Hôn Trái

Chương 5: Q.1 - Chương 5


Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 5: Q.1 – Chương 5


Nghê Bối Bối cùng Hướng Phù Nhã trong lòng tích tụ đầy tức giận, chuẩn bị bùng nổ ở trên người “ai kia”, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy đối tượng thì cả người như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, cơ thể cứng ngắc.
Mãi đến 10 phút sau, Hướng Phù Nhã phát ra âm thanh tinh tế mà nhu nhược : “Bối Bối, nói ình nghe người này không phải Hạ Viễn Hàng, chỉ là tương tự mà thôi.”
“Giống như…… là anh ấy.” Vẻ mặt Nghê Bối Bối khó tin.
Hai người cùng nhau nhìn thoáng qua một lần nữa, sau đó đưa ra quyết định tầm thường, lửa giận của người kia thật sự rất hại thân, vẫn là dập đi có vẻ tốt hơn.
Không phải bởi vì tiếng tăm của Hạ Viễn Hàng quá mức xấu xa, lấy đánh nhau hung ác mà nổi danh. Cũng không phải bởi vì tính tình theo truyền thuyết là cực kì không tốt, chọc tới hắn, không bằng chính mình trực tiếp đi nhảy lầu có vẻ sảng khoái hơn. Đương nhiên lại càng không là vì khuôn mặt lạnh lùng của hắn viết rõ người lạ chớ gần, các cô tuyệt đối không phải bởi vì những nguyên nhân này, tuyệt đối, tuyệt đối không phải!
Mà là bởi vì, bộ dạng Hạ Viễn Hàng khi nhìn Diêu Thủy Tinh rất chuyên chú giống như toàn bộ thế giới chỉ có mình cô, làm cho bọn họ cảm thấy bạn tốt của mình dường như không có chọn sai người.
“Hai người bọn họ như vậy, sẽ không buồn sao?” Hướng Phù Nhã lại lần nữa nói rất nhỏ thì thầm, hai người đều ít nói, cùng nhau sẽ làm những gì ? Sẽ không là cùng nhau biểu diễn kịch câm đi ?
“Nói thật, mình cũng hoài nghi.” Nghe Bối Bối đồng ý gật đầu.
“Bạn đoán bọn họ ở thời điểm nào quen nhau?”
“Chắc là lâu rồi, với cá tính hai người họ làm sao yêu nhau chớp nhoáng được ?”
“Chắc sẽ không là anh nhìn em, rồi em nhìn anh, sau đó không thèm nói gì hả?”
“Ừ ừ, rất có khả năng đó.”
“Không gọi cơm sao?” Nhẹ nhàng nhợt nhạt bốn chữ, thành công làm hai cô gái nhỏ đang chụm đầu xì xầm ở trước mặt hoảng sợ ngước mắt nhìn về phía anh.
Nếu đổi là người khác, chỉ sợ đã sớm cười to, bởi vì hành động của hai người thật sự rất tức cười, nhưng Hạ Viễn Hàng chỉ là bình tĩnh đem thực đơn đưa đi qua.
Anh đối với bọn họ, không hề yêu ghét, bởi vì bọn họ là bạn của cô, cho nên anh nguyện ý tốn thời gian cùng hai người ăn bữa cơm, nhưng là cũng không hơn, đối với nữ sinh, anh thật sự không có hứng thú gì khi ở chung.
Trừ bỏ cô.
Với ánh mắt của Nghê Bối Bối giằng co “quyết đấu” Hướng Phù Nhã phải chịu nhận thua, lại lần nữa không tình nguyện, giơ tay lên có vài phần cứng ngắc cầm lấy thực đơn, không thể trách Tiểu Nhã nhát gan, sự thật là, trong một lần vô ý nhìn thấy Hạ Viễn Hàng cùng một đám côn đồ nổi tiếng đánh nhau, đó là trong thế giới đơn thuần của Tiểu Nhã duy nhất một lần có thể như vậy chân thật nhìn thấy được máu tươi cùng tàn nhẫn.
Mỗi một cái động tác của anh, đều như là không muốn để ai sống, vừa độc ác lại dứt khoát, lấy một đấu tám, đối phương còn có dao, nhưng lại đem toàn bộ đám người kia té ngã trên mặt đất rên rỉ, kia thanh âm xương gãy kêu răng rắc, còn có màu máu đỏ tươi bắn tung tóe trên mặt đất làm Tiểu Nhã sợ tới mức chân mềm nhũn.
Mà anh nhặt lên áo khoác để ở bên cạnh, bình tĩnh chạy đi, khi đi ngang qua Tiểu Nhã cũng không thèm liếc nhìn một cái.
Hướng Phù Nhã từ đó đối với nam sinh này khắc sâu ấn tượng, bởi vì, vẻ mặt của anh tựa như chính là trời sinh bất cần, cái gì cũng không để ý, thắng cũng không sao mà thua cũng không sao, người mà cái gì cũng không quan tâm mới là loại người đáng sợ nhất.
