Bạn đang đọc Hôn Trái – Chương 2: Q.1 – Chương 2
Tay anh rất lớn lại thật nóng, chân anh thon dài, tốc độ lại nhanh, vô cùng vội vàng. Đáng lẽ cô phải theo không kịp, nhưng không hiểu tại sao, anh cứ như vậy nắm chặt tay cô, làm cho cô không hề rớt lại phía sau nửa bước, cùng anh sóng vai trốn chạy.
Cô ngước mắt nhìn về phía anh, anh có khuôn mặt rất đẹp, mi thon dài, đôi mắt đen nhánh, rõ ràng là một gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời, thế mà đôi môi kia lại mím chặt, trở nên u buồn mà lại sắc bén, tuổi trẻ nhưng lại có khí chất hắc ám thâm sâu như vậy thật là mâu thuẫn kỳ dị.
Từng sợi tóc bởi vì chạy quá nhanh mà bị gió thổi bay lên, anh cao ít nhất phải 1m80, cô dáng người cao gầy mà chỉ đứng tới bả vai rộng lớn của anh.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái lần đầu tiên mình nắm tay, cô khí chất lạnh như băng, dung nhan tinh xảo, hoàn toàn bất đồng với chị của anh, cô giống như một cô công chúa cao ngạo, tính tình rất xấu. Nhưng lại theo anh ở trên đường chạy loạn mất mặt như thế, cô thế nhưng vẫn không có chút nào bị ảnh hưởng, rõ ràng cô thật sự mệt mỏi, đôi môi phấn hồng đã trở nên tái nhợt, lại vẫn quật cường chống đỡ, bám theo anh.
Đám người kia xa xa ở đằng sau vẫn chạy theo anh và cô, anh lôi kéo cô xuyên phố qua hẻm, đám người hung thần ác sát kia vẫn kiên trì đuổi theo, phải qua 7,8 lần vòng qua vòng lại mấy lần con đường nhỏ, mới dần dần chạy thoát khỏi đám người kia triệt để.
Anh hiển nhiên rất quen thuộc vùng này, nên không cần suy nghĩ, cứ như vậy nắm chặt cô, men theo bờ đê dài đi xuống, chạy mãi đến bờ sông có từng mảng cỏ xanh mới chịu dừng lại.
Bọn họ đứng ở trên thảm cỏ, không gian nhất thời im ắng.
Trái tim đang đập liên cuồng ở trong lồng ngực, hơi thở của cô dồn dập, ngước mắt nhìn bốn phía.
Trước mắt là một con sông lớn, mà bọn họ ở dưới cầu trên thảm cỏ xanh, mùa hè sông rất nhiều nước, nước sông chảy xuôi tạo ra âm thanh thật vang dội, trên bờ đê có nhiều cây cối cao lớn, tạo thành một bình phong thiên nhiên, nếu không chú ý, thật đúng là rất khó phát hiện ra cô và anh.
“Thì ra anh đánh nhau không được, nhưng chạy trốn lại rất giỏi.”
Anh nhíu mày, không thèm để ý lời khinh thị của cô, bởi vì trong cuộc sống, đã có nhiều người khiêu khích anh lắm rồi, ngày nào cũng đánh nhau, ở trong mắt người khác, anh chính là quá mức kiêu ngạo, đối với ai cũng đều hờ hững, cho nên dễ dàng dẫn tới xung đột.
Cuộc sống của anh vài năm gần đây, một mình đánh nhau với nhiều người đều là chuyện thường như ăn cơm, giống như ngày đó, trước khi gặp gỡ đám người kia, anh sớm đã đánh qua một trận.Nhưng mà, nữ sinh như cô lại có võ như thế, thật sự làm cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Cô không muốn ở nơi này lâu, ngẩng đầu nhìn về phía anh nãy giờ vẫn đang suy tư “Những người đó tôi sẽ xử lý, tôi nghĩ, về sau chúng ta cũng không cần thiết phải gặp lại.” Thế giới của anh cùng thế giới của cô hoàn toàn bất đồng, một lần ngoài ý muốn gặp nhau cũng đủ rồi, nên chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi.
Anh nhìn cô chăm chăm, cô gái có khí chất thanh lệ khi nói ra hai chữ ” xử lý “ sao lại có thể bình tĩnh như vậy, cô là thiên kim tiểu thư, anh chỉ là một người bình thường, bọn họ khác biệt, ngay cả liếc mắt nhìn nhau một cái cũng không cần.
