại không ai tiếp, lo lắng cô gặp chuyện không may, anh đến nhà xem thử, nếu không Thủy Tinh khả năng đã sớm ngay cả mạng cũng giữ không được!
Anh đời này đều sẽ không quên, cô gái nhỏ mà anh chăm sóc từ bé, cả người đều là máu, té xỉu trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, tất cả mọi thứ đều là do người này gây ra.
“Lệ.” Diêu Thủy Tinh giữ chặt Nhĩ Trác, “Để cho em cùng anh ấy nói chuyện một chút.”
“Nhưng là……”
“Một mình.”
“Được rồi, được rồi, anh ở tại ngay bên ngoài, có việc liền kêu lên.” Không cam lòng trừng mắt nhìn Hạ Viễn Hàng liếc mắt một cái, Lệ Nhĩ Trác đi ra ngoài.
Hạ Viễn Hàng bước lên phía trước, nhìn cô gái đang ngồi ở trên giường bệnh, cô tái nhợt như vậy, suy nhược như vậy, làm trong đầu anh không ngừng mà nhớ lại, đêm sinh nhật cô mười bảy tuổi, lúc cô nhảy vào trong lòng anh, tươi cười trên khuôn mặt là ngọt ngào như vậy, xinh đẹp như vậy.
“Em…… có khỏe không?” Anh cố gắng mở miệng, thế nhưng đều bất lực âm thanh thì thào, khi nào thì bắt đầu, giữa bọn họ ngay cả ân cần thăm hỏi đều làm cho trái tim người ta băng giá như vậy đâu ?
“Đứa nhỏ, đã không còn.” Cô bình tĩnh mở miệng, thấy con ngươi trong mắt anh thống khổ co rút nhanh, “Chúng ta không có đủ tư cách làm cha mẹ, cho nên nó không cần chúng ta.”
“Thật xin lỗi.” Đều là anh sai, nếu đêm đó anh không xúc động mà bỏ đi, cô liền sẽ không……
“Hạ Viễn Hàng, xin lỗi đã vô dụng.”
“……”
“Chúng ta đi đến bước này, rốt cuộc đã không thể quay đầu.”
“Em là…… có ý tứ gì.” Âm thanh của anh trở nên vừa khô khốc vừa chua chát.
“Anh có biết.” Cô nhìn anh, “Nếu nhất định phải là do em nói, được rồi, chúng ta ly hôn đi! Hạ Viễn Hàng.”
Anh nhìn cô, sâu sắc, chăm chú, trên vẻ mặt là sự bi thương rõ ràng không thể xóa nhòa.
“Em cảm thấy rất đau khổ, chúng ta nên…… chia tay đi.”
“Đã không còn biện pháp khác sao?”
“Đã phải trả giá bằng một sinh mạng, anh cảm thấy còn có biện pháp nào nữa ?” Cô cười lạnh, móng tay liều chết mà nắm chặt khăn trải giường.
Anh như là không thể thừa nhận được lui về phía sau vài bước, sau một lúc lâu, gian nan mở miệng: “Nếu đó là em muốn, anh…… đồng ý.”
Anh không còn cách nào để giữ cô lại, cũng không còn cách nào để nhìn mặt cô, anh sợ hãi chính mình ở lại lâu thêm một chút, sợ rằng chỉ một giây thôi, đều sẽ không nhịn được mà ôm cô, xin cô không cần rời bỏ anh, anh thật sự sẽ làm như vậy, thật sự, vì thế anh xoay người, bỏ ra ngoài.
Anh không biết bản thân mình đi ra bệnh viện này như thế nào, cũng không biết chính mình phải đi về nơi nào.
“A Hàng.” Lúc nãy Tiền Vân Tâm thấy anh đi vào bệnh viện, cho nên cứ đứng tại cửa chờ, rốt cục nhìn thấy anh từ trong bệnh viện đi ra, nhưng nét mặt của anh rất cổ quái, giống như, trên đời này không có cái gì là đáng giá để anh luyến tiếc, cô thật sự cực kì lo lắng.
