Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 15: Thay đổi cách xưng hô
Chap 15: Thay đổi cách xưng hô
Hôm sau, mới năm giờ thì Chan Chan đã lục đục dậy. Lúc này tôi mới nhớ rằng, căn nhà này có nghi lễ “chào cờ” mỗi sáng. Chan Chan nhẹ rút tay ra, tôi cũng giật mình theo.
“Đằng này làm đằng ấy giật mình à?” Chan Chan nhỏ nhẹ hỏi. Tôi khẽ lắc đầu, dụi mắt, Chan Chan thì mỉm cười. “Thôi chuẩn bị đi ra chào cha mẹ nữa!” Chan Chan kéo tôi ngồi dậy, đêm qua mới kéo nằm xuống giờ thì kéo ngồi dậy. Tên này thiệt tình.
“Chan Chan” tôi vòng tay ôm eo Chan Chan, mặt áp sát vào lưng cậu ta. Hơi thở của Chan Chan đều đều. Cậu ta nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng gỡ ra.
“Ngoan, vệ sinh cá nhân đi!” Chan Chan cười hiền rồi đứng lên đi ra khỏi phòng. Tôi tiếc nuối cảm giác được nằm trong vòng của Chan Chan. Đánh răng, rửa mặt xong thì cũng đã đến giờ thực hiện nghi lễ “chào cờ”.
Bốn người chúng tôi dàn hàng ngang, có bốn người thôi là tại vì hai em bé còn nhỏ quá nên được miễn. Lớn lên thì nó cũng sẽ ra đền thờ và làm các nghi thức tương tự như chúng tôi bây giờ, đến lúc đó nó sẽ biết được rằng kiếp trước nó không có tu nên mới vô cái gia đình này làm con làm cháu. Mới nghĩ thôi mà tôi thấy tội nghiệp hai đứa nó ghê.
“Chúng con kính chào cha mẹ buổi sáng!” Bốn người đồng thanh chào mừng Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thái Hậu. Cả hai người vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh đến khi ngồi vào bàn. Không biết từ khi nào mà lại lòi ra cái vụ báo cáo tình hình buổi sáng nữa chứ.
“Hồng Anh, con nói xem, mọi việc hôm nay thế nào?” Hên là hỏi vậy chứ mà hỏi thời tiết hôm nay thế nào thì tôi cá chị Hồng Anh đập đầu xuống bàn tự tử ngay tức khắc.
“Dạ, mọi chuyện vẫn ổn ạ! Con có chuyện muốn nói và mong mọi người cho phép. Chuyện có liên quan đến Min Min và Chan Chan!” Chị Hồng Anh nói, tôi và Chan Chan giật mình nhìn nhau, chuyện gì nhỉ.
“Sao có em dính vô nữa vậy?” Chan Chan lên tiếng phân bua.
“Con có im cho chị con nói không?” Cha chồng tôi quát, Chan Chan im bặt.
“Lúc sáng, khi con từ phòng hai đứa nhỏ có đi ngang phòng em Chan Chan thì thấy phòng em ấy không khóa cửa mà để đèn rất sáng, sợ có chuyện nên con nhìn thử, chăn giường của em ấy rất ngay ngắn, không phải ngay do xếp mà ngay như chưa có người nằm. Lúc đóng cửa phòng em Chan Chan lại thì con thấy Chan Chan bước ra từ phòng của Min Min.” Chị Hồng Anh nói đến đó, cả nhà lia mắt nhìn tôi với Chan Chan. Tôi lấy chân khều cậu ta, giờ đến lúc phân bua này.
Chan Chan nhìn tôi, tôi nhăn mặt lại. Chan Chan chỉ cười cười.
“Không như mọi người nghĩ đâu!” Chan Chan nói.
“Mọi người nghĩ gì?” Cha chồng tôi lên tiếng. Rồi xong, cool boy đã bị dồn vào thế bí. Không biết mặt cậu ta có đủ dày để nói trắng ra không đây.
“Con chỉ qua phòng Min Min ngủ, chỉ có ngủ. Đơn giản là ngủ. Không có làm gì bậy bạ cả,không tin mọi người cứ vào phòng kiểm chứng.” Chan Chan nói, nhưng tôi biết rằng, câu trả lời này chưa đúng ý cả nhà. Chan Chan ngưng một chút rồi nói tiếp. “Hôm qua Min Min đến tháng!”
“Nhưng hôm qua em vào phòng Min Min cũng vì chuyện đó?” Anh Dũng Văn hỏi một câu khiến tôi đứng hình toàn tập. Chan Chan nhẹ gật đầu. Trời ơi, không lẽ bọn con trai suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó.
“Thôi, con đi học đây!” Chan Chan đứng lên kéo tay tôi, tôi cũng lật đật đứng lên.
“Cha muốn hai đứa đổi cách xưng hô.” Lời cha chồng tuyên ra như thiên lôi giáng búa. Tôi cùng Chan Chan khựng lại. Rất nhanh cậu ta lại kéo tôi đi tiếp, qua nay ngày gì mà tôi bị lôi kéo miết vậy không biết.
***
“Chan Chan!” Tôi khẽ gọi tên cậu ta.
“Đằng ấy nói đi!”
“Cậu nghĩ sao về lời đề nghị của cha?” Tôi hỏi, mong nhận được cậu trả lời từ chính miệng Chan Chan.
“Không nghĩ gì cả.” Không nghĩ gì cả là sao chứ?
“Chan Chan, mình muốn tan học ghé nhà ba mẹ mình, mình nhớ ba mẹ với hai thằng em lắm.” Tôi khẽ nói.
“Ừm” thế là kết thúc câu chuyện, tôi và Chan Chan cùng nhau im lặng. Tôi lại vòng tay ôm eo cậu ta. Hình như đây là một thói quen không thể bỏ.