Nhưng anh có lập trường của chính mình “Chuyện này, để tôi giải quyết.”
Cô nhìn anh, nam sinh này cực kì trầm tĩnh, tiết kiệm lời nói tựa như vàng, , trong mắt anh không có sự tàn bạo vậy mà lại luôn đánh đánh giết giết, tràn ngập mâu thuẫn, vẻ mặt của anh thật bình tĩnh, nhưng bên trong lại có hàng vạn cơn sóng ngầm.
Qua một lúc sau, cô gật gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến, xoay người, rời đi.
“Diêu Thủy Tinh.” tiếng nói nam tính vang lên ở phía sau cô, trầm thấp từ tính, cực kì gợi cảm.
Cô dừng lại bước chân, nhưng không hề quay đầu.
“Cám ơn em.”
“…… Không có chi.” Lần này, cô thật sự bỏ đi.
Anh không nói gì, vẫn nhìn thân ảnh nhỏ bé kia càng chạy càng xa, cô là một vị tiểu thư chân chính, không cần ăn mặc sang trọng, trang sức quý báu ngay cả khi cô mặc đồng phục đơn giản, đều toát ra khí chất bất phàm, cao quý tao nhã.
Con người ở trong bóng tối đều muốn bước về phía ánh sáng, nhưng cũng có người cảm thấy ánh sáng này quá mức chói mắt đến nỗi thiêu đốt cả họ.
Anh xoay người, im lặng rời đi theo hướng ngược lại.
Ngày như nước, trôi qua không có vết tích.
Sự xuất hiện của anh, làm chấn động trường trung học Dục Đức một thời gian, nhưng không ai dám đến trước mặt Diêu Thủy Tinh khua môi múa mép, bạn tốt tri kỷ đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, người không quen đối với cô cho tới bây giờ đều là tôn trọng mà lại xa cách, cho nên cuộc sống của cô cũng không có gì thay đổi, vẫn như cũ mỗi ngày đều theo quy luật và vô cùng yên ổn.
Khi cô vừa lên trung học, cô phải đi theo Diêu Dật Châu vào công ty, chỉ cần có thời gian rảnh cô phải đi nơi đó học tập.
Cô là người thừa kế tương lai của Diêu thị, xí nghiệp đứng hàng đầu ở trong nước, trách nhiệm to lớn, cho nên cô không thể giống nữ sinh trung học bình thường, chỉ cần học bài cùng chị em đi ra ngoài dạo phố, uống trà là tốt rồi, sinh hoạt của cô chỉ toàn là học tập. Trừ bỏ chương trình học trung học, còn có thầy giáo do Diêu Dật Châu mời đến giảng dạy môn quản lý tài chính.
Cô kiêu ngạo cũng bởi vì thông minh, học được rất nhanh, nghị lực siêu cường, thầy giáo đều khen cô không ngớt lời. Cô đối với số học có trời sinh nhạy bén, đối thị trường chứng khoán có quyết định sáng suốt, nên cô cũng tựa như có một bàn tay vàng, dùng tiền tiêu vặt của mình mua cổ phiếu làm cho trong ngân hàng cá nhân của mình tăng lên đến hàng trăm triệu. Cũng đúng thôi, con gái của Diêu Dật Châu sao lại là người bình thường được ?
Nhưng như vậy vẫn chưa được, cô còn muốn càng thêm cố gắng, làm cho bản thân ngày càng ưu tú, cô mới có thể ở dưới ánh mắt nghiêm khắc của Diêu Dật Châu ngẩng cao đầu, cô là con gái của ông, nên phải xuất sắc như thế.
Tuy rằng cô giỏi giang như thế, ở trong mắt nhiều ông chủ lớn là đối tượng đáng được khen thưởng, nhưng ở trong mắt Diêu Dật Châu đều không là gì, thật ra cô đã sớm hiểu được, cho dù cô làm tốt đến đâu ba cô đều không thèm nhìn cô một cái, mà cái sự thật này, ở lúc cô còn rất nhỏ cũng đã thấy rõ.
Ngoại trừ mẹ cô, thế giới của ba cô không có bất kì ai cho dù là con ruột của mình.
