Hôn Trái

Chương 3: Q.1 - Chương 3


Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 3: Q.1 – Chương 3


Tiếng chuông tan học vang lên du dương trong vườn trường rộng lớn, sau một khắc ồn ào trong phòng học trở nên an tĩnh lại.
“Thủy Tinh, hôm nay bạn vẫn không có thời gian đi cùng bọn mình à ?” Hướng Phù Nhã miệng ăn quả táo, một tay thu thập sách vở trên bàn, thuận tay mở ra giỏ trái cây, lấy ra món tráng miệng là những miếng dưa hấu đỏ trông cực kỳ ngon.
“ Ừ ” Nhận lấy miếng dưa, miệng nhỏ cắn một cái, nhưng đôi mắt Diêu Thủy Tinh vẫn nhìn chằm chằm tình hình lên xuống của thị trường chứng khoán.
“Ồ, không hổ danh là thiên kim tiểu thư, ngay cả ăn trái cây mà cũng tao nhã như vậy” Nghê Bối Bối hai tay chống má, khuôn mặt đáng yêu nhìn chăm chú, mê muội cảm thán.
Diêu Thủy Tinh nhàn nhạt liếc Bối Bối một cái ,”Xạo quá đi” Đáp lại lời bạn, cô lại tiếp tục cúi đầu xem.
“Đúng rồi đó” Hướng Phù Nhã nuốt vào một miếng táo ngọt ngào, tiếp tục tiến công đến dưa hấu,“Vẻ mặt không đủ si mê.”
“Hừ, không biết thưởng thức.” Nghiêng đầu ăn miếng dưa hấu của Tiểu Nhã đưa cho, “Thủy Tinh, bạn gần nhất đang bận cái gì? Làm sao có thể mỗi ngày đều không có thời gian?” Bạn Tiểu Nhã yêu thích nhất là ngắm hoàng hôn ở bờ sông, sau khi tan học Bối Bối và Thủy Tinh đều đi cùng Tiểu Nhã, từ năm học đầu tiên liền bắt đầu thói quen này, trong khoảng thời gian này thiếu Thủy Tinh, luôn cảm thấy không thích hợp.
Diêu Thủy Tinh tạm dừng tay một lát rồi tiếp tục công tác.
Nghê Bối Bối hai tay chống má lại cảm thán một chút, “Không có bạn, tụi mình rất buồn nha!”
“Nhưng là……” Hướng Phù Nhã vội nuốt xuống hoa quả, “ Có Thủy Tinh cũng không thấy có bao nhiêu náo nhiệt a!” Bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên cực kì hiểu rõ cá tính của Diêu Thủy Tinh.
Cô trời sinh vốn không thích cùng người khác nói chuyện phiếm, ngay cả đối với bọn họ, mỗi khi ba người ở bên nhau, bình thường đều là nghe Tiểu Nhã cùng Bối Bối nói đùa, mà Thủy Tinh đều là ở một bên an tĩnh làm công việc của mình, nhưng mà cái bầu không khí như vậy làm cho các cô đều cảm thấy thoải mái.
“Ngu ngốc!” Bối Bối cú đầu Tiểu Nhã một cái, Tiểu Nhã làm sao mà có thể đơn thuần, thành thật như vậy chứ ?
“Mình không có nói sai mà, Thủy Tinh……” Tiểu Nhã chưa kịp kháng nghị, nhìn thấy ánh mắt hung ác của Bối Bối liền im bặt, ngoan ngoãn cúi đầu ăn trái cây.
“Thủy Tinh, bạn rốt cuộc đang bận gì vậy ?” Bối Bối cười thật ngọt, trong đôi mắt là một bộ dạng vô cùng tò mò, thật ra điều Bối Bối muốn hỏi nhất là hôm đó vì sao Hạ Viễn Hàng lại lôi kéo Thủy Tinh chạy đi, rồi sau đó đã xảy ra chuyện gì ?
Hạ Viễn Hàng – nhân vật truyền thuyết nổi tiếng vô cùng hung ác ở trường trung học , làm thế nào mà cùng Diêu Thủy Tinh quen biết ? Bối Bối tò mò muốn chết, nhưng mà Diêu Thủy Tinh kín miệng như thế, không nói chính là sẽ không nói, với lại là bạn thân của cô Bối Bối cũng không thể nào nhiều chuyện mà đi hỏi.
