Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 4: Q.1 – Chương 4
Khi cô nhảy vào trong lòng anh, nụ cười của anh so với ngôi sao trên trời kia còn rực rỡ hơn.
Mà cô, bên môi cũng cười nhợt nhạt, cái cảm giác sung sướng này, cho tới bây giờ đều không có trải qua, anh ôm cô, giống như đã trải qua cả một thế kỷ cũng chỉ là vài phút ngắn ngủi.
Ôm nhau thật chặt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, so với lễ vật quý báu, xa hoa yến hội, điều này càng làm cho lòng cô ấm áp.
Anh chở cô, đi qua rất dài, rất dài một đoạn đường, dọc theo đường đi, cô luôn ôm lấy thắt lưng anh, khuôn mặt chôn trong tấm lưng rộng của anh, không hề hỏi anh muốn dẫn cô đi nơi nào, chỉ cần anh ở bên người dù đi nơi nào cũng đều có thể.
Cô thật không ngờ, anh lại mang cô về nhà anh.
Đây là kiểu nhà trọ thật cũ, ngay cả thang máy đều không có, vách tường loang lổ, thang lầu nhỏ hẹp, là một thế giới mà cô không thể tưởng tượng ra được.
Anh nhìn cô, bình tĩnh và im lặng, đây là sinh hoạt của anh, cùng cô bất đồng, nhưng anh cũng không coi đây là xỉ nhục, anh thích cái loại yên tĩnh cũ kỹ này, không người quấy rầy.
Diêu Thủy Tinh lẳng lặng đánh giá dãy nhà trọ này, sau một lúc lâu, nhàn nhạt mở miệng, “Lầu mấy ?”
Anh cười một tiếng, tâm tình cực tốt, “Sáu.”
Tốt lắm, là tầng cao nhất, thật sự là giày vò người ta mà.
Trong mắt anh ý cười càng rõ ràng, nắm giữ tay cô , “Ôm em đi lên, được không?”
Cô trừng mắt liếc anh một cái, nâng lên làn váy, bước lên đi trước. Mà anh, chỉ bước vài bước, đã đến bên cạnh cầm tay cô, cùng nhau đi.
Cô luôn luôn bình tĩnh như vậy, giống như ai làm gì cô cũng đều không quan hệ, tay mặc cho anh nắm, người mặc cho anh ôm, tần suất hô hấp đều không nhanh không chậm, tựa như anh là một người không có lực ảnh hưởng gì đối với cô, nhưng……
Giờ này phút này, trong mắt anh, chỉ có làn da mềm mại, vốn dĩ là trắng noãn trong sáng , lại từ từ chậm rãi biến hồng, màu phấn hồng nhợt nhạt trên làn da trắng càng động lòng người, giống như là một loại bẩm sinh vốn dĩ đã xinh đẹp.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm từng mảng màu hồng kia, hô hấp trở nên nặng nề lại không phải bởi vì đi lên thang lầu.
Không phải vất vả lắm, cô dừng lại ở lầu sáu, nhìn hai cánh cửa trái phải, chờ người nào đó mở cửa.
Nửa ngày, trừ bỏ tiếng hít thở, một chút động tĩnh đều không có.
“Hạ Viễn Hàng, anh……” Không kiên nhẫn ngẩng đầu, lại chạm phải đôi mắt đang bốc cháy bên trong, trong đó còn đâu chút u buồn mà bình tĩnh ? Nóng cháy giống như sa mạc, điên cuồng mà cuốn người ta đem vào cuồng nhiệt thiêu đốt.
Anh thấy rõ từng mảng phấn hồng kia trong nháy mắt bỗng đỏ rực, rốt cục, rốt cuộc khắc chế không được, lao qua ôm cô dựa sát trên vách tường, anh tới gần cô, gần đến mức có thể ngửi được hương thơm đặc trưng của riêng cô, làm cho người ta phát cuồng.
“Thủy Tinh, cho anh hôn một cái, hử ?” Môi của anh cách môi cô không đến một cm, nhả ra hơi nóng thổi đến bên môi cô, không gian hô hấp xung quanh đều là hơi thở nam tính nhẹ nhàng thoải mái của anh.