Cô không hề thất vọng đã sớm quen với thái độ này của ông, thậm chí đôi khi còn hưởng thụ, quả nhiên, cô cũng được di truyền rất nhiều từ ông.
Trên mặt cỏ là đại sảnh được trang trí vô cùng xa hoa, khi uống rượu ngà ngà say cũng là lúc xuất hiện hành vi phóng đãng, đây chính là cái xã hội thượng lưu công tử, tiểu thư, đều là một bọn khoe khoang. Đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng hé mở nở một nụ cười trào phúng, ở dưới thiết kế suối phun hơi nước có vẻ càng thêm lạnh ngắt.
Trừ bỏ có tiền có thế, nhóm người này so với người khác có gì tốt hơn ?
“Thủy Tinh, em thế nào trốn ở chỗ này?” Một tiếng nói nam tính mang theo trêu đùa, đánh vỡ bề ngoài yên tĩnh, thì ra là Chu Thế Vĩ, ôm một nữ nhân xinh đẹp gợi cảm, ung dung theo đại sảnh đi ra, khuôn mặt anh tuấn vì cồn mà ửng đỏ, tuổi còn rất trẻ nhưng lại đầy khí chất phóng túng, lúc này đây, hắn nào còn có phong độ tao nhã công tử như trước ? “Lại đây chúng ta cùng nhau uống rượu thôi!”
Uống rượu ? Diêu Thủy Tinh khuôn mặt tinh xảo lạnh như băng, “Tôi về trước.”
Cô không nghĩ nên ở loại địa phương này lãng phí thời gian, xoay người bước đi, không biết ba cô vì sao lại đáp ứng lời mời của Chu Thế Vĩ, sai cô đi đến tham gia sinh nhật của hắn, với sự khôn khéo của ông lẽ nào nhìn không ra bản chất của Chu Thế Vĩ ? Chẳng lẽ bởi vì hắn là ông chủ nhỏ của Minh Đạt ? Với xuất thân của Diêu Dật Châu, sẽ để ý đến điều này sao ?
Nhưng mà , cũng khó nói, dù sao Diêu Dật Châu cũng là thương nhân.
“Thủy Tinh, đừng về nhanh như vậy!” Đẩy ra cô gái đang bám sát mình, Chu Thế Vĩ bước lên phía trước ngăn chặn lại cô, vất vả lắm mới mời được người đẹp đến đây, hắn làm sao có thể cho nàng về nhanh như vậy được ? Vả lại, hắn đã sớm muốn cô làm bạn gái của hắn.
Cô như băng sơn tuyệt mỹ, đối với người ngoài cũng không liếc mắt nhìn một cái, hôm nay hắn phải nhờ ba mình ra tay gọi điện thoại cho Diêu tổng tài mới mời cô được. Tuy rằng cô đến đây đối với hắn hờ hững, nhưng là có thể mời cô đến xem như cô cũng nể mặt hắn.
“Chu Thế Vĩ, tôi với anh không có mấy thân thiết.” nàng bình tĩnh nhìn người chặn đường mình.
Hắn cười gian trá, “Tâm sự nhiều liền thân thôi.”
Nói nhiều làm gì, dù sao cô cũng đã tới coi như hoàn thành phụ nhiệm vụ ba cô giao, sự việc tiếp theo cô không quan tâm, trực tiếp bước vòng qua hắn, hướng cửa lớn đi đến.
“Thủy Tinh, nơi này rất hẻo lánh, không có phương tiện đi lại, ở lại lâu một chút, anh đưa em trở về, được không ?”
Xưa nay Chu Thế Vĩ đối với người con gái nào mà không giải quyết được, mặc dù đối với người đẹp này cực kì yêu thích, nhưng bị trời sinh thanh lãnh khí chất của cô đông lạnh không dám tùy tiện sỗ sàng, chỉ có thể đứng kế bên, cố gắng thuyết phục, cộng thêm hù dọa, dù sao hôm nay là hắn lái xe đón cô tới đây, không có hắn, cô muốn đi về chỉ có thể đi bộ, cho dù hiện tại gọi điện thoại kêu lái xe lại đây cũng phải đợi hơn hai tiếng.
Cô không để ý tới hắn, ghét nhất là loại nam nhân dai như đĩa này mặc dù từ đó giờ không thiếu những người như vậy đeo bám cô .