Anh nghe không được, chẳng nghe thấy bất cứ thanh âm nào, trong đầu luôn luôn quanh quẩn một câu, chúng ta ly hôn đi, Hạ Viễn Hàng…… Ly hôn đi, ly hôn đi, ly hôn đi……
Thủy Tinh, chúng ta thật sự, cứ như vậy chia tay, đúng không ? Chúng ta thật là khờ, cho rằng yêu nhau nên cái gì đều có thể giải quyết, nhưng là anh lại quên mất, mây như cũ vẫn là mây, bùn như trước vẫn là bùn, mây ở trên trời, bùn dưới mặt đất, chúng nó cách nhau cả một bầu trời, khác nhau một trời một vực, nhưng đều không phải luôn hướng về mặt trời sao ? Chúng ta căn bản là không nên bên nhau, từ ban đầu, liền sai lầm rồi.
Có đôi khi chia tay, không phải bởi vì không yêu, mà là bởi vì quá yêu, lại không thể yêu nhau thêm nữa.
Có lẽ chúng ta vẫn còn rất trẻ, có dũng khí yêu nhau, nhưng không đủ lý trí ở bên nhau.
Từ nay về sau, cô không còn thuộc về anh, sẽ không còn đối với anh cười, sẽ không còn kỳ quái mà kêu Hạ Viễn Hàng, anh không bao giờ nữa có thể ôm cô, hôn cô, anh, mất đi cô, vĩnh viễn, mãi mãi cũng không gặp lại. Ngực trở nên khó chịu, đau quá, siết chặt làm cho anh chịu không nổi, một ngụm máu tươi, cứ như thế từ trong miệng của anh phun ra, thế giới của anh, từ nay chìm vào trong bóng tối.
“A Hàng, A Hàng……” Tiếng thét chói tai đầy hoảng loạn, anh căn bản là không thèm để ý, không bao giờ nữa để ý.
Lệ Nhĩ Trác nhìn Hạ Viễn Hàng cửa cũng không thèm đóng, như người không có linh hồn đi ra phòng bệnh, liền đẩy ra cửa phòng bệnh, sau một giây khuôn mặt giống như mất hết máu, “Thủy Tinh, Thủy Tinh, em làm sao vậy……”
Trên giường người kia nằm, sắc mặt so với tấm chăn trên người cô còn trắng hơn, sớm đã mất đi ý thức, chỉ còn khóe mắt có nước mắt không ngừng mà chảy xuôi. Anh bổ nhào vào đầu giường, liều mạng rung chuông, “Bác sĩ, bác sĩ, chết tiệt, mau tới đây!”
Một mảnh hỗn loạn.
Chăn bị xốc lên, nhìn thấy máu tươi làm cho khăn trải giường trắng toát nhiễm một màu trông thật đáng sợ.
“Bệnh nhân thiếu dưỡng khí, huyết áp không đủ, mất máu quá nhiều làm cho bị choáng.”
“Chuẩn bị túi khí cùng túi máu.”
Văn kiện ở trên bàn cô được mở ra vào ngày đó, lại là một ngày trời nắng đẹp khó có thể thấy được sau những ngày trời mưa không dứt.
Xem đi, ngay cả ông trời cũng tán thành quyết định của bọn họ.
Mở ra tờ giấy mỏng manh, phía dưới đã có chữ ký dứt khoát của anh.
Hạ Viễn Hàng, ngón tay nhẹ nhàng mà mơn trớn ba chữ kia, bên môi nổi lên nụ cười quái dị.
Diêu Thủy Tinh, em là của anh, của anh.
Hạ Viễn Hàng, anh là của anh, còn em vẫn là của em.
Được, đều là của em.
Anh không bao giờ nữa là của cô.
Nhanh tay cầm lấy bút đặt ở một bên: Khi nào thì bắt đầu, cô thế nhưng ngay cả sức lực cầm bút đều không có ?
Diêu Thủy Tinh. Từng nét rõ ràng, muốn dùng hết sức lực để mà đi viết, từ nay về sau nam hôn nữ gả không còn liên quan.
Không còn liên quan a! Cỡ nào tuyệt tình…… Sau khi yêu nhau như thế, lại là tuyệt tình cắt đứt.
Vì yêu nên đau quá, yêu càng sâu lại càng cho nhau thương tổn, rồi cuối cùng trở thành người lạ, trở thành người quen thuộc nhất mà xa lạ, thì ra rốt cuộc mọi thứ lại quay về điểm xuất phát, họ không còn là gì của nhau!
Thế nên tình yêu, làm tổn thương người đến mức tột cùng.
Hoàn