Đùi cô có chút như mềm nhũn, đầu óc choáng váng lại hoa mắt, lại cố gắng muốn thanh tỉnh.
“…… Hạ Viễn Hàng!” Rõ ràng phải là nghiêm túc cự tuyệt, nhưng khi mở miệng giọng điệu lại có một chút hương vị hờn dỗi.
“Hôn một cái nhé ?” Anh không có trực tiếp hôn lên, chỉ ở bên môi của cô cúi đầu nói nhỏ.
“Thủy Tinh?” Tay anh ở trên vòng eo thon nhỏ của cô chậm rãi vuốt ve, như vậy mềm, như vậy nhỏ, chỉ một bàn tay thế nhưng đã ôm được.
Cứ như vậy, rốt cuộc muốn cô trả lời thế nào ? Ở mặt ngoài là lễ phép xin cô đồng ý, nhưng hành vi của anh rõ ràng mười phần vô lại, cô làm sao có thể cho rằng ở phương diện tình cảm anh cực kì biết kiềm chế? Trừng anh nhưng không có nửa điểm lạnh lùng như thường ngày, ánh mắt long lanh như nước đột nhiên liền nóng giận, biểu cảm sống động xinh đẹp , “Anh rốt cuộc có muốn hôn hay không……”
Chưa kịp nói hết, môi cô đã bị anh xâm chiếm.
Anh đương nhiên là muốn hôn!
Đây là nụ hôn thứ hai của mỗi người, cũng là nụ hôn thứ hai của bọn họ, vẫn như cũ ngây ngô, vẫn như cũ thiếu kỹ xảo, nhưng lửa nóng làm cho người ta cả người run rẩy.
Anh ở trên môi cô hôn thật mạnh, môi cùng môi ma sát với nhau, anh yêu muốn chết hương vị của cô, ngọt thanh đạm như là nước suối trong rừng sâu, tự nhiên mà tinh khiết, không thỏa mãn chỉ là môi chạm môi, xuất phát từ bản năng, lưỡi của anh liếm đôi môi tinh tế của cô, khi cô vừa há miệng muốn thở liền đi vào thăm dò, giây phút tiếp theo thế giới bùng nổ.
Không có kĩ xảo rườm rà, lúc đầu anh chỉ là đem đầu lưỡi đi vào, chầm chậm, chầm chậm mút vào, nhưng dường như con trai sinh ra liền có thiên phú về phương diện này, đặc biệt anh đối mặt với cô gái mà mình yêu thương, có mong muốn đem cô khám phá trọn vẹn từ trong ra ngoài, ý niệm cuồng dã muốn nếm thử kích phát bản năng của anh.
Đầu lưỡi anh càng lúc càng to gan, tất cả những nơi ẩn sâu trong miệng cô đều được anh cẩn thận “nếm” qua, trong lúc vô tình đụng phải đầu lưỡi của cô, cả người chấn động như bị điện giật, lại tựa như đã mở ra một cơ quan kì diệu, lưỡi anh ôm lấy lưỡi cô ma sát nặng nề, mời gọi cô cùng chơi đùa.
Thân mình nhỏ nhắn ở trong tay anh khẽ run, hiếm thấy khi nào cô yếu đuối như vậy làm cho anh yêu mến mến tột độ, hơi hơi buông lỏng, ngậm chặt môi dưới của cô nhẹ nhàng mà “nhấm nháp” , tại thời điểm cô tưởng đã xong nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, anh lại tiếp tục đi vào, quấn lấy đầu lưỡi cô, điên cuồng mà mút, điên cuồng mà uống nước bọt trong veo của cô.
Anh yêu muốn chết cái lưỡi mềm nhũn của cô, ôm cô càng chặt thật muốn cứ như vậy đem cô ăn hết.
“Ưm……” Tiếng rên rỉ mềm mại từ miệng cô truyền ra, loáng thoáng trong không khí lọt vào tai làm cô trong nháy mắt cứng ngắc, này, này thật là âm thanh của mình ? Như vậy ngọt, ngọt tựa như mật hoa dại, nhưng lại không ngấy, như vậy nũng nịu, nũng nịu đến mức tan chảy cả con tim, mềm mại không thể tả.