Nhìn khuôn mặt băng sơn của cô hắn thấy thật thú vị, nên càng kiên quyết hơn “Thủy Tinh, mọi người đều là người trẻ tuổi, cùng nhau chơi đùa vui vẻ, làm sao lại vội vã đi về ?”
Đi theo cô ra bên ngoài, một lát thấy cả đường tối đen đừng nói xe ngay cả bóng người đều không thấy, tự nhiên cô sẽ quay trở lại.
Quả nhiên bên ngoài đường vắng tanh lại thiếu ánh sáng, trên mặt hắn tươi cười đắc ý càng thêm rõ ràng, toà biệt thự này của hắn ở xa xôi vùng ngoại thành, xác suất xe taxi đi ngang qua nơi này hầu như bằng không, trạm xe bus đương nhiên lại càng không có, mấu chốt là trong phạm vi vài trăm mét ở đây đều không một hộ gia đình nào, Diêu Thủy Tinh muốn rời đi nơi này? Thật là biết nói đùa!
Cô đứng lại, nhìn mặt đường, trầm mặc.
“Thủy Tinh, chúng ta đi về trước, tối nay anh lái xe đưa em về, như thế nào?” Cô trực tiếp bước đi về phía trước.
“Không thể nào, em dự tính đi bộ về ?” Hắn kinh ngạc giơ tay lên muốn níu bờ vai cô.
Diêu Thủy Tinh linh hoạt lắc mình, né tránh bàn tay hắn, tiếp tục đi phía trước.
Hắn không để ý sự lãnh đạm của cô, trái lại, sự cự tuyệt của cô làm cho hắn vô cùng phấn khích. Đối với người đẹp, hắn luôn có rất nhiều tính nhẫn nại, nhất là giống Diêu Thủy Tinh loại này tuổi còn nhỏ nhưng giá trị con người kinh người, còn lại đẹp chết người như vậy, nếu có thể âu yếm một chút thì sao cũng được.
Ánh trăng ôn nhu chiếu vào làn da trắng như gốm sứ vô cùng hoàn mỹ không có một tì vết nào của cô, ngũ quan xinh xắn, khí chất thanh lãnh, lúc này Diêu Thủy Tinh đẹp mà mờ ảo làm người say mê.
Chu Thế Vĩ bị cồn làm cho đầu óc mụ mị, mất đi kiểm soát, hắn muốn xông lên trước ôm cô lại, thế rồi trong nháy mắt cứ như vậy chạy lên ôm cô vào lòng, cô lại không tránh mà chỉ nhìn hắn, dưới ánh trăng, khuôn mặt thiếu nữ mười sáu tuổi này hoàn toàn lạnh như băng, cái loại lạnh không phải là cố ý xuất ra mà nó vốn dĩ là ở trong con người cô, làm cho người ta sợ hãi.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác chính mình giống như đang nhìn đến cái người ở trên thương trường được xưng là ma quỷ – ba của cô, Diêu Dật Châu.
Im lặng khoảng 1 phút, cô nhàn nhạt mở miệng : “Tính đến báo cáo buổi chiều cuối ngày hôm nay, giá cổ phiếu của xí nghiệp Minh Đạt là hai trăm mười lăm nguyên, thành tích cũng không tệ, bất quá, nếu để mọi người biết các người ngày hôm kia lấy mười hai triệu mua miếng đất ở Nam Bộ lại bị ô nhiễm trầm trọng, không biết giá cổ phiếu sẽ như thế nào đây ?”
“Em……” Hắn giật mình nhìn cô, vì lời cô nhẹ nhàng bâng quơ nói ra là bí mật mà ba hắn hết sức giấu diếm, nhà hắn đã đầu tư một khoản tiền lớn để mua mảnh đất này vốn định hợp tác cùng Diêu thị xây dựng làng du lịch cao cấp, thế mà bọn họ lại sớm biết được, ngay cả ba của hắn cũng chỉ đến buổi sáng hôm nay mới biết được tin tức này, Diêu Thủy Tinh làm sao có thể đã biết? Kia Diêu Dật Châu……
“ Đếm tới ba, anh liền biến mất, hử ?” Cô vẫn đứng như vậy, lẳng lặng nhìn hắn, ngữ điệu không có chút phập phồng, thái độ cực kì bình tĩnh.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, hoa hồng rất đẹp nhưng có gai làm người chảy máu, hắn thích cô nhưng cũng hiểu được mình không phải đối thủ của cô, tốt, cô ác lắm! Chu Thế Vĩ trong lòng thầm mắng, tuy rằng muốn duy trì hình tượng tiêu sái rời đi nhưng vẫn khó nén bộ dạng chật vật.