Diêu Thủy Tinh ngừng bút lại một chút, mở miệng : “…… Đi thực tập.” Cô lựa chọn chỉ nói một phần sự thật, không phải muốn giấu diếm bạn tốt của mình, chính là tình huống của cô hiện tại mọi việc còn đang sắp xếp, tính cô yêu thích nắm mọi việc trong tay nên đối với chuyện tình không có nắm chắc, cô sẽ không bao giờ nói ra.
“Thật đáng thương.” Tiểu Nhã rất đơn thuần nên lập tức đau lòng, đưa cho cô thêm mấy miếng dưa hấu , “ Làm người thừa kế của tập đoàn thật sự là không dễ dàng, từ khi lên trung học ngày nào cũng bận như vậy, Thủy Tinh, nhanh nhanh, bạn ăn nhiều một chút tẩm bổ.”
“Vậy à ?” Nghe Bối Bối vốn khôn khéo liền cảm thấy không phải như vậy, nhưng cũng không thể nói rõ chỗ nào không đúng, theo như trực giác của Bối Bối, Thủy Tinh trong khoảng thời gian này rất khác thường. Tuy rằng vẫn là giống nhau an tĩnh, giống nhau thanh lãnh, nhưng có một chút bất đồng, cô dường như ngày càng quyến rũ.
Đề tài này nói thêm gì cũng không có ý nghĩa nữa, Diêu Thủy Tinh lấy ra trong túi một tấm danh thiếp, đưa cho Bối Bối, “Bạn không phải nói muốn tìm việc làm sao ? Đi nơi này thử xem !”
“Tốt.” Không nói nhiều lời khách sáo, Nghê Bối Bối trực tiếp nhận lấy, nhìn lướt qua thì ra là một quán cà phê, nhưng Bối Bối không vì đề tài này mà quên câu chuyện khi nãy, nghiêm túc nhìn Diêu Thủy Tinh, “Bạn có lời gì muốn nói cho bọn mình nghe không ?”
Diêu Thủy Tinh nhìn Bối Bối, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, “Hiện tại thì không có.”
Nói cách khác, tương lai sẽ có, Nghê Bối Bối hài lòng, cho dù cuộc sống của mình không tốt, cô cũng hy vọng bạn thân của mình có thể sống những ngày vui vẻ, sức lực của cô có hạn , căn bản không giúp được cái gì, nhưng ít ra cô còn có thể lắng nghe, không phải tìm hiểu riêng tư cá nhân, chỉ là đơn thuần quan tâm mà thôi.
Biểu đồ trên màn hình đã không còn hấp dẫn được ánh mắt của Diêu Thủy Tinh, cô vỏn vẹn chỉ có hai người bạn, Hướng Phù Nhã ngây thơ, Nghê Bối Bối tinh ranh mà cả 2 người đều quan tâm cô rất nhiều.

Cô luôn luôn cảm thấy, cuộc sống 16 năm qua thành tựu lớn nhất không phải là trong tài khoản cá nhân ở ngân hàng không ngừng tăng lên những con số 0, mà là có thể kết bạn được với 2 người bọn họ. Ngẫm lại thật là không tưởng tượng được, bản thân mình trông buồn tẻ và không thú vị, lại có thể quen biết bọn họ rồi kết thành bạn thân, giống như cô cũng không thể tin tưởng, chính mình lại có thể……
Vẫn là con đường có hàng cây lớn trước đây, sau giờ tan học trở nên yên lặng, cô cùng anh sóng vai mà đi, cứ đi thẳng về phía trước, trừ bỏ tiếng gió thổi qua ngọn cây khẽ xao động cũng chỉ có tiếng bước chân của hai người, nhẹ nhàng mà trầm ổn vô cùng nhịp nhàng.
Không có những lời hẹn thề, cũng không có những lời ngọt ngào, mỗi ngày sau khi tan học, anh đều sẽ ở con đường này chờ cô, sau đó cùng cô đi một đoạn đường. Hai người cũng không phải là người thích nói, trên đường vĩnh viễn là im lặng, nhưng lại không cảm thấy xấu hổ, trên con đường lớn chỉ có hai người cảm giác như là thế giới chỉ còn bọn họ.