Hạ Viễn Hàng đương nhiên cũng nghe được thanh âm rên rỉ này, lưu luyến rời môi cô, trong đôi mắt nam tính lúc này chỉ có lửa nóng cùng sự chiếm hữu, anh nhẹ nhàng cười nhạt , “Thủy Tinh……”
“Không cho nói!” Trước nay chưa bao giờ cô xấu hổ lúng túng như bây giờ, tay cô nhanh nhẹn che lại miệng anh.
Anh thật sự rất tức cười, cô làm sao có thể đáng yêu như vậy ? Nhìn đôi môi đã bị anh âu yếm qua, trơn bóng xinh đẹp, làm cho anh động lòng, lấy lưỡi liếm qua lòng bàn tay cô, cảm nhận được da thịt non mềm làm anh rạo rực.
Anh thật đúng là hư mà, Diêu Thủy Tinh rất nhanh thu tay lại, cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt mà nóng rực.
Anh cũng không nghĩ dễ dàng tha cho cô rất hiếm khi thấy cô thẹn thùng như vậy, anh đầy ý xấu hỏi : “Không cho nói cái gì, hả?”
“Hạ Viễn Hàng!”
Thật sự là da mặt mỏng mà! Ngón tay khẽ sờ lên môi cô rồi chui vào đùa với chiếc lưỡi mềm mại , “Tốt, Thủy Tinh bảo bối của anh, anh không nói, em lại kêu cho anh nghe nhé ?”
Anh! Diêu Thủy Tinh khiêu khích cắn ngón tay đang giở trò xấu của anh, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập tức giận.
Trêu cô đủ rồi, anh rút ra ngón tay, ở trên môi cô hôn một cái trấn an, lẩm bẩm: “Vào thôi.” Không để ý đến ánh mắt tức giận của cô, mở ra cửa phòng, ôm cô đi vào.
____________________________________________________________________________________________
Diêu Thủy Tinh nhìn cái bát trên bàn bốc lên hơi nóng, có chút thất thần.
Sợi mì dài và mỏng , trên mặt là hành lá, nước soup màu vàng mà trong veo mang theo hương vị nồng đậm, món ăn rất đơn giản, nhưng tại giờ phút này cô không biết nên phản ứng như thế nào ?
Sau khi cho cô một nụ hôn nóng bỏng, lại nấu cho cô một bát mì như vậy, cảm giác này phải diễn tả sao đây ?
“Sinh nhật làm sao có thể thiếu mì trường thọ?”
Cô nhìn bát mì, trầm mặc không nói.
Anh đưa cho cô đôi đũa , “Ăn thử xem.” Anh trước kia từng làm việc trong quán ăn, tay nghề cũng không tệ.
“Hạ Viễn Hàng.” Giọng nói của cô thật bình tĩnh, nghe không ra vui mừng giận dỗi.
“ Gì ? ”
“Đúng là ông cụ non”
Anh nhẹ nhàng kéo tay cô làm cho cô nắm lấy đôi đũa , “Anh hy vọng em có thể hạnh phúc.” Mì trường thọ, biểu tượng cho cuộc sống lâu dài và hạnh phúc, mà anh chính là luôn hy vọng cô có thể được hạnh phúc, dù sao cô tốt đẹp như thế so với bất kì ai cũng đều có tư cách nhận được điều này.
Cô nắm đôi đũa trong tay thật chặt, sau một lúc lâu, “Ăn không ngon em cũng sẽ ăn” Gắp lên sợi mì, tao nhã ăn một miếng, thật sự là kỳ quái…… Từ nhỏ đến lớn, ăn qua bao nhiêu món ăn của các đầu bếp nổi tiếng, ngay cả đầu bếp trong nhà người người tay nghề đều xuất sắc, nhưng là cô cảm thấy mùi vị ngon nhất, cũng là……
“Hương vị thế nào?”
“…… Thật bình thường.”
Anh khẽ vuốt tóc cô, qua hơi nóng tỏa ra, nhìn môi cô bị hôn sưng đỏ, cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lồng ngực , “Phải ăn cho hết, biết không?”
Cô gái này hoàn toàn thuộc về anh.
