Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không

Chương 4


Đọc truyện Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không – Chương 4


Có thứ gì đó đang đến đây
Ngô Đại Bệnh là ví dụ điển hình của câu đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, tuy rằng không thể động não nhưng lúc cần dùng vũ lực giải quyết thì cậu vẫn làm được.
Lúc bốn tên nhãi ranh bị đánh ngã, oden trong