Gió thổi, chim hót, hương hoa, mây bay, ở bên người của anh, cô cảm nhận được trước giờ đều chưa từng có qua giây phút thoải mái cùng bình yên này, lại không hiểu vì sao, tuy rằng bọn họ cơ bản không tính là đang hẹn hò, liền ngay cả nói chuyện với nhau đều xưng tôi và anh, lại quen thuộc giống như hiểu nhau trăm năm rồi, hết thảy cứ tự nhiên như vậy.
Bọn họ đi song song, bước chân không hề chậm lại một nhịp, ăn ý giống như chỉ có một người đi trên đường, nhưng kỳ thực ban đầu lại không phải như thế. Hạ Viễn Hàng là một nam sinh đơn độc, tuổi trẻ của anh tối tăm, có thế giới của chính mình, anh chưa từng thích ai cũng không có dự định đi tìm hiểu ai.
Nghĩ đến ngày đó, người con trai cao lớn đứng ở dưới tàng cây, vô cùng lẻ loi, cô cùng bạn tốt đi ra trong cả một đám người đông đúc vậy mà giống như là tâm linh tương thông cô ngẫu nhiên ngước mắt lại thấy anh, sau đó anh lẳng lặng nhìn cô cùng bạn tốt cáo biệt, từng bước một đi về phía anh.
Đó là một loại cảm giác như thế nào ? Cô thanh lệ như ngọc lại nhìn về phía anh, từng bước một tiếp cận rồi đi sâu vào trong thế giới của anh, có lẽ là một cảm giác thỏa mãn không diễn tả được tràn ngập trong lòng anh.
Anh chờ ở nơi này, muốn cùng cô hai người cùng đi qua con đường này, nhưng anh dù sao cũng là tuổi trẻ như thế, bước chân dài mà lại nhanh, đi rất xa một khoảng cách mới đột nhiên phát hiện người con gái đi chung không thấy đâu, xoay người, thấy cô xa xa ở phía sau đứng tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Rõ ràng là cô không hề có bộc lộ cảm xúc, nhưng không hiểu tại sao anh lại biết cô đang tức giận. Lập tức quay trở về, nhìn vào đôi mắt đang biểu lộ cảm xúc của cô.
Chính là đang tức giận, lại còn muốn biểu hiện một mặt bình tĩnh, thật sự là kỳ quái đáng yêu, cuộc đời lần đầu tiên, bởi vì một người nữ sinh kỳ dị này mà anh cảm thấy vui vẻ, trong ánh mắt đen nhánh tràn đầy ý cười.
“Vì sao không đi?”
“Tôi cũng không có tham gia thi đấu.”
Quả nhiên tức giận, anh nhìn cô mặt mày trong sáng, cảm thấy lúc này Diêu Thủy Tinh thật là đáng yêu không thể tưởng tượng được.
Cô xem anh tỏ vẻ dạt dào hứng thú, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ , “Hạ Viễn Hàng!”
“ Gì ? ” Nhìn cô nâng cao cái cằm trơn bóng, bày ra bộ dạng kiêu ngạo ở trong mắt anh lại cực kì xinh đẹp.
“Không được đi trước tôi.” Giọng điệu mệnh lệnh rõ ràng giống như trời sinh cô làm người lãnh đạo.
Anh nhanh tay nắm giữ bàn tay mềm mại của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau , “Vậy em nhớ nắm chắc một chút.”
Đôi mắt đẹp hơi hơi trợn to, cô chậm rãi cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm giữ tay mình, đây là lần thứ hai anh cầm tay cô, rắn chắc mà ấm áp, cái cảm giác này đều mãi lưu lại ở trong trí nhớ cô, rồi ngẩng đầu, giọng điệu lạnh như băng, “Tôi không có đồng ý cho anh cầm.”
“Tôi có hỏi qua em sao?” Ngón tay hơi hơi dùng sức, lôi kéo cô đi về phía trước, lần này anh không có giống bình thường đi nhanh như vậy, mà là chậm lại bước chân, từng bước một phối hợp với tốc độ của cô.
