Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 14: Bộ phim gây chia rẽ
Chap 14: Bộ phim gây chia rẽ
Tối hôm nay, tôi và Chan Chan đã có một trận đại chiến giữa hai vợ chồng. À đơn giản chỉ là vì cái bộ phim Cô dâu 8 tuổi thôi đấy. Chan Chan thì đòi coi Naruto hay Sakura gì đó, tôi thì muốn coi phim, thế là cả hai đại chiến. Vũ khí là những chiếc gối sofa và những đồ vật xung quanh nhưng không mang tính sát thương cao.
“Đằng này muốn coi hoạt hình, ngày mai đằng ấy lên mạng coi lại!” Chan Chan nói như hét vào mặt tôi.
“Không, mình muốn coi Cô dâu 8 tuổi, ngày mai cậu lên mạng coi lại đi.” Tôi cũng hét vào mặt cậu ta. Rồi cả hai nhào vô đập nhau bằng gối. Chan Chan đè tôi xuống ghế, tư thế này có gì đó sai sai thì phải.
“Hai đứa thôi ẹ xem nào, nào Hồng Anh mang bánh ra đi con.” Chị Hồng Anh đem đĩa bánh da lợn đặt xuống. Tôi và Chan Chan có thù rồi nên lườm nhau kinh lắm. Mẹ chồng thì nhân cơ hội chụp lấy cái điều khiển ti vi chuyển kênh HTV9 xem Vầng Trăng Cổ Nhạc.
Lần này thì khỏi coi Naruto hay Cô dâu gì nữa rồi. Giờ có ngon thì nhào vô đập mẹ chồng mà dành điều khiển. Chan Chan đứng lên bỏ về phòng, tôi ngồi ăn hai cái da lợn rồi cũng về phòng nốt luôn.
Tên cool boy này thật quá đáng, có bộ phim mà cũng giành với tôi cho bằng được. Tôi ấm ức một hồi, bỗng dưng mắt tôi chạm vào cái ti vi dán tường. Trời ạ, trong phòng mỗi người có ti vi mà, đi giành chi ệt.
***
Hôm sau Chan Chan chở tôi đến trường bằng con chiến mã của mình. Cậu ta hận tôi vụ đêm qua hay sao mà cứ lạng qua lách lại như trả thù. Tôi sợ đến mức phải ôm chầm lấy eo cậu ta. Tôi tựa mặt vào lưng cậu ta, tiếng thở đều đều của cậu ta vang lên, lúc này tim tôi nó đập rộn ràng đến kì lạ.
“Chan Chan!” Tôi gọi tên cậu ấy.
“Gì?” Cậu ta hỏi với giọng lạnh tanh. Gì vậy? Giận à?
“Nè, giận à?” Tôi vỗ vào eo Chan Chan. “Vậy thôi cũng giận sao? Cậu quá đáng nha!” Tôi nói lãy cậu ta. Chan Chan cũng không nói gì cả. “Giận thiệt sao?”
“Không có giận, đằng này không phải đàn ông có trái tim đàn bà đâu.” Chan Chan nói.
“Thật không?”
“Không tin sao?” Chan Chan đan những ngón tay cậu ta vào bàn tay tôi, Chan Chan siết chặt tay tôi lại, tôi tựa vào Chan Chan, khẽ nghe tiếng cười thầm của Chan Chan.
“Két” xe thắng xe lại ngay cổng trường. Tiếc vậy, mới đó đã đến trường rồi sao. Cái giây phút được ở bên người mình yêu sao mà trôi nhanh quá vậy. Tôi tiếc nuối xuống xe, Chan Chan bỗng kéo tay tôi lại, nhẹ nhàng cúi xuống hôn vào má tôi. Ngạc nhiên, tôi sững người, thật không thể nào ngờ được Chan Chan lại làm cái hành động tế nhị này ngay cổng trường.
Khỏi nói, toàn bộ học sinh đứng đó thì ồ lên, bác bảo vệ thì trố mắt nhìn. Chan Chan cười cười rồi đạp xe tuốt vào bãi gửi xe. Bỏ mình tôi đứng đó, ôi ôi ngại chết. Tôi ôm cặp chạy một mạch về lớp học.
Vừa chui đầu vô lớp thì nghe liền những lời bàn tán xôn xao về tôi. Nào là đũa móc mà chòi mâm son, nào là đỉa đeo chân hạc,… Tôi mặc kệ, muốn nói gì nói, họ chỉ thấy những gì tôi đang có chứ chẳng biết tôi đã phải trải qua những gì cả.
“Nè, bổn cung đây mới thấy hai khanh hôn hít nhau trước cổng trường. Khai đi! Phải không?” Con Thúy Nga đi vòng vòng tôi, tay thì vịn vào vai tôi mà gõ từng nhịp.
“Thì đúng như những gì cậu thấy. Cần thêm gì nữa không?” Tôi trả lời rồi kéo tay nó ra và đi về f chỗ ngồi. Nó te te chạy theo.
“Hai cậu thật lãng mạn!”
“Lãng xẹt thì có!” Tôi bĩu môi nói. Nói là nói vậy thôi chứ tôi cực kì thích những hành động thân mật ấy. Càng ngày trong mắt tôi Chan Chan càng là một người chồng hoàn hảo. Tôi mỉm cười, hai má bỗng nóng ran lên.
***
Đêm nay tôi rút kinh nghiệm đêm qua, ăn uống dọn dẹp xong hết thì chui vô phòng xem phim, khỏi giành giật ti vi với cool boy ình bị mất hình tượng nữa.