Để ình cô đi trở về đi, để cho cô biết sợ là gì!
Cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh, Diêu Thủy Tinh rất hài lòng, Chu Thế Vĩ coi như thức thời không cần cô phải nói nhiều lời.
“Em xác định cứ như vậy tha cho hắn trở về ?” tiếng nói trầm thấp, không xa lắm từ dưới bóng cây truyền đến, ở trong trời đêm mang theo vài phần âm trầm, mấy phần nguy hiểm.
Cô xoay người, bước về phía anh.
Ngọn đèn đường u ám không chiếu sáng được thân ảnh ở dưới phiến cây xanh kia, chỉ thấy một bóng hình nam tính cao lớn ở trên mặt đường chậm rãi một chút lại một chút tiến tới gần, ánh trăng soi sáng khuôn mặt bị bao phủ bởi bóng tối của anh.
Là anh, Hạ Viễn Hàng!
Ban đêm đầu hè, gió nhẹ thổi mang theo hương hoa đồng thời làm không khí se lạnh. Bọn họ đứng ở đây, đều trầm mặc không nói gì.
Anh vẫn như lúc trước cô đã từng thấy, âm u độc ác, anh tuấn nhưng lại hờ hững.
Cô vẫn là tiểu thư thanh cao, khuôn mặt lãnh đạm, mặc một bộ lễ phục màu lam nhạt, tay mang theo túi xách xinh đẹp, cao ngạo vô cùng.
Anh bước đến cách cô 2 bước chân rồi dừng lại.
Cô dáng người mảnh khảnh, dung nhan tinh xảo, khí chất ngạo nghễ, tuy chỉ đứng tới ngực nhưng cũng không so với anh có một chút yếu đuối nào, ánh trăng kéo dài bóng dáng bọn họ.
“Cùng anh đâu có quan hệ gì ?”
Phải, thật sự là cùng anh có quan hệ gì đâu? Anh vốn là nên an tĩnh dưới tàng cây, hưởng thụ một chút sự yên tĩnh đã lâu mà anh không có, 2 người họ cũng chẳng làm phiền anh, chỉ cần anh không lên tiếng, cô tuyệt đối sẽ không phát hiện sự tồn tại của anh, chờ cho cô hoàn toàn đi xa lại tiếp tục hưởng thụ không gian an tĩnh này.
Nhưng anh đã không làm vậy, vì sao, vì sao lại nhịn không được muốn cùng cô nói chuyện? Anh rõ ràng đã sớm hiểu được, anh cùng cô là người của 2 thế giới, sẽ không và cũng không nên có bất cứ thứ gì liên quan đến nhau.
Mà anh, cho tới bây giờ đều rất không thích loại “sinh vật” mang tên con gái, cho dù là chị của anh cũng không có thân thiết bao nhiêu, vì sao lại cố tình đối với cô như thế……
Anh không phải dạng người chủ động, hành động hôm nay không hề giống anh của ngày thường. Nên anh thực quyết đoán xoay người rời đi.
“Hạ Viễn Hàng.” Âm thanh của cô thực trong trẻo, không giống cô gái thời nay nũng nịu ngọt ngào, tên của anh từ miệng cô kêu lên làm cho bước chân anh trật nhịp một chút.
“Đưa tôi về nhà.” Ra giọng mệnh lệnh, cô nói một cách tự nhiên.
Anh xoay người, nhìn cô.
Cô vẫn đứng ở đó, lễ phục đoan trang, màu lam rất nhạt, họa tiết đơn giản, làn váy rũ xuống như dòng nước, càng tôn lên vẻ đẹp tinh xảo của cô, trong đôi mắt đen huyền không có chút cảm xúc, xinh đẹp mà lại lạnh lẽo.
“Vì sao?” Anh khiêu khích hỏi.
“Anh nợ tôi” Hay lắm, đúng vậy anh thừa nhận, xoay người, dẫn chiếc môtô đi qua. Cô thấy chiếc môtô phân khối lớn cũng không có ngạc nhiên, tính cách của anh như vậy chạy chiếc xe này cũng hợp lí nhưng mà.