Về sau Tiểu Nhã mới biết, nguyên lai anh chính là Hạ Viễn Hàng, anh quả nhiên không có một điểm nào không xứng với danh xưng ác ma của bản thân. Tiểu Nhã biết, anh tuyệt đối, tuyệt đối là danh xứng với tên, nhưng lại không có dự đoán được, anh lại sẽ cùng bạn tốt của mình yêu nhau. Tiểu Nhã cũng không có nghĩ đến, nam sinh trước kia giống như bẩm sinh không biết yêu, tăm tối mà u sầu, vậy mà nay cũng có người yêu.
“Mình…… Mình muốn một phần…… mì thịt bò.” Hướng Phù Nhã do do dự dự mở miệng, sau đó như là đột nhiên nghĩ đến cái gì , “Mình có thể ăn mì thịt bò sao? Vẫn là, chỉ ình một ly nước lọc là tốt rồi.”
Thật sự là tổn hại thần kinh mà! Diêu Thủy Tinh lấy qua thực đơn, “Để mình.” Rồi thật nhanh chóng vì bốn người quyết định bữa tối, ngẩng đầu, thấy ánh mắt bạn tốt trừng lớn, bình tĩnh nói: “Anh ta sẽ không đánh bạn.”
Hướng Phù Nhã thật ngoan ngoãn gật đầu, “Mình biết mà!” Tiểu Nhã đương nhiên biết Hạ Viễn Hàng sẽ không đánh nữ sinh, cũng rõ ràng, Hạ Viễn Hàng chỉ đánh nam sinh chọc giận tới anh. Nhưng là, biết là một việc, chỉ cần là người nhìn thấy Hạ Viễn Hàng đánh nhau, trong lòng tuyệt đối sẽ sợ hãi, Tiểu Nhã sợ anh, còn có một chút kính nể thái độ này giống như là tự phát sinh không thay đổi được.
“Mình có một vấn đề.” Nghe Bối Bối giơ tay, thanh âm nhỏ xíu.
Hạ Viễn Hàng nhíu mày, ý bảo Bối Bối hỏi.
“Anh……” Bối Bối hít thật sâu vào , “Có thể hay không tham gia tổ chức …..ngầm ?”

Cho dù anh đối với vấn đề của Bối Bối cảm thấy kỳ quái, cũng không có biểu hiện ra ngoài, chính là ngắn gọn trả lời : “Sẽ không.” Anh đối thế giới ngầm không có chút hứng thú, tuy rằng cứ năm ba bữa vài người bọn họ lại đến mời gọi khiêu khích anh, anh cũng không để ý cứ để cho bọn họ giúp anh được sảng khoái đánh nhau một trận, nhưng đi con đường này, anh còn phải suy nghĩ lại.
Nghê Bối Bối thở phào nhẹ nhõm.
“Mình…… mình cũng có một vấn đề.” Hướng Phù Nhã cũng giơ tay lên.
Hạ Viễn Hàng nhìn Tiểu Nhã, nữ sinh này thật nhát gan, rất dễ bị hù dọa.
“Mình có thể hay không lại gọi thêm món sườn xào chua ngọt kiểu Hàn Quốc ?” Tiểu Nhã hỏi cực kì cẩn thận.
“ Xì! ” Người phục vụ đứng bên cạnh đợi mọi người gọi món bật cười.
Hướng Phù Nhã ngượng ngùng vuốt ve ly nước, mãi cho đến khi phục vụ đi rồi cũng không dám ngẩng đầu, người ta chỉ là càng khẩn trương càng đói meo thôi mà, không có cách nào a! Thoáng ngước mắt, nhìn về hướng anh đang trầm mặc, suy nghĩ nửa ngày cố lấy hết dũng khí mới dám nói , “Em…… Có thể hay không lại hỏi thêm một vấn đề?”
Hạ Viễn Hàng nhìn Tiểu Nhã.
Bị đôi mắt sắc bén nhìn như vậy, Tiểu Nhã lập tức cảm thấy hoảng sợ, nhưng vẫn rất tò mò, nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng mà hỏi : “Hai ngươi khi ở bên nhau làm gì? Cũng sẽ giống như bây giờ một câu cũng không nói sao?”
“……” Tiểu Nhã thật sợ hãi anh sao,…… Mà
Anh và cô bên nhau làm cái gì ?
“Ưm……” Nhỏ vụn tiếng thở dốc tuy rằng hết sức đè nén nhưng vẫn nhẹ nhàng mà theo đôi môi phấn hồng khẽ phát ra, dẫn đến nụ hôn càng nồng nhiệt, âm thanh kích thích thay cho lời nói trong không gian nhà trọ cũ kỹ không tới 15m2, càng phát ra vô cùng rõ ràng.
Hạ Viễn Hàng gắt gao ôm thắt lưng cô, đem cô đặt ở trên cánh cửa hung hăng mà hôn, anh yêu chết đi được cái cảm giác khi hôn cô, rõ ràng cô chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, lại làm cho anh rất khó kiềm chế tình ý, vừa vào cửa đã mãnh liệt ôm hôn cô.