Cô gắp một đũa, đưa tới miệng anh, “Khó ăn muốn chết.”
Mở miệng ăn miếng mì cô đút cho anh, tiếp theo lại nhìn cô ăn, bát mì này thật ra cũng không nhiều, bọn họ một chút, một chút, chậm rãi ăn, nhưng lại ăn thật lâu, thật lâu, như luyến tiếc không muốn ăn hết nó, hy vọng thời gian có thể kéo dài một chút, lại dài một chút.
Có lẽ, cả đời này cô đều không quên được hương vị của bát mì, rõ ràng là mặn nhưng khi vào miệng, dĩ nhiên là ngọt, thật là kỳ quái, trong miệng ăn vừa ngọt vừa mặn mà lại cảm thấy hương vị tuyệt vời.
Vừa buông đôi đũa, cổ tay đã được đeo vào một chiếc vòng thạch anh tím óng ánh trong suốt, màu tím đậm ở trên làn da trắng thật chói mắt làm cho người ta không muốn dời đi tầm nhìn.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền biết này vòng thạch anh tím này, chất lượng xem như bình thường, giá trên thị trường sẽ không vượt qua ba vạn, so với một hạt trân châu trên lễ phục cô cũng không bằng chứ đừng nói so với cái gì, nhưng là……
“Sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh.”
Tim cô có thể hay không đừng đập nhanh như vậy, căng cứng trong lồng ngực ? Cô thật sợ hãi, sợ hãi giây tiếp theo, nó sẽ vỡ vụn.
“Muốn cười liền cười đi, hừ ?” Hạ Viễn Hàng nhìn người con gái nhẹ nhàng nhếch miệng cười khẽ, trong lòng hiểu rõ, cái vòng này là tiền lương hai tháng làm công của anh so với một chiếc khăn tay của cô thôi giá trị cũng không bằng, nhưng là, anh cũng không cảm thấy hèn mọn, bởi vì anh biết, cô thích, cô thật sự, thật sự rất thích.
Diêu Thủy Tinh tới gần, nhìn anh, ở trên môi anh in xuống một nụ hôn, rất ngắn, rất nhẹ, giống như là chuồn chuồn lướt.
Anh ôm bả vai không cho cô lui về phía sau, trong mắt nồng đậm yêu thương.
“Diêu Thủy Tinh.”
“…… ừ ? ”
“Em là của anh, của anh.”
“…… Hạ Viễn Hàng.”
“ Ừ ? ”
“Anh là của em, em là của chính em.”
“Ừm, đều là của em, là em.”
Tiếng thì thầm dần biến mất trong nụ hôn của hai người, trong không khí phảng phất truyền đến hơi thở nhè nhẹ ngọt ngào.
Mùa hè thì ra là mùa của tình yêu.
Đêm nay Diêu gia vẫn tịch mịch như thế.
Trong thư phòng rộng lớn mà gọn gàng chỉ mở duy nhất một ngọn đèn bàn của nhà thiết kế Zehder nổi tiếng, hình dáng uốn lượn mềm mại, áng sáng nhợt nhạt chiếu ra bóng hình mờ ảo như là giấc mộng ấm áp trong đêm khuya.
Nghe nói, ngọn đèn này mang ý nghĩa của tình yêu thủy chung, cho nên vị tổng tài yêu vợ như mạng này mỗi đêm đều sẽ thắp sáng nó và chỉ thắp sáng nó.
Mà lúc này trên khuôn mặt lạnh lẽo lại vô cùng kiêu ngạo của ông không thể phân biệt được đang vui mừng hay giận dỗi.
“…… Cho nên tiểu thư giữa tiệc đã rời đi, mãi cho đến 11g40’, cũng chính là hai mươi phút trước mới về nhà.” Âm thanh bình tĩnh mà tôn trọng, không hề gợn sóng báo cáo đều đều.
Ông đang nghiên cứu phần báo cáo trên mặt bàn, chỉ mỏng manh hai trang giấy đã ghi chép cuộc sống 18 năm của một con người hoàn chỉnh không thiếu sót.
“Hạ Viễn Hàng.” Một chữ, một chữ, như là muốn khắc sâu vào trí nhớ, âm thanh nam tính trầm thấp mà buốt giá.