Cô trời sinh nên ngồi ở xe thể thao sang trọng, vĩnh viễn cũng chưa từng ngồi qua chiếc môtô hoang dã như vậy. Diêu Thủy Tinh nhấc lên làn váy, ngồi lên sau xe, loại xe này thiết kế chính là nghiêng về phía trước, thân thể anh và cô không thể tránh khỏi tiếp xúc.
Khi tay cô ôm lấy thắt lưng của anh, anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cơ bắp toàn thân đều cương cứng, cô dường như không phát hiện ra sự dị thường của anh, nhàn nhạt nói địa chỉ nhà mình.
Chiếc môtô rít gào trong đêm như bị chọc giận, xông lên phía trước.
Bọn họ cưỡi gió mà đi.
Anh hơi cúi đầu, nhìn qua bàn tay trắng nõn bên hông mình, đôi môi gợi cảm nhàn nhạt cười, cuộc đời Diêu tiểu thư chắc chắn chưa bao giờ ngồi qua xe này. Anh tăng tốc hết cỡ, tiếng gió xé rách làm chói tai, cảm giác được bàn tay nhỏ bé bên hông trong nháy mắt ôm chặt, nhưng cô lại không hề la lên, đôi tay cô nhờ có áo đen của anh làm nền mà đặc biệt trắng sáng lại long lanh trong suốt, cô và anh trong khoảnh khoắc này gần đến mức có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Xe không ngừng tăng tốc, anh đem tính năng của chiếc môtô phát huy đến mức tận cùng, hai giờ đi xe trực tiếp rút ngắn lại chỉ còn một giờ, dừng lại ở biệt thự cực lớn của Diêu gia trên đỉnh núi.
Trong nháy mắt, an tĩnh trở lại, bọn họ đều không có động tác.
Anh không biết tốc độ của anh quá nhanh có hay không dọa đến đoan trang Diêu gia tiểu thư, đằng đẵng 10 phút qua đi, đôi bàn tay nhỏ bé ôm thắt lưng anh mới chậm rãi một chút một chút rút ra, cô xuống xe.
Anh cười thật lớn, cảm thấy cô gái này thật sự là đáng yêu đến cực điểm, tháo ra mũ bảo hiểm, nhìn về phía cô, tại sao như vậy được ? Cao quý xinh đẹp Diêu Thủy Tinh, trải qua một đoạn xe chạy điên cuồng như thế, vậy mà còn có thể sạch sẽ tao nhã như vậy.
Sợi tóc bị gió thổi rối loạn, có vài sợi nghịch ngợm chạy đến bên môi của cô, đôi môi mọng nước, da thịt trong suốt, gò má hồng xinh đẹp, lúc này Diêu Thủy Tinh cùng vẻ đẹp thanh lãnh bình thường của cô hoàn toàn khác nhau.
Anh nâng tay, chạm đến bên má của cô, cô không hề né tránh, mặc anh đem những sợi tóc không nghe lời kia vuốt thẳng.
Chăm chú nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen nhánh không có sự lạnh lẽo như mọi ngày, cuộc đời anh lần đầu tiên nghiêm túc nhìn một người như vậy, lại là một người con gái ,“Vì sao?”
Cô lẳng lặng nhìn anh, biểu cảm vẫn là lạnh như vậy.
Cúi đầu, cùng cô nhìn nhau,“Trả lời tôi.” Cô vẫn như trước im lặng không nói.
Rõ ràng là mặt không chút biểu cảm, nhưng là vì sao, anh lại cảm giác được cô đang kiềm chế mình ? ” Diêu Thủy Tinh.” Thở dài gọi tên của cô, cảm giác được trong lòng tình cảm mới nảy nở đang không ngừng sụp đổ, anh không muốn sụp đổ, lại vô lực ngăn lại.
Cô lãnh đạm nhíu mày , “Anh có thể đi rồi.”
Giọng điệu mệnh lệnh, giống như lúc cô ra lệnh cho anh đưa cô về nhà, làm cho anh bật cười, ngồi ở trên xe nhìn cô, trong đôi mắt đen hiện lên sự vui vẻ. Cô gái trước mắt này, mặt tựa như thủy, sắc thái trong trẻo, có sự bình lặng yên ắng mà không thuộc loại tuổi của nàng, ở lần gặp nhau đầu tiên, liền làm cho anh chú ý đến.