“Bảo bối, động đậy đầu lưỡi của em một chút đi ” Anh tỉ mỉ liếm đôi môi thấm ướt, nhẹ nhàng dụ hoặc cô.
Trên gò má trắng nõn của Diêu Thủy Tinh xuất hiện một màu hồng nhạt, trừng anh thật sự là không thể hiểu rõ người này, chỉ là đơn giản cùng đi lên thang lầu, cô ngay cả một câu đều không có nói, anh làm sao có thể đột nhiên liền cuồng dại thế này ? Vừa mới vào cửa, liền ôm hôn cô chặt như thế.
Sau ngày sinh nhật trở đi, những kiềm chế trước đây toàn bộ đều bị phá vỡ, anh vô cùng, cực thích hôn môi cô, mặc kệ là hôn nhẹ, hôn sâu, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ kéo cô vào trong lòng mà hôn.
Lại đặc biệt thích mời gọi sự chủ động của cô, chỉ trong một lần vô ý đáp lại đã dẫn ra tiếng nặng nề thở dốc của anh, rồi anh liều mạng mà hôn, như vậy kích tình, như vậy không khống chế được, cô cảm thấy vẫn hết sức né tránh có vẻ tốt hơn.
Nhưng là Hạ Viễn Hàng làm sao có thể sẽ bỏ qua cho cô? Đầu lưỡi cô bức anh đến phát điên, anh thích cái loại điên cuồng này, mỗi lần đều sẽ ôm lấy cô tận lực mà khiêu khích . Diêu Thủy Tinh là một cô gái thật kỳ diệu, làm cho cô xúc động không dễ dàng, nhưng là một khi cô xúc động mang đến cho anh sự hưởng thụ cao nhất.
Bàn tay ở trên tấm lưng mềm mại nhẹ nhàng xoa, vỗ về, môi anh chạm vào môi cô một chút rồi một chút, sau đó chuyển qua gò má xinh đẹp, cái mũi thẳng tắp, rồi khẽ cắn cái cằm nhưng lại không thèm hôn môi cô.
Kiên nhẫn của anh rốt cục nhận được đáp trả, Diêu Thủy Tinh kiễng mũi chân, ôm cổ anh mà hôn lên, đầu lưỡi đi vào thăm dò trong môi anh, câu dẫn đầu lưỡi anh, nhẹ nhàng ma sát, lưỡi với lưỡi cùng múa, cô học được rất nhanh. Tiếng hít thở dồn dập của anh truyền vào tai cô, làm cho trong lòng cô nổi lên chua xót quái dị, cô tận lực cẩn thận hấp dẫn đầu lưỡi anh, quả nhiên nghe được âm thanh thở dốc trở nên nặng nề, môi cô khẽ cười đắc ý, thích chính mình có thể ảnh anh như vậy.
Anh ôm cô, làm cho cô có thể càng dính sát vào anh, cũng làm cho bọn họ có thể hôn càng sâu.
Bàn tay chui vào trong vạt áo, từ từ tham lam hướng sâu vào bên trong, vuốt ve làn da mịn màng không thể tưởng tượng kia làm anh yêu say đắm không thôi.
Ngón tay anh dường như mang theo điện, mỗi một nơi anh đụng, đều làm cho thân thể của cô nhũn ra, cô biết tay anh càng ngày càng xằng bậy, hẳn là nên ngăn cản, lại phát hiện lý trí bản thân mình đã sớm không còn.
Bọn họ đều là người vô cùng trẻ, thường xuyên bên nhau quấn quýt ôm hôn như thế, sao tránh được “hỏa hoạn”, tay anh cũng dần dần không thành thật, lúc ban đầu chỉ là cách quần áo, cẩn thận vuốt ve, nhưng là hiện tại lại……
“ Rắc” một tiếng, âm thanh giòn vang của móc áo nội y rơi ra, cô thở hỗn hển, nhanh tay đè lại tay anh, bàn tay dày rộng lúc này lại giống như bàn ủi, làm da cô từng mảnh từng mảnh nóng rực.
“Bảo bối, để cho anh sờ một chút, được không?” Âm thanh của anh trở nên dị thường gợi cảm, bàn tay to ở bên cạnh bộ ngực cô bị đè lại, cảm giác được sức nặng của tay anh, làm cho tai cô ửng hồng, lại dẫn tới anh ở bên vành tai non mềm mọng nước của cô khẽ cắn mút.
Thân thể của cô càng thêm run rẩy lợi hại, ánh mắt mở lớn trừng anh, quyến rũ đến mức có thể chảy ra nước, đây là Diêu Thủy Tinh cho tới bây giờ chưa từng ở trước mặt bất kỳ ai lộ ra vẻ phong tình, đây chỉ thuộc về anh, duy nhất là của anh.
Nghĩ đến đây, ngực anh nóng lên, cúi đầu bên tai cô mà thì thầm : “Chỉ là sờ một chút, được không?”