“Phải, về nam sinh này, một năm trước tôi đã từng đề cập qua với tổng tài……”
Tiếng đập bàn vang lên làm cho Từ Tĩnh Viễn lập tức im miệng, anh đi theo ông đã hai mươi năm rồi, dù bất cứ ở phương diện nào đều hiểu ông rất rõ.
Sau một lúc lâu, ông không nói gì, cũng không có động tĩnh.
Làm cho anh không kìm được, có vài phần do dự, cân nhắc mở miệng : “Tổng tài, tiểu thư……”
Khẽ nâng ngón tay, làm cho anh dừng lại không kịp nói ra ý nghĩ của mình.
“Tôi biết.”
“Tổng tài……” Người kia, dù sao cũng là cô bé anh chăm sóc từ nhỏ đến lớn, anh……
“Chuyện này, không cần lo.” Nhàn nhạt nói ra mệnh lệnh.
“Nhưng……” Anh không đành lòng, không đành lòng nha! Rõ ràng đây là chuyện không thể xảy ra, ở tương lai sẽ mang đến nhiều thương tổn cho cô, tổng tài đương nhiên hiểu rõ.
“Tĩnh Viễn.” Thanh âm giống như thở dài, giống như từ nơi xa xôi truyền đến, mang theo ngữ khí như băng, từ đầu đến chân rất là lạnh, thật lạnh.
“…… Vâng.”
“Đã khuya.”
Sự tình, đã không có khả năng xoay chuyển.
“Tôi đi về trước, tổng tài ngủ ngon.” Việc anh có thể làm, cũng chỉ có như vậy. Trên đời này, trừ bỏ vợ ông, ông có từng quan tâm ai sao ? Cho dù là con gái ruột của chính mình. Nhưng là, phu nhân yêu quý tiểu thư như vậy, chỉ sợ trong tương lai sự tình sẽ diễn biến rất xấu, nhưng anh cũng không năng lực ngăn cản.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, bên trong lại trở về thannh tĩnh.
Một cánh tay thon dài nhẹ nhàng ấn tắt ngọn đèn bàn giống như là cực kì cẩn thận sợ nó bị sứt mẻ hỏng hóc.
Khuôn mặt ở dưới ánh đèn chợt sáng, sau đó, lại lần nữa ẩn vào trong bóng tối, đúng là người đàn ông cực sang trọng lại phong độ! Ai dám nói khuôn mặt Diêu Thủy Tinh không phải di truyền từ ông ?
Giờ này phút này, ở phòng ngủ trên lầu lại là bầu không khí ngọt ngào.
Luôn luôn yêu sạch sẽ gần như thành bệnh như Diêu Thủy Tinh, thế mà phá lệ không có thay ra lễ phục, vẫn mặc nó nằm trên chiếc giường nệm mềm mại màu trắng, chiếc vòng tay kim cương chói mắt ở trên bàn lẳng lặng phát ra ánh sáng rực rỡ, mỗi một viên đều được cắt gọt hoàn mỹ, có thể nói vô giá, cùng một vòng cổ trân châu đặt ở bên cạnh sáng bóng mà tao nhã kết hợp với nhau càng tăng thêm vài phần sang trọng.
Nhưng, Diêu Thủy Tinh, người thừa kế tập đoàn trị giá hàng tỷ lại gối lên tay chính mình ngủ say sưa, từ cổ tay trắng noãn có thể thấy được chiếc vòng xinh đẹp màu tím càng làm cho nụ cười bên môi cô thêm tươi đẹp khiến người say mê.
Đêm dài bình yên, là thời điểm nhập mộng đẹp, trong mộng có một người nhẹ nhàng thở dài, bảo bối, anh là của em, chỉ là của em……
Thật sự là rất ngọt……
“Thủy Tinh hôm nay tâm tình tốt lắm.” Câu khẳng định.
“Có việc gì làm bạn đó cao hứng sao?” Câu nghi vấn.
“Bạn đi hỏi.”
“Vì sao là mình?”
“Bởi vì bạn vừa mới chơi đoán số thua mình nha!”
“Bối Bối, bạn thật sự đáng ghét nha!”