Ánh mắt của cô hiện tại, đủ để cho những kẻ xằng bậy không dám làm càn, thuần khiết mà lạnh lùng, có một loại uy nghiêm, nhưng trong mắt anh, chỉ nhìn đến gò má hồng của cô, ở dưới da thịt trắng như tuyết non nớt mà đáng yêu.
Cô là một người cực kì, cực kì, cực kì đáng yêu nữ sinh, “kỳ quái” đáng yêu.
Từ đó tới giờ anh vốn không phải là người thích nói đùa, lần đầu tiên xúc động như vậy muốn chọc cô.
“Tuân mệnh, công chúa điện hạ.” Anh trêu ghẹo, khởi động xe.
Cách xưng hô của anh làm cô nhíu mày.
Trong tiếng động cơ ồn ào, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay cô kéo về phía mình “Coi như cảm ơn, cho anh hôn một cái nhé ? ”
“Anh dám……”
Anh thực sự dám, trực tiếp hôn lên môi cô, trong lòng mãnh liệt khát vọng, không cần hỏi nhiều, không cần chần chờ, anh – Hạ Viễn Hàng trước đều không phải là người hay do dự, nghĩ muốn cái gì liền trực tiếp ra tay, kỳ thực anh là người có tính chiếm hữu cao, tuy rằng trên đời này, thứ anh muốn cũng không nhiều.
Mặt bọn họ kề sát nhau rất gần, gần đến có thể cảm giác được hô hấp của nhau, hơi thở nóng rực bao trùm lên da thịt họ.
Anh ở trên môi của cô rất nhanh hôn một cái, sau đó thoáng ngừng một lát, bọn họ đều còn trẻ, còn chưa hiểu được loại hành vi thân mật này nên tiến hành như thế nào, chỉ là môi cùng môi đơn thuần đụng chạm da thịt, rất thuần khiết nhưng cũng đủ làm cho tim người ta đập nhanh.
Không đến mười giây, anh buông môi cô ra.
“Thật…… Ngọt.” Cố ý kéo dài âm điệu, cúi đầu ở bên tai cô nói nhỏ, môi của cô có vị ngọt rất nhạt cái loại này thanh đạm làm tâm của anh thật sự rung động.
Cô lui về phía sau vài bước, tránh xa phạm vi hơi thở của anh, vẻ mặt không có thay đổi, không có tức giận, không có thẹn thùng, giống như người anh vừa mới hôn kia không phải là cô.
“Diêu Thủy Tinh, em trốn không thoát, biết không?” Vào thời điểm anh bước đi, nên cho anh đi, anh đã có dự định cứ như vậy một mình đi con đường của mình, có lẽ cô độc, lại rất thích hợp với anh. Nhưng là anh gặp cô, mà cô lại giữ anh lại, lẽ ra cô không nên làm như vậy.
Anh hôn cô, cô có thể cho anh một cái tát, hoặc là một đòn quật ngã anh, anh biết cô có thể làm được. Nhưng cô cái gì cũng không làm, vẫn cứ bình tĩnh, không giống lúc trước hung ác giải quyết đám côn đồ kia, cũng không giống đêm nay lạnh lùng đối phó tên công tử đeo bám cô.
Cô chính là vô cùng bình tĩnh, đứng ở nơi đó, nghiêm túc nhìn anh, nhìn anh tặng cho cô một cái mỉm cười đầu tiên từ lúc họ biết nhau cho đến bây giờ, rồi nghênh ngang rời đi.
Anh chạy rất nhanh, không đến 1 phút đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô, còn cô vẫn cứ đứng ở nơi đó, trong ngọn gió nhẹ nhàng làm cho cây cối lắc lư, ánh trăng sáng ngời chiếu qua những tán lá tạo thành những bóng hình trên mặt đất đang tao nhã khiêu vũ.
“Hạ Viễn Hàng.” Tên của anh, một chữ, một chữ, nhẹ nhàng từ trong miệng cô lẩm nhẩm đi ra, cô chậm rãi nâng tay, xoa môi của mình.
Nơi đó, vẫn còn đang lưu giữ độ ấm của ai kia.