Cô nhìn anh, khuôn mặt pha trộn giữa dục vọng, kích tình, còn có tình yêu, lúc này đối với cô muốn từ chối anh là chuyện cực kì, cực kì khó khăn .
Cô cắn môi, bàn tay để ở ngực anh. “Em cũng muốn sờ.”
Trong mắt anh toàn là ý cười, cô là công chúa của anh, nữ vương của anh, phản ứng của cô vĩnh viễn đều không giống người thường, mà anh tình nguyện khuất phục.
“Tốt thôi.” Xoay người ôm lấy cô, hướng phòng ngủ của mình đi đến.
Phòng của anh, có phong cách rất nam tính, nhưng là, lúc này Diêu Thủy Tinh căn bản không rảnh chú ý, bọn họ quay cuồng ở trên chiếc giường, anh không thuần thục cởi ra nút áo của cô, áo sơ mi trắng mở ra bên trong là màu tím rất nhạt, đường ren tinh xảo, tôn lên da thịt nõn nà mà đầy đặn bên trong , con ngươi thâm thúy trong nháy mắt co rút nhanh.
Cô là người con gái đầu tiên mà anh yêu, cho dù khuyết thiếu kinh nghiệm, anh cũng muốn tỉ mỉ che chở cô. Bàn tay vừa mới chạm nhẹ lên vùng đầy đặn kia lại đột nhiên bị cô xoay người đè anh xuống dưới.
“Em trước.”
Anh bật cười, thở dài, nằm yên ở trên giường, “Được rồi, được rồi. Bảo bối, đều cho em.”
So với anh, cô cởi áo nút áo nhanh nhẹn hơn nhiều, chiếc áo màu đen chậm rãi mở ra để lộ da thịt của anh, tràn ngập sắc màu khỏe mạnh, ánh mặt trời có lẽ yêu anh, rất yêu anh, mới ban cho anh một làn màu đồng mê người như vậy, trên người anh nơi nào cũng là từng khối, từng khối cơ bắp rắn chắc, xem ra thường xuyên cùng người đánh nhau, vận động kịch liệt cũng không phải là không có lợi ích.
Anh sớm đã có khí phách của người đàn ông trưởng thành mà gợi cảm, chỉ là nhìn thôi, cô đã cảm giác được hô hấp khó khăn.
Ngón tay nhẹ xoa khuôn ngực mạnh khỏe rắn chắc mà vô cùng co dãn, nơi này không phải là hoàn mỹ không sứt mẻ mà là có vài vết sẹo nhỏ, cô một chút, một chút cẩn thận đụng chạm thành công làm cho tim anh đập nhanh, đôi môi liền nở một nụ cười mê người xinh đẹp.
Cúi thấp người, khẽ mở miệng cắn đầu nhũ nam tính kia, thích thú khi nghe được anh thở dốc khàn đặc. Tiếp tục hôn, nhấm nháp mọi vết sẹo mờ nhạt của anh khiến chúng trở nên ướt át .
Tính nhẫn nại của anh chỉ tới mức này mà thôi, nắm giữ bờ vai muốn đem cô đè xuống, lại bị cô gái kiêu ngạo này ngăn chặn , “Không được.”
Ánh mắt hung ác của anh nheo lại.
Cô lắc đầu, thật kiên quyết, “Vẫn chưa được.”
Anh oán hận nhìn chằm chằm cô, cái cô gái này bức anh thành bộ dạng này, thế nhưng nói với anh không thể! Anh thật ra có thể không cần để ý, cho dù bản lĩnh cô không tồi, nhưng là đối với anh mà nói, giờ này khắc này muốn đem nàng “trấn áp” cũng không tính là khó lắm. Nhưng mà ánh mắt cô, trong con ngươi trong trẻo , rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng anh lại thấy được sự yếu ớt mỏng manh.
Cô hẳn là sợ hãi đi! Dù sao, không có kinh nghiệm. Dù sao, bọn họ đều còn rất trẻ, cô còn không có chuẩn bị tốt, kiêu ngạo như Diêu Thủy Tinh, khẳng định từ đó cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy đuối như thế.
Thở dài thật sâu, một tay ôm lấy cô kéo vào trong lòng, oán hận mắng : “Yêu tinh!”
Cô ở trong lòng anh, trong nháy mắt cứng ngắc khi thấy anh không có tiến thêm động tác nào mới chậm rãi trầm tĩnh lại, cảm giác được anh ở nơi nào đó nóng rực khác thường, cô đương nhiên hiểu được đó là cái gì, muốn tránh ra.
“Đừng nhúc nhích.” Anh vùi đầu vào trong mái tóc cô, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi vị nhè nhẹ của cô .
Cô khó khi có được ngoan ngoãn nằm yên, ở trong lòng anh bọn họ da thịt dính sát vào nhau, cô nghe tiếng tim đập của anh, cái loại bất an không rõ trong lòng chậm rãi biến mất trở nên an tâm hơn, chỉ có ở trong lòng anh mới làm được điều này, cũng chỉ có duy nhất anh mà thôi.
