Bạn đang đọc Hôn Nhân Mười Bảy: Chương hap 13: Gặp người quen
Chap 13: Gặp người quen
Đến giờ tan học, tôi đứng tựa lưng vào vách tường đợi Chan Chan, con trai gì đâu sao lề mề quá vậy không biết. Con Thúy Nga thì bỏ đi trước vì người tình của nó gọi. Bạn bè tốt là thế đấy.
Chan Chan đi lững thững lại, rất hồn nhiên và tự tin. Tay bỏ túi quần, tay nắm quai đeo balo, nón đội lệch sang một bên, balo chỉ đeo một vai. Kết lại là sao Chan Chan cool dữ.
Chan Chan đi đến, không nói không rằng nắm lấy tay tôi mà bước đi. Tôi hơi ngại vì nhan sắc của mình không được tương đồng với Chan Chan cho lắm. Thôi kệ, Chan Chan đã không bận tâm về điều đó thì sao tôi phải bận tâm.
Đi ra quán chè mọi khi, chúng tôi bốn người gọi món mọi khi. Tôi chè chuối, gỏi khô bò, bánh tráng trộn, Chan Chan thì bánh flan, chè đậu đen, hoành thánh chiên, Thúy Nga là súp cua, chè đậu xanh, gỏi đu đủ, bò bía ngọt, anh Quang ăn “ít” nhất trong đám, chỉ có chè khoai môn, chè thập cẩm, kem xôi, gỏi khô bò, rau câu ngũ sắc, rau má đậu xanh,…
“Nay Chan Chan trúng số sao?” Thúy Nga hỏi, Chan Chan thì cười.
“Ừ, mới trúng số độc đắc!” Cậu ta đáp.
“Đã nha, chừng nào hai bồ mới đám cưới đây? Dù gì thì Min Min cũng về nhà đó làm dâu rồi mà!” Thúy Nga đã đụng đến cái vấn đề mà tôi luôn mong muốn, danh chính ngôn thuận là vợ của Chan Chan, là con dâu nhà Chan Chan được mọi người công nhận. Tôi im lặng trước vấn đề này.
“Cuối năm học lớp mười hai!” Chan Chan trả lời chắc như đinh đóng cột. Tôi nhìn cậu ta, Thúy Nga, anh Quang cũng nhìn cậu ta.
“Thật sao?” Tôi hỏi lại cứ như không tin vào những gì mình đang nghe.
“Thật, đằng ấy không muốn làm vợ của đằng này à?” Chan Chan hỏi ngược lại tôi với đôi mắt buồn buồn.
“Có chứ sao không, rất muốn là đằng khác!” Tôi đánh yêu vào ngực cậu ta. Bỗng nước mắt chảy ra, xúc động quá chăng. Chỉ cần đợi hết năm học này thì tôi danh chính ngôn thuận mang danh hiệu vợ của cool boy rồi.
Ba người còn lại bật cười trước hành động trẻ con của tôi. Tôi cũng cười theo, vừa ăn vừa nói vô cùng vui vẻ.
“Tin tin” tiếng còi xe hơi vang lên sau lưng, tôi quay sang, thì ra là chị Hòa Trâm đến đón chúng tôi đây mà. Tôi cùng Chan Chan tạm biệt Thúy Nga và anh rồi đứng lên rời đi.
“Ê…” Con Thúy Nga nó kêu một cái làm tôi với Chan Chan khưng lại ngay. “Trả tiền đi hai cưng!” Chan Chan gãi gãi đầu.
“Ừ nhỉ! Đằng này quên mất! Tính tiền cô ơi!” Chan Chan vừa thanh toán vừa cười.
“Quên hay nhỉ?” Thúy Nga lên tiếng trêu nghẹo. Chan Chan mỉm cười rồi quay lưng đi, bỗng nhiên cậu ta va vào một cô gái đi đường làm cho cô gái đó té xuống.
“Ơ, bạn không s…” Chan Chan khựng lại, tôi đứng ngay xe nhìn. Giật mình, đó là cảm giác đầu tiên khi tôi thấy mặt cô gái đó. Cô gái đó không phải là Hà Diễm sao? Trái Đất này tròn quá nhỉ.
Chan Chan kéo cô bạn đó đứng lên, nhìn bộ đồng phục thì biết ngay không phải trường tôi, trường tôi nữ sinh mặc quần tây, còn cô bạn này mặc váy caro. Tôi ghét váy.
“Không sao! Chúng ta lại gặp lại rồi! Có duyên thật.” Cô bạn đó nói chuyện nhẹ nhàng như tiếng chim hót. Làm màu sao, tôi không ưa loại người màu mè như vậy.
“Chan Chan!” Tôi đứng đây gọi tên cậu ta. Chan Chan ngó qua tôi, cô bạn đó cũng ngó theo. Lịch sự cô bạn váy caro gật đầu chào tôi, không lẽ tôi không chào lại. “Về thôi, em đau bụng!” Nói xong tôi chui tọt vào xe. Chan Chan cũng nhanh chóng lên xe. Đóng cửa lại, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Đằng ấy đau bụng à?” Chan Chan hỏi.
“Không, chỉ không muốn thấy cậu đứng nói chuyện với váy caro.” Chan Chan bật cười trước lí do không thể nào trẻ con hơn nữa của tôi. Chị Hòa Trâm cũng cười. Vui lắm hay sao mà cười cơ chứ. Tôi đang ghen đấy.
“Được, sẽ không nói!” Chan Chan nắm tay tôi buông một câu chắc nịch. Tôi bĩu môi, chả biết nên tin hay không nữa.