Đôi mắt lại nhìn về phía anh cầm tay cô, cái loại cảm giác yên bình này, làm cho người ta an tâm.
Ánh hoàng hôn màu đỏ đậu ở trên ngọn cây lưu luyến không rời, đem bóng dáng bọn họ kéo dài trên mặt đất, đúng là vô cùng ăn ý.
Ai có thể nghĩ đến, bọn họ cứ như vậy nắm tay mà đi, lại đi qua đằng đẵng một năm trời.
“Ý tứ của tổng tài là tiểu thư muốn tổ chức sinh nhật như thế nào, nhưng là phu nhân kiên trì nhất định phải làm lớn một chút, cho nên tổng tài dự tính vì tiểu thư tổ chức dạ tiệc sinh nhật, địa điểm là ở biệt thự Dương Minh Sơn, tiểu thư, đối với yến hội cô có yêu cầu đặc biệt gì không ?”
Đôi môi phấn hồng nhẹ nhàng mím một cái, yêu cầu của cô? Cái này quan trọng sao? Là người con gái ngoan ngoãn nên trả lời như thế nào, cô hết sức rõ ràng , ” Không có.”

“Đồ ăn do Jnue chuẩn bị, lễ phục cũng vì tiểu thư sửa tốt rồi.”
Ngụ ý là cô chỉ cần đúng giờ xuất hiện. Cô khẽ nhìn lướt qua trợ thủ đắc lực của ba cô, Từ Tĩnh Viễn, không hổ là người ông bồi dưỡng ra, làm việc nói chuyện càng ngày càng giống ông, liền ngay cả biểu cảm đều như vậy vô vị, thật là ở bên ông lâu như vậy không chịu ảnh hưởng cũng rất khó.
Cô đối với việc tổ chức dạ tiệc sinh nhật ra sao hoàn toàn không có hứng thú, Diêu Dật Châu vì nàng chúc mừng sinh nhật, liền ngay cả đồ ăn của yến hội cũng dùng máy bay riêng để mời đến đầu bếp nổi tiếng của Paris – Jnue lo liệu, lễ phục cũng là đặt may từ những nhà thiết kế Italy nổi tiếng, giá cả kinh người.
Những người ở bên ngoài thấy vậy chắc sẽ khẳng định Diêu Dật Châu vô cùng yêu con gái, không tiếc vung tiền như rác, nhưng là có mấy ai biết mời Jnue lại đây chính là bởi vì mẹ của cô Nhan Uyển Như cực kỳ thích món điểm tâm ngọt của đầu bếp này mà thôi. Ba cô sẽ làm tất cả đều là vì mẹ, liền ngay cả tổ chức yến hội, cô ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là do mẹ đề nghị, cô cực kì xác định ba cô ngay cả sinh nhật cô là ngày nào đều không biết, ở trong thế giới Diêu Dật Châu chỉ tồn tại ba chữ “Nhan Uyển Như”.
“Miếng đất để xây dựng tân khách sạn ở Nam Bộ xác định rồi chưa ?”
Từ Tĩnh Viễn là người có năng lực vừa nghe tiểu thư hỏi việc, lập tức biết cô đối với việc tổ chức tiệc sinh nhật, căn bản là không có hứng thú.
“Trước mắt đang đánh giá lựa chọn giữa 3 nơi.” Hai tháng trước, phòng kế hoạch đề nghị xây dựng khách sạn ở mảnh đất nọ, khai phá khu khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp, bị Diêu Thủy Tinh trực tiếp phản đối, về sau mảnh đất này bị Minh Đạt thu mua, dẫn tới hội đồng quản trị nghị luận sôi nổi đều nói Diêu Thủy Tinh chỉ là cô bé 16 tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, tham dự quyết định trọng đại của Diêu thị, thật sự là hoang đường. Nhưng là sự tình chỉ vài ngày sau chuyển biến đột ngột, Tĩnh Viễn ở trong văn kiện nộp cho tổng tài phát hiện, thì ra mảnh đất kia bị ô nhiễm trầm trọng.
Lại liên tưởng đến tổng tài từng ở trước mặt tiểu thư nhẹ nhàng mà nói một câu:
“ Gần đây Minh Đạt có chút làm cho người ta phiền lòng.”
Hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lạnh, toàn bộ sự việc này sẽ không là……
Từ Tĩnh Viễn biết tổng tài Minh Đạt – Chu Ích luôn luôn muốn đầu tư vào lĩnh vực khách sạn, thường thường mượn cơ hội tiếp cận tổng tài, cũng chỉ là làm phiền lòng một chút mà hại cho người ta trực tiếp tổn thất tới mười hai triệu.
Về việc có phải hay không Diêu Thủy Tinh cố ý thả ra tin tức, dẫn tới Chu Ích mua mảnh đất kia ở Nam Bộ, rồi sau đó đến vị kia gọi là cán bộ bảo vệ môi trường tra xét ra vấn đề ô nhiễm, là có người bày mưu tính kế hay vẫn là như thế nào Từ Tĩnh Viễn không biết, cũng không muốn biết, hiện tại chỉ cực kì hiểu được một việc, Diêu Thủy Tinh quả nhiên là con gái Diêu Dật Châu, không hơn không kém.
Diêu Thủy Tinh dùng PDA xem xét 3 mảnh đất đó, đặt bút điểm chọn trong đó một mảnh ,“Nơi này tôi đã xem qua, vị trí tốt lắm, trọng yếu nhất là rất gần đỉnh núi, sinh thái nơi này rất phù hợp với nhu cầu khách sạn nghỉ dưỡng của chúng ta.”
Từ Tĩnh Viễn lập tức ở laptop mở ra tư liệu của mảnh đất này , “Chúng ta đã cùng Lí Trường bàn qua, bọn họ cực kì hy vọng chúng ta có thể chọn nơi đó, nếu có thể hợp tác thành công, họ sẽ cung cấp……”
Chuyên nghiệp trợ lý cùng người thừa kế tập đoàn tương lai nghiêm túc bàn bạc, trong khi đây là thời gian tốt đẹp cuối tuần, nữ sinh trung học không cùng chị em đi ra ngoài dạo phố, xem phim, làm thêm thì cũng sẽ nghỉ ngơi, thả lỏng một chút.
Con gái một của Diêu Dật Châu, Diêu Thủy Tinh, tổ chức sinh nhật 17 tuổi là sự kiện quan trọng trong xã hội thượng lưu, đầu tiên không cần nói Diêu thị tập đoàn tiền bạc thế lực kinh người, chỉ riêng Diêu Dật Châu tổng tài, làm việc sắc bén, làm người lại âm thầm thần bí, liền ngay cả tiệc cuối năm của tập đoàn cũng khó nhìn thấy ông, lần này góp mặt trong sinh nhật con gái, giới doanh nghiệp ai được mời tới tham gia đều cảm thấy vinh dự.
Nhưng mà, Diêu thị là tập đoàn có địa vị nắm giữ kinh tế trọng yếu, người được mời tới tham gia yến hội, đương nhiên lai lịch đều là không nhỏ.
Tối nay, ở biệt thự Dương Minh Sơn của Diêu gia nhân vật nổi tiếng tập hợp, ăn uống linh đình , Diêu gia tuy rằng rất ít tổ chức tiệc, nhưng chỉ cần ra tay, liền tuyệt đối là tinh xảo xa hoa đến cực điểm, ngay cả những điểm rất nhỏ, đều cố gắng làm cho cực kỳ sang trọng.
Diêu Thủy Tinh nhẹ nhàng cầm cái ly trong tay, màu vàng óng ánh xinh đẹp, ở dưới ánh sáng của ngọn đèn thủy tinh to lớn càng phát ra màu sắc mê người, có mùi vị ngọt ngào của hương cam. Yến hội tại Diêu gia, không chỉ có đồ ăn là hoàn mỹ, toàn bộ tất cả đều tìm không ra một chút khuyết điểm, năng lực làm việc của người dưới quyền Diêu Dật Châu, từ trước giờ đều không phải là người tầm thường.
“Vị kia là cháu nội của Trương chủ tịch bách hóa Đỉnh Minh, Trương Hữu Đình, hiện tại đang ở Havard học MBA, là cháu nội được cưng chiều nhất, tương lai rất có hi vọng tiếp nhận chức vụ tổng tài của tập đoàn.”