Anh ôm sát thắt lưng mảnh khảnh của cô, ở bên tai nhẹ giọng nói: “Đồ nhát gan.”
Khuôn mặt cô vùi sâu vào ngực anh, vẫn im lặng như cũ.
Thế giới này, bởi vì có người yêu mà trở nên tốt đẹp hơn, rõ ràng là giống nhau ngày sáng đêm tối ở trong mắt bọn họ lại có không khí lãng mạn. Rõ ràng là cùng một món đồ ăn, ở trong miệng người yêu, lại biến thành mùi vị ngon nhất. Một ngày hai mươi tư giờ, nhưng lúc nào cũng cảm thấy quá ngắn.
Cho nên ai cũng đều cảm thán, người đang yêu chỉ số thông minh đều sẽ giảm đi, bởi vì khi nhìn bất cứ cái gì cũng đều phủ lên nó một màu sắc tươi đẹp mờ ảo, nhưng mà lý luận này, đối Diêu Thủy Tinh mà nói không áp dụng được.
Cô cũng không có bao nhiêu thời gian để chăm sóc cho đoạn tình cảm lưu luyến này của mình, thời gian của cô mỗi một ngày đều được sắp xếp dày đặc. Từ nhỏ cô đã biết, cô phải có trách nhiệm thừa kế một tập đoàn tài chính vĩ đại, gánh nặng to lớn này đòi hỏi cô cần phải trả giá rất nhiều gian khổ, cho nên trong thế giới của cô, trừ bỏ học tập, vẫn là học tập.
Khi các nữ sinh khác còn đang vì việc học tập mà phiền não, cô đã phải học môn quản lý tài chính – môn học mà chỉ sinh viên đại học mới cần nghiên cứu. Khác các nữ sinh mỗi ngày mở ra máy tính chỉ để lên MSN nói chuyện phiếm, lướt facebook, cô thì mọi lúc mọi nơi đều phải cầm PDA để theo dõi thị trường chứng khoán.

Diêu Dật Châu là một người ba rất nghiêm khắc, ông sẽ không bởi vì cô là con gái của ông mà yêu cầu đơn giản, trái lại, mỗi yêu cầu của ông đối với cô so với cấp dưới của ông còn nghiêm khắc hơn.
Ông cũng là một người lãnh đạo vô tình, không cần biết bao nhiêu tuổi, lại lịch như thế nào nếu muốn ngồi vào vị trí của ông, thì phải chứng minh cho ông thấy năng lực của bản thân, bằng không, dù là con gái duy nhất, ông cũng sẽ không để vào mắt.
Diêu Thủy Tinh là người cao ngạo, cũng thông minh, cô nguyện ý dùng hết thảy thời gian để học tập, để cố gắng, có thể tiếp nhận quyền lực to lớn từ tay Diêu Dật Châu chính là ước mơ ban đầu mà cũng là cuối cùng của cô, , vì cái mục tiêu này, nỗi khổ nào cô đều có thể chịu đựng.
Đáng lẽ trong thế giới của cô, không có không gian cho tình yêu, nhưng là, cô gặp Hạ Viễn Hàng.
Thế giới chỉ có tiền tài cùng quyền lực, đột nhiên lại có thêm anh, cuộc sống của cô từ đây rẽ hướng. Mỗi ngày tan học, không chạy vội tới công ty, mà là muốn thấy anh, chỉ có ngắn ngủn hai giờ, cô cũng đã cảm thấy thật sự thỏa mãn.
Anh mỗi ngày tan học vẫn luôn ở cổng trường chờ cô, mà Tiểu Nhã cùng Bối Bối từ khi biết bọn họ yêu nhau, cứ luôn giễu cợt : “Biết, biết, Hạ Viễn Hàng nhà bạn khẳng định luyến tiếc lãng phí một chút thời gian, bạn không cần theo tụi mình, chúng mình rất là biết điều nha.”
Anh lại sẽ lôi kéo cô đi xe buýt, từ nhỏ đến lớn, ra vào đều có lái xe đón đưa, cô thật sự cho tới bây giờ đều không có ngồi qua xe bus, chen chúc chật chội, không khí đục ngầu, nhưng vì bên người có anh, miễn cưỡng còn có thể chịu được.
Bọn họ yên lặng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trên đường không nói gì, nhưng là anh luôn luôn nắm tay cô, nhìn cô, trong mắt đều là ôn nhu làm say lòng người.
Cô không hiểu, bản thân mình là người không thú vị gì anh làm sao có thể thích? Nhưng cảm tình đã phát triển đến mức này, cô cực kì gắt gao muốn giữ lấy không buông ta. Từ nhỏ cô đã được giáo dục như thế, một khi đã thích thứ gì không cần lo lắng ở tương lai xảy ra việc gì, trước hết phải nắm nó trong tay, cần hoặc không cần, cứ giành được trước rồi từ từ mà suy nghĩ.