“Cám ơn.”
Hướng Phù Nhã chu chu môi, thì thào nói thầm : “Vì sao mỗi lần đều là mình……” Đi sang bên cạnh cô gái đang nghiêm túc công tác.
Lúc này ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sạch sẽ, tinh tế chiếu vào, một chút, một chút đem mái tóc đen nhánh sáng bóng của Diêu Thủy Tinh lóe sáng lên, cô cúi đầu lộ ra cái cổ trắng nõn nà tao nhã mà xinh đẹp, bên gò má là một vài mảng phấn hồng, ở trong ánh mặt trời sáng ngời càng thêm long lanh.
Tất cả toàn bộ đều giống như một bức tranh thủy mặc được vẽ theo lối tinh vi không ai nhìn mà không cảm thấy đẹp.
Vốn dĩ là không tình nguyện hỏi cô, nhưng lúc này Hướng Phù Nhã lại nổi lên sự tò mò muốn đi quan tâm cô.
“Thủy Tinh.”
“ Gì ? ”
“Bạn đang yêu sao ?”
Diêu Thủy Tinh ngẩng đầu, nhìn Tiểu Nhã.
“Ha ha.” Hướng Phù Nhã ngây thơ cười, “Tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng là bạn gần đây thật sự trở nên…… trở nên……”
“Chói mắt.” Nghê Bối Bối kéo ghế lại đây ngồi.
“Phải!” Hướng Phù Nhã vỗ vỗ tay, “Chính là chói mắt! Thủy Tinh, mọi người đều nói người đang yêu sẽ biến xinh đẹp, nhưng là bạn không có yêu ai, vì sao gần nhất mình lại cảm thấy bạn càng ngày càng xinh đẹp? Làm cho người ta…… Làm cho người ta……”
“Nhìn không chớp mắt.” Nghê Bối Bối lại giúp nói ra ý tứ của cái người đơn thuần kia.
“Ừ ừ.” gật đầu răm rắp , “Có phải hay không có việc gì vui?” Tuy rằng Diêu Thủy Tinh đều luôn luôn xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp lạnh như băng cho người ta không dám tiếp cận như là bẩm sinh kiêu ngạo, cao quý không ai dám đụng đến, nếu không có khả năng mà dám theo đuổi cô thì giống như đang uống nhầm thuốc độc. Cho nên quen biết vài năm nay, Tiểu Nhã biết nam sinh thầm mến Thủy Tinh nhiều không đếm xuể, nhưng không một ai có dũng khí dám theo đuổi cô.
Nhưng gần đây, Thủy Tinh giống như có chỗ nào khác lạ, tuy rằng vẫn là lạnh lùng, nhưng là, biết nói như thế nào ? Cái loại này lạnh không có độ ấm lại làm cho cả người cô rạng rỡ, biết băng hòa tan thành gì sao ? Đó chính là nước!
“Thủy Tinh, có chuyện gì tốt nhất định phải nói cho tụi mình biết a!” Nghê Bối Bối đem mặt tiến sát đến trước cái PDA của cô, “Có phải hay không dạo này bạn kinh doanh lời vài triệu?” Tháng trước, Thủy Tinh mua bán cổ phiếu lời mấy trăm vạn đều không cảm xúc gì đặc biệt, chẳng lẽ lần này lời mấy triệu, cho nên vui vẻ? Kia, mau mau mau, Bối Bối phải nhìn lén vài lần, xem có thể hay không tìm được tin tức nội bộ đi bán lấy tiền.
“Hay là quà sinh nhật tụi mình tặng bạn rất thích, cho nên vui vẻ?” Hướng Phù Nhã hỏi ra nghi vấn của mình. Tuần trước sinh nhật Thủy Tinh, các cô đều có chuẩn bị món quà nhỏ đưa cho Thủy Tinh, tuy rằng không quý báu, nhưng xem biểu cảm Thủy Tinh khi nhận quà, Tiểu Nhã biết cô cảm thấy vui sướng.
“Thủy Tinh, bạn nói xem, bằng không chúng ta lại cho rằng bạn hiện tại đang nói yêu đương……”
“Đúng vậy!”