Diêu Thủy Tinh khóe miệng hơi nhếch một cái, có Từ Tĩnh Viễn ở đây, PDA của cô có thể được nghỉ ngơi. Tiến lên vài bước, vô cùng lễ phép , “ xin chào Trương đổng”
“Thủy Tinh, đến đây đến đây, đây là cháu nội của ông Hữu Đình, các con hồi nhỏ từng gặp qua.” Trương Đỉnh Minh dáng người mập mạp, vỗ vỗ người con trai tuổi trẻ anh tuấn bên cạnh , “Hữu Đình, đây là người ông thường xuyên nói với con, hòn ngọc quý trong tay của Diêu tổng tài, Diêu Thủy Tinh, rất xinh đẹp lại có năng lực, tuổi tuy nhỏ nhưng cực kì giỏi giang.”
“Diêu tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.” Trương Hữu Đình giơ lên chén rượu trong tay.

“Cám ơn.”
Trương Đỉnh Minh nhìn đôi trai tài gái sắc cười híp cả mắt, càng xem càng vừa lòng, “Thủy Tinh, hai người trẻ tuổi các con có cơ hội quen biết nên tâm sự nhiều chút.” Quay đầu nhìn cháu nội của mình, “Hữu Đình, con đừng xem thường Thủy Tinh mới mười bảy tuổi nhưng ở trên thị trường chứng khoán vô cùng lợi hại.”
“Trương đổng quá khen.”
“ Ông chỉ nói sự thật thôi. Tuần trước con mua vào cổ phiếu HT, chỉ trong năm ngày bán ra mà đã lời sáu trăm vạn, thật sự là có con mắt tốt! Thủy Tinh, trong vòng một tháng qua con mua mấy số cổ phiếu kia, đều lời rất nhiều, lại nói cho ông nghe, có phải hay không có tin tức nội bộ ?”
“Chỉ nhờ may mắn thôi.”
“Diêu tiểu thư rất khiêm tốn.” Trương Hữu Đình nhìn cô, trong mắt tràn đầy sắc thái thưởng thái, lúc nãy ông nội lôi kéo anh tới tham gia yến hội, anh đối với loại tiệc đi dự để xã giao kết thân này thật sự không thích.
Khi nhìn Diêu Thủy Tinh, cũng chỉ là cảm thấy cô là một cô gái có khí chất tốt, bộ dạng tương đối xinh đẹp, không có chỗ gì đặc biệt, quan trọng cô mới mười bảy tuổi không hợp với khẩu vị của anh. Mãi cho đến bây giờ, ông nội nhắc tới biểu hiện xuất sắc của cô ở thị trường chứng khoán, mới làm cho anh đối với cô có vài phần kính trọng, sau khi quan sát kĩ càng mới phát hiện cô dị thường khác xa các cô gái cao quý nũng nịu khác, làm anh động lòng.
“ Không biết một lát tôi có vinh hạnh mời Diêu tiểu thư nhảy một bản hay không ? ” Anh đột nhiên cảm thấy sự an bài của ông nội rất tốt.
“Trương đổng, Trương công tử, thật xin lỗi,” Từ Tĩnh Viễn lịch sự mở miệng, cắt ngang lời bọn họ, “ Diêu tiểu thư, chúng ta nên đi chào hỏi Vương tổng tài một tiếng. ”
“Xin lỗi” Diêu Thủy Tinh khẽ mở miệng, xoay người đi xuống phía dưới làm một nhiệm vụ mới, bên môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt trào phúng, đã ở đây thì phải sắm vai của cô cho thật tốt, ít nhất hôm nay cô cũng cảm thấy thỏa mãn ba cô cũng góp mặt chúc mừng sinh nhật của cô khiến cô vinh dự lắm rồi.
Cho nên để đáp trả, cô cũng nên đem sự việc được giao cho làm thật tốt, cô muốn không làm cũng không được. Nhìn mỗi một người khách đến đây hôm nay, không phải là chú bác mang theo con cháu lại đây thì cũng người trẻ tuổi tinh anh trong giới thương nghiệp, chẳng lẽ ba cô lại khẩn cấp muốn gả cô đi như thế ?