Cô là một người rất cẩn thận, chỉ 17 tuổi thứ cô muốn có cho tới bây giờ cũng không nhiều, đối với lĩnh vực tình cảm này chưa từng tiếp xúc qua, nên cô phải suy xét rất kĩ cho đến qua hơn một năm, cô mới phát hiện, cô muốn anh, rất, rất muốn, đã muốn, thì cứ như vậy đi! Hạ Viễn Hàng là của cô, là của Diêu Thủy Tinh, thật là tốt.
Nhà trọ của anh trở thành địa phương bọn họ thường xuyên lui tới, bởi vì không gian nơi đó rất yên tĩnh, một không gian chỉ thuộc về anh và cô, ôm nhau, hôn môi, vuốt ve, làm hết tất cả những việc tình nhân sẽ làm, bởi vì mới lạ, bọn họ chậm rãi từ từ mà thăm dò cái thế giới tình yêu xa lạ này, cái loại tư vị này lại tốt đẹp như thế làm cho người ta phát run.
Cô càng ngày càng quen với việc anh bất ngờ hôn, cũng càng ngày càng thích cảm giác được anh vuốt ve, đương nhiên, càng thích dùng tay của mình, nụ hôn của mình, chậm rãi làm quen với nơi nam tính thần bí của anh.
Trong thế giới dục vọng, bọn họ đều là người non trẻ, nhưng rồi cũng cùng nhau trưởng thành, một ngày một ngày, hạnh phúc mà lại ngọt ngào. Lẳng lặng ở chung, thời gian như thế trôi qua trở nên vui vẻ lại đơn giản nhưng mà.
Mùa đông Đài Bắc, cho dù không có bông tuyết tung bay, nhưng ngoài cửa sổ từng giọt mưa nhỏ tí tách rơi, không khí lạnh buốt mà ẩm ướt xâm nhập lòng người, ở bên trong lại dạt dào ý xuân.
“Bảo bối, lại mở ra một chút nha ?” Cúi đầu nói nhỏ, chất giọng khàn khàn tràn ngập kích tình, bàn tay ở trên đùi bóng loáng thon dài qua lại âu yếm, dỗ dành người yêu nhỏ bé.
Cô cắn môi, bởi vì chân khép lại quá chặt nên toàn thân da thịt trắng như tuyết nổi lên màu phấn hồng , “Ưm…… Không cần……”
“Ngoan, anh chỉ là nhìn một cái, được không?” Đầu lưỡi lại tấn công bộ ngực no đủ đầy dấu răng và vết hôn, yêu gần chết cái loại ngọt ngào và mềm mại của cô.
“Anh…..” Cô lấy tay đẩy ra anh, không cho anh ở trước ngực lại xằng bậy , “Lần trước cũng là nói như vậy, kết quả……”
Anh cười, hôn lên tay cô rồi sang cái bụng bằng phẳng, dần dần đi xuống, ở trên đùi nõn nà của cô mà cắn mút , “Anh cam đoan .”
Lưỡi anh thật sự là rất xấu rồi, trong nửa năm qua, vô số lần âu yếm, đối với thân thể của nhau đều rất quen thuộc nhưng mà mỗi một đợt “tấn công” của anh đều nhắm ngay địa phương mẫn cảm nhất của cô, mà những nơi này do anh và cô cùng nhau phát hiện ra.
Thân thể của cô càng ngày càng mềm nhũn, mà anh lại vô cùng hiểu từng phản ứng nhỏ nhặt của cô, bàn tay trên đầu gối cô nhẹ dùng sức, liền mở ra nơi tối tăm thần bí.
“Bảo bối, em ẩm ướt.” Anh thở dài cúi đầu gần đùi cô, chuyên chú nhìn đóa hoa là loại hoa xinh đẹp nhất thế gian, bên trong tơ tằm uốn lượn mềm mại cất giấu màu phấn hồng nhợt nhạt, sắc màu mà các cô gái cực kì yêu thích, cánh hoa thấm ướt sương sớm, cực kì động lòng người.
Ngón tay anh khẽ nhu phấn nhụy no tròn, cái loại co dãn cùng mẫn cảm này, mỗi khi đụng chạm làm cho anh yêu say đắm, luyến tiếc buông tay.
“Hạ Viễn Hàng!” Cảm giác tê rần giống như có dòng điện chạy theo từng hạt nơron thần kinh truyền đến khắp nơi trong cơ thể, xông thẳng lên não, cô muốn kẹp chặt hai chân, lại bị anh kiên quyết đè lại, ngón tay anh tiếp tục chà xát nho nhỏ hoa hạch, cảm giác ẩm ướt càng ngày càng rõ ràng.
Cô rốt cuộc kiềm chế không được rên rỉ, anh yêu nhất cái loại âm thanh quyến rũ ngọt ngào này. Ai có thể nghĩ đến, ngày thường giọng điệu luôn lạnh lẽo Diêu Thủy Tinh, ở trên giường sẽ có tiếng nói dụ hoặc như vậy? Này tất cả đều là của anh, chỉ có anh mới có thể nghe được, vừa nghe đã làm cho anh hóa điên.