“Mới có thể trở nên như vậy…… A?” Nghê Bối Bối Luôn luôn khôn khéo, khó được có khi cứng họng, nhìn bạn thân của mình, lần đầu nói không nên lời.
Hướng Phù Nhã trong tay đang gọt quả táo, “Phanh!” lăn rất xa trên mặt đất.
Không khí trầm lắng.
Sau một lúc lâu, tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh trong căn phòng.
“Diêu Thủy Tinh, bạn cư nhiên giấu diếm bọn mình lâu như vậy!”
“Bạn quen bạn trai, thế nào không nói cho tụi mình biết?”
“Bạn cũng thật biết giấu diếm quá đi ?”
“Là ai? Là ai?”
Khó có khi hai người cùng đồng thanh : “Tụi mình muốn gặp anh ấy nha!” Giọng điệu cực kì khẳng định, không cho cự tuyệt, không cho phản bác.
“Được”
Hai cô nhất thời cảm thấy không thích ứng, chỉ ra có một chiêu cưỡng ép mà Diêu Thủy Tinh sảng khoái đáp ứng như vậy, làm cho hai người trợn mắt há mồm.
“Nhưng mà phải để mình hỏi đã.” Lấy ra di động nhẹ nhàng ấn bàn phím soạn tin.
“Thủy Tinh đang làm cái gì?” Hướng Phù Nhã lặng lẽ đem khuôn mặt để sát vào Nghê Bối Bối, nhẹ nhàng mà hỏi.
“Gửi tin nhắn” Nghe Bối Bối cũng ngây người xem.
“Diêu Thủy Tinh biết gửi tin nhắn ?” Thủy Tinh chưa hề gửi cho hai người bọn họ một tin nhắn nào, nói là không có thời gian đánh chữ không bằng đi thị trường chứng khoán mua nhiều thêm một số cổ phiếu, bây giờ lại biết nhắn tin ? Cô không phải có việc đều trực tiếp gọi điện thoại sao?
“Đừng hỏi mình, mình cũng vậy hôm nay mới biết được!” Có chút oán oán giận, có chút bất mãn, Nghê Bối Bối trừng mắt nhìn di động đắt tiền của Diêu Thủy Tinh đang cầm trong tay, hận nghiến răng nghiến lợi, không biết cái di động này nếu bị cô đập hư, muốn đền bao nhiêu?
“Bạn xem ánh mắt Thủy Tinh kìa.” Hướng Phù Nhã theo tự nhiên lấy ra trong túi một quả táo khác, máy móc cắn, cái loại vẻ mặt nghiêm túc nhìn di động này là người mà bọn họ quen Diêu Thủy Tinh sao?
Tuy rằng, ở trong mắt người xa lạ sẽ cho rằng lúc này Diêu Thủy Tinh trên mặt không có chút biểu cảm, nhưng là đối với hai người, bọn họ nhận ra rõ ràng trong ánh mắt Diêu Thủy Tinh vốn dĩ lạnh lẽo đã trở nên ấm áp.
“Sớm thấy được! Này, Tiểu Nhã, còn có tâm trạng để ăn ?” Tiểu Nhã này chỉ nhanh nhẩu lo ăn để mất tâm trí ở đâu.
“Ừ, không có…… Bối Bối, không cần lấy quả táo của mình, thật là.” Đôi mắt xinh đẹp phẫn hận trừng mắt nữ “thổ phỉ” đang cướp đồ của mình, nhìn đến ánh mắt hung hăng kia, vội vàng che miệng mình, liều mạng đem một miếng còn sót lại trong miệng nuốt xuống sợ ngay cả cái này cũng bị cướp đi.
“Anh ấy nói có thể.” Diêu Thủy Tinh ngẩng đầu, làm ngơ trước sắc mặt giận dữ của hai người bạn thân.
Một người là vì “ai kia” đã bắt cóc mất tốt bạn tốt của mình ngay cả thông báo một tiếng đều không có. Một người ngoài nguyên nhân trên còn đem việc mình bị cướp đồ ăn đổ trách nhiệm cho “ai kia” luôn, xem ra buổi cơm chiều nay “ai kia” sẽ không dễ dàng trải qua như vậy.