Hai tiếng đồng hồ xã giao khách sáo dài lê thê, nhìn bề ngoài ai nấy cũng là vô cùng vui vẻ, cái gọi là tiệc rượu xã hội thượng lưu, kỳ thật đều là chỉ có một khuôn khổ nhàm chán.
Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã đi theo trợ lý tham gia vô số lần, nên có thể nói là vô cùng thông thạo, nhưng cho dù như thế thì cô cũng đều không thể thích được, nhất là lần này mục đích rất rõ ràng làm cho cô cực kì phản cảm.
Di động trong chiếc túi xinh đẹp nhẹ nhành rung, cô giương mắt nhìn ông lão đang nói đến lý tưởng khát vọng trong kinh doanh kia còn trợ lý thì đương nhiên rất chuyên nghiệp chuyên chú nghe, cô lặng im khẽ lui về phía sau vài bước, đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhành mở ra di động.
“ Đi ra.”
Trên màn hình chỉ vỏn vẹn có hai chữ này.
Tim đột nhiên đập mạnh lên một cái.
Giây tiếp theo, lại một tin nhắn nữa truyền đến.
“ Sau hoa viên.”
Này, chẳng lẽ……
Quan sát bốn phía, dĩ nhiên là lúc này yến hội đang diễn ra say sưa , rượu nguyên chất, món ăn ngon, âm nhạc ngọt ngào, mọi người đang nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau, ôm nhau mà khiêu vũ, không ai chú ý tới trong góc cô đang đứng, nhẹ nhàng linh hoạt xoay người, tránh ra ngọn đèn thủy tinh, rồi lại đi qua hành lang gấp khúc to lớn, đến khi bóng đêm bao quanh cô mới nhanh chóng nhấc lên làn váy chạy nhanh ra ngoài.
Tim cô đập rất nhanh không còn giống chính mình là Diêu Thủy Tinh, từ nhỏ đã được giáo dục bất cứ sự tình gì đều phải bình tĩnh trấn định, bởi vì làm người lãnh đạo phải luôn có ý nghĩ thanh tỉnh mới có thể đưa quyết định sáng suốt nhất. Nhưng, giờ này phút này, hô hấp của cô vô cùng dồn dập, cảm giác được máu ở dưới làn da đang chậm rãi tăng nhiệt độ, rất nóng, tâm, giống như là đang bốc cháy.
Chạy qua từng cụm sắc vi ở phía trước, sắc hoa đỏ thắm tản ra khắp nơi, cô giống như chạy đua với gió làm cánh hoa tung bay dưới làn váy, gió đêm mang theo mùi hoa và mang theo một một sự cổ động nhẹ nhàng, nhanh thêm một chút, chỉ cần nhanh thêm một chút……
Qua góc kia, là có thể nhìn đến cánh cửa bằng đồng to lớn, chỉ cần ba bước, là có thể. Cô đột nhiên ngừng lại bước chân, từ từ làm dịu hô hấp của chính mình, vuốt phẳng quần áo, vén lại những sợi tóc nghịch ngợm, làm xong tất cả cho giống như lúc ban đầu, cô mang theo chiếc túi nhỏ sang trọng, cô lại là một Diêu tiểu thư đoan trang, ưu nhã từ từ đi lên phía trước.
Bước trên con đường đá cuội sạch sẽ, hai bên là cây kiểng được chăm sóc hết sức kĩ lưỡng, chỉ còn cách khoảng mười mét cô đã thấy anh đứng yên lặng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Anh bộ dạng lười nhác dựa vào chiếc môtô phân khối lớn, ánh mắt đen nhánh thâm thúy, thẳng tắp nhìn cô. Thật sự là không tưởng tượng được, khoảng cách không phải là gần, cô lại có thể rõ ràng nhìn đến ánh mắt của anh, tăm tối lại sâu thẳm như đáy biển, thần bí khó lường.
Thấy cô, trong sâu trong đôi mắt tựa như có ngọn lửa bùng cháy, sau đó anh chậm rãi vẫy tay với cô.
Cô hít thở thật sâu, ánh mắt như băng, xoay người, quay trở về!

“Thủy Tinh.”
Giọng điệu anh gọi tên cô, có một loại sức hút rất khác biệt, chìm lắng vào trong lòng, trong mạch máu của cô, tức khắc cô giống như mềm nhũn, bước đi đều trở nên có chút khó khăn.