Anh lập tức cúi xuống, nhấm nháp nụ hoa đáng yêu, dùng môi và đầu lưỡi chơi đùa với nó, không hề có cách trở dòng nước động tình của cô thẳng tiến vào miệng anh. Anh tỉ mỉ thưởng thức, không buông tha một nơi nào, cánh hoa kiều diễm ướt át khép chặt lại bị anh tách ra, dùng đầu lưỡi đi vào thăm dò, cảm thụ địa phương chật hẹp cùng ấm áp của cô.
Cô nặng nề thở dốc, tim đập nhanh mà mạnh, cảm giác không khống chế được càng ngày càng mãnh liệt, cô thấy như sắp chết, bị anh tra tấn như vậy, thật thống khổ lại vui vẻ, thật thoải mái lại khổ sở, hàng loạt cảm giác mâu thuẫn này dần ăn mòn cô, làm cho vòng eo thon nhỏ mềm mại, điên cuồng mà đong đưa, như là muốn thoát khỏi tra tấn của anh, hoặc như là muốn đem chính mình đưa vào trong miệng anh càng sâu, mặc anh làm bậy.
Anh tiếp tục “ăn” cô cho đến khi cảm giác cơ bắp giữa hai chân cô càng ngày càng khẩn trương, thì biết cao trào của cô lập tức sẽ đến, anh ngẩng đầu, mê muội nhìn vẻ mặt động tình của cô, động tác của đầu ngón tay không ngừng nhanh hơn, rốt cục, sau hoàng loạt kích thích, tay dùng sức nắm chặt khăn trải giường, thét chói tai, một dòng chất lỏng từ trong cơ thể cô ào ạt chảy ra, bắn tung tóe đến trong lòng bàn tay anh, một mảnh ướt đẫm.
Anh nâng lên bàn tay ẩm ướt dính ngấy, nhè nhẹ từng đợt từng đợt theo động tác của anh, một chút một chút bôi vào trên thân thể cô, vừa lạnh vừa nóng, mỗi một lần chạm vào, đều làm thân mình mẫn cảm co rúm lại.
Anh tỉ mỉ liếm lòng bàn tay mình, đem thứ trong veo của cô uống hết vào. “Bảo bối, em thật đúng là…… mọng nước a!” Cố ý kéo dài lời nói, ý tứ ám chỉ rõ ràng lại nồng tình nhưng mà.
Cô bị anh chọc ghẹo có chút giận, muốn đứng dậy, lại bị anh ngăn chặn, đem hết thứ nước dính ngấy trên người cô, một chút một chút ăn sạch, lửa nóng ở môi cùng đầu lưỡi anh thêu đốt từ làn da thẳng đến sâu trong trái tim, từ trong ra ngoài, nơi nào cũng có lửa.
Dục vọng của anh đã sớm đã bùng nổ, nổi lên gân xanh, khắp nơi toàn là hơi thở xâm lược, anh đứng dậy, một tay nắm giữ chính mình phân thân, chậm rãi ma sát với chất lỏng đầm đìa giữa hai chân, dính phải sương sớm của cô, cái loại ma sát kích tình này làm cho cô không tự chủ được mà rên rỉ.

“Bảo bối, mở lại một chút, ừ, đúng, chính là như vậy.” Anh dẫn đường chính mình đi đến cánh hoa, đỉnh đầu to lớn thấm đẫm chất lỏng của cô, lòe lòe tỏa sáng, , như là một loại bản năng, khi thấy thứ xâm lược tiến đến, hai cánh hoa phấn hồng hơi hơi mở ra, anh thử tiến vào……
“Đau……” Cô rên rỉ, vòng eo kháng cự vặn vẹo.
Cắn răng, lần này phải nhẫn tâm một chút.
“Nhịn một chút, bảo bối.” Anh kiên nhẫn dỗ dành, bắt lấy bàn tay đang vung vẩy đè lên đỉnh đầu cô, phần eo tiếp tục dùng sức, hướng bên trong tiến lên. Trời ơi! Cô thật là chặt làm anh phát điên!
“Đau, đau, đau! Hạ Viễn Hàng, anh cút ngay cho em!” Diêu Thủy Tinh đau đỏ mắt, liều mạng giãy dụa, cô vẫn là không được, chỉ mới bắt đầu cô liền không tiếp nhận được.
Hạ Viễn Hàng thất bại thở dài, anh còn chưa đi vào được một phần năm, cái cô gái này lại thét chói tai như thế, mà anh đương nhiên đau lòng, không đành lòng lại tiến.
Cứ như vậy nửa năm, bọn họ thử vô số lần, đã ở trên giường lăn qua lăn lại nhiều lần, làm bước thứ nhất, thứ hai, thứ ba, một bước, một bước, nhưng là nửa năm đi qua, bọn họ vẫn là không có cách nào đi đến bước cuối cùng.
Lúc ban đầu, bởi vì bọn họ đều quá mức ngây ngô không có kinh nghiệm, mỗi lần cô kêu đau, anh liền mềm lòng, dần dần, bọn họ với cơ thể của nhau càng ngày càng quen thuộc, mỗi lần khiêu khích, làm cho cô động tình, anh cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhưng là ai biết, Diêu Thủy Tinh là người trời sinh thần kinh cảm giác siêu cấp sâu sắc, một chút đau, cô đều chịu không nổi, liền ngay cả ngẫu nhiên anh hôn mạnh, cô đều sẽ kêu đau, huống chi……
Cứ tiếp tục như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không thành công, cô rõ ràng đã ẩm ướt rối tinh rối mù, lại vẫn là tiếp nhận anh không được. Nằm ở trên cơ thể của cô, có vài phần căm tức.
“Hạ Viễn Hàng, anh tránh ra, nặng quá.”
“……”
“Anh không cần đè em.”
Anh yên lặng xoay người, nằm qua một bên, đem cánh tay gác lên trán, không nói gì.
Diêu Thủy Tinh nhìn con người trầm mặc kia, ở trong lòng đếm tới năm, đứng dậy nhặt lên quần áo rải rác trên mặt đất, từng cái từng cái mặc vào.
Hạ Viễn Hàng phản ứng thật nhanh chóng, một tay kéo lấy cô vào trong lòng mình.
Cô nhìn tay anh, vẻ mặt lạnh như băng “Buông tay.”
“Tức giận ?”
“Buông, tay!” Một chữ ,một chữ giống như tảng băng.
“Vậy là bảo bối tức giận anh rồi?” Anh nắm giữ tay cô, hướng đến chính mình dưới thân, nơi nào, vẫn như cũ là tinh thần phấn chấn bừng bừng, “Có phải hay không thực cứng, hử ?”
Cô trừng anh, hiện tại anh có phải hay không lời hạ lưu nào cũng đều dám nói ?
“Như vậy xảy ra nhiều lần, thật sự sẽ mất mạng, Thủy Tinh bảo bối.” Trời biết trong nửa năm qua, như vậy khẩn cấp phanh lại đến đây đã bao nhiêu lần, trong lòng anh có chút buồn bực, cũng có thể lý giải đi? Nhưng cô gái quật cường này, chính là có biện pháp làm cho anh nhận thua.
“Anh có thể đổi người khác.” Đổi một cái chẳng sợ đau, làm gì tỏ vẻ giận dỗi cho cô xem ? Diêu Thủy Tinh từ khi sinh ra đến giờ, cần phải quan tâm tới sắc mặt của ai sao ?
“Nhưng là nó chỉ nhận thức em, làm sao bây giờ?” Anh ở trên môi cô thâm tình mà hôn một cái, nhìn trong đôi mắt cô lạnh đến đóng băng, cô tức giận mà lại cố gắng muốn bình tĩnh, bộ dạng vặn vẹo này, ở trong mắt anh cũng cảm thấy đáng yêu đến không tưởng, thế nào thích đến như vậy đâu?
“Cút!”
“Thủy Tinh, em thế nào liền đối với anh đặc biệt xấu ?” Anh thở dài, vuốt ve mặt cô. Cô đối bất kì ai đều là lạnh lùng nhàn nhạt, nhưng là cố tình ở trước mặt anh, tính tình của cô sẽ thật đặc biệt, đặc biệt xấu, một chút bất mãn, đều sẽ bộc phát ra, lạ nhất là anh, rõ ràng cũng không phải người có tính tình tốt đẹp, nhưng đối mặt cô, anh có thể nhẫn nại vô hạn. Thật ra, cũng không kỳ quái, ai kêu anh thích cô đâu? Thích vô cùng, thích đến không thể diễn tả được.
Cô cười lạnh, “Cho nên anh có thể hối hận chưa muộn.”
“Đã là chậm quá, làm sao bây giờ?” Anh hôn lên mắt cô, cặp mắt anh yêu nhất , “Diêu Thủy Tinh, em nhớ kỹ, vĩnh viễn chỉ có thể đối với anh xấu, chỉ với anh.” Ở trước mặt anh, cô có thể không cần miễn cưỡng chính mình, cao hứng liền cười, mất hứng liền phát giận, tất cả những gì của cô anh đều sẽ tiếp nhận.
Có phải hay không cô rất dễ dàng bị anh dụ dỗ rồi ? Khóe môi cô, không tự giác khẽ mở, nhàn nhạt thốt ra hai chữ : “Vô lại.”
Anh nhìn cô chăm chú, nụ cười tươi đẹp chẳng phải hiếm thấy khi cô ở cùng anh nhưng là mỗi một lần thấy, vẫn là như vậy làm cho anh động lòng, dù sao, anh biết, cô kỳ thật là một nữ sinh rất ít cười, nhưng chỉ ở trước mặt anh, cô mới có “hỉ nộ ái ố”. Cúi đầu, ở bên tai cô trầm ngâm : “Cũng chỉ đối với em, được không?”
“…… Được.”
Lúm đồng tiền xinh đẹp khẽ hiện ra, là thứ đẹp nhất trong cuộc đời anh, hi vọng đẹp nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.