“Cốc…cốc…cốc”
“Vào đi!” Tôi nói vọng ra, ti vi đang giới thiệu rồi, không rảnh đứng lên mở cửa. Chan Chan ló đầu vô, nhìn quanh nhìn quất rồi bước vào đóng cửa lại, cẩn thận khóa trái cửa luôn. Gì vậy? Đừng nói mẹ giành ti vi rồi ti vi trên phòng cậu ta hư rồi nha. Vô đây giành với tôi à? Đừng có mơ.
Chan Chan còn bê cả một cái mâm nữa chứ, trên đó có hai ly sữa, một cái đĩa gì đó, do ngồi nên không thấy rõ. Đặt cái mâm lên đầu giường thì Chan Chan nhảy tọt lên giường ngồi kế tôi.
“Gì đây? Vô đây làm chi?” Tôi hỏi. Chan Chan chỉ cười khì khì, có âm mưu gì đây?
“Vào đây coi phim với đằng ấy!” Chan Chan nói mà tôi nghe sốc dễ sợ, coi phim với tôi.
“Phim gì?” Não tôi không thông nổi với tên cool boy ba trợn này rồi. Mới hôm qua còn sống chết với tôi mà, sao giờ lại vô đây coi phim chung.
“Cô dâu gì ý, quên rồi! Ừ, phim này này!” Chan Chan chỉ vào ti vi. Tôi thở không nổi nữa rồi, hiện tại tôi đang sốc ở cấp độ max.
“Tại sao lại coi chung? Không phải hôm qua sống chết với mình vì Naruto gì đó sao?” Tôi hỏi lại.
“Đằng này nghe truyền thuyết, à không, lũ con gái chung lớp bảo là nếu hai người yêu nhau mà cùng nhau xem hết bộ phim này thì sẽ mãi mãi hạnh phúc trọn đời bên nhau.” Chan Chan nói ra vẻ thông thái lắm. Tôi gật đầu, kệ, sao cũng được. Đừng giành ti vi với tôi là được.
Bộ phim kéo dài tới mười giờ, Chan Chan ngồi coi chứ cái màu là quải chè chuối lắm rồi. Cậu ta vương vai, uống hết ly sữa rồi “hồn nhiên, tự tin” lăn đùng ra giường tôi mà ngủ. Hết phim, tôi tắt ti vi rồi đến phần xử cậu ta.
“Nè, về phòng mà ngủ! Chật lắm!” Tôi đẩy đẩy Chan Chan. Cậu ta thì nhắm mắt ngủ từ đời kiếp nào rồi. “Nè!” Tôi chọc léc cậu ta.
“Thôi nào! Giường hai người mà. Đằng này ngủ đây cũng có sao đâu, đằng này không có làm gì đằng ấy đâu. Hôm nay tỉnh mà, đâu có say!” Chan Chan nắm lấy tay tôi kéo mạnh một cái, tôi mất thăng bằng nằm gọn vào lòng cậu ta. “Đằng này chỉ ôm đằng ấy ngủ thôi! Không làm gì đâu!” Chan Chan lặp lại một lần nữa.
“Thật không?” Tôi hỏi lại.
“Thật, mà có làm gì cũng chẳng sao, chúng ta được người lớn công nhận là vợ chồng rồi còn gì. Chỉ còn nhà nước công nhận nữa là xong.” Tên này nói nghe hay nhỉ. “Không tin à?”
“Không phải không tin!” Tôi ngồi dậy, Chan Chan nằm ngửa gối tay ra sau đầu mở mắt nhìn tôi. “Không phải là mình không tin nhưng hôm nay mình…có chuyện khó nói.” Tôi ấp úng, không biết tên này hiểu không nữa.
“Là chuyện gì?” Chan Chan hỏi.
“Chuyện đó đó.” Tôi hoàn toàn dám khẳng định tên này không hiểu cái chi mô gì cả.
“Chuyện đó đó là chuyện gì? Nói rõ ra xem!” Chan Chan nói bằng giọng mất kiên nhẫn.
“Thì là đến tháng đó!” Tôi nói vậy rồi, ngu lắm mới không hiểu. Nếu không hiểu thì có lẽ cậu ta bỏ qua giai đoạn lớp tám rồi hay sao ý.
“Nguyệt san à?” Chan Chan nói trắng ra. Tôi cầm cái gối nhỏ chọi vào mặt tên đó.
“Có cần nói trắng ra không chứ?” Tôi hét lên.
“Nè, đằng ấy thô bạo quá nha!” Chan Chan lụm cái gối rớt dưới đất lên.
“Xin lỗi, mình hơi mất bình tĩnh!” Tôi gục mặt lí nhí.
“Thôi, ngủ đi, đằng này không làm gì đâu!” Chan Chan nằm xuống. “Sao chưa chịu ngủ nữa?”
“Cậu không sợ bẩn à?” Tôi hỏi, tôi nhớ rằng con trai rất ghét con gái khi vào những ngày này mà.
“Không, tắt đèn đó!” Chan Chan tắt đèn cái bụp. Cậu ta kéo tay tôi, một lần nữa tôi nằm gọn trong vòng tay to lớn đó. “Đằng này không phải cầm thú, không làm gì đằng đó đâu. Có làm gì thì đằng này cũng muốn đằng ấy tự nguyện! Ngủ đi!” Chan Chan nói. Tôi im lặng, không ghian quanh tôi cũng im lặng. Giờ thì chỉ còn hơi thở và tiếng tim đập của cả hai. Tôi áp sát mặt mình vào ngực Chan Chan, nằm cạnh cậu ta, tôi thấy thật an toàn.