“Lại đây.”
Cô quay người lại, nhíu mày, “ Anh dám ra lệnh cho em ?”
Cách cánh cửa đồng sang trọng mà kiên cố, anh nhìn cô chăm chú, Diêu Thủy Tinh mặc lễ phục, đẹp không thể tưởng tượng, màu tím nhạt, ở dưới ánh trăng lung linh mờ ảo, làm da thịt trắng nõn của cô tựa như ngọc, cô thật sự cực kì thích hợp với màu tím này, xinh đẹp mà kiêu ngạo.
Chẳng lẽ anh đã lún quá sâu ? Làm sao lại có thể cảm thấy, cô gái này mỗi một cái biểu cảm, đều như vậy đáng yêu? Cẩn thận quan sát, ánh mắt dừng lại ở một chiếc lá khô dính trên vai cô. Này là một cô gái quật cường , làm cho đáy lòng anh dao động rối tinh rối mù.
Rõ ràng là đã chạy rất nhanh tới, bằng không sao người cô lại dính lá cây được ? Sau một lúc lâu, anh bèn thở dài nói : “Không phải.” Anh thế nào nhẫn tâm đi ra lệnh cho cô, lại làm sao có thể không nghe theo cô ?
“Lặp lại lần nữa.”
“ Đi ra đây với anh nhé ?” Anh chưa bao giờ biết âm thanh của chính mình có thể mềm nhẹ như thế.
Giống như là rất miễn cưỡng, cô chậm rãi đi đến cạnh cửa, “Anh làm sao lại đến?”
Anh nở nụ cười, mang theo vẻ trêu chọc hiếm có, làm cho sự tối tăm trong ánh mắt nháy mắt tiêu tan, “Anh đến cứu vớt công chúa đang cô đơn a!”
“Nhàm chán!”
Anh chỉ chỉ đại sảnh của yến hội , “Em ở đó, thật sự không buồn chán?”
Cô trừng mắt anh, không nói gì.
“Theo anh đi.” Anh vươn tay hướng về cô.
Qua rất nhiều, rất nhiều năm về sau, Diêu Thủy Tinh mãi mãi luôn nhớ, tối hôm đó, mọi ngôi sao trên bầu trời ở Dương Minh Sơn đều nằm trong lòng bàn tay của anh, lấp lánh xinh đẹp. Mà tay anh hướng về cô, cô vẫn nhớ cảm giác khi anh nắm giữ tay cô kiên định cùng ấm áp, cái loại cảm giác này, mỗi ngày, mỗi ngày đều theo cô.
Cô nhìn bàn tay quen thuộc kia, trong nháy mắt thất thần. Anh cũng không thúc giục, chỉ là mở ra bàn tay, chờ đợi cô.
“Đó là buổi tiệc của em.” Cô nhàn nhạt nhắc nhở.
“Quan trọng sao?” Anh nhướng mày, vài phần kiêu ngạo, vài phần ương ngạnh.
Chỉ chỉ ngăn cách bọn họ cánh cửa, “Em không có chìa khóa.”
“Yên tâm, anh nhất định sẽ đỡ được em.”
Cô không tin được nhìn anh, “Anh kêu em trèo qua sao ?” Mặc lễ phục như vậy, lại ở trong bữa tiệc sinh nhật của cô, trèo tường trốn đi ?
“Thủy Tinh, anh chờ em.”
Cô trầm mặc, nhìn anh, mỗi một nét trên khuôn mặt đã xem vô số lần trong một năm qua. Thậm chí, nhắm mắt lại, đều có thể từng chữ từng chữ miêu tả thật kỹ càng.
Anh là một người vô cùng, vô cùng lãnh đạm rất ít nói, nhưng là đối mặt cô một người so với anh còn buồn chán hơn, càng ít lời hơn, anh lại có thể trở nên thật nhiệt tình, giống như lúc anh gặp cô, anh không còn là anh nữa, như vậy khiến cô……
Cắn cắn môi, cách cánh cửa lớn trạm chổ tinh xảo, tay đem túi xách hung hăng ném ra ngoài cho anh , “Hạ Viễn Hàng, anh nếu dám không đỡ được em, anh nhất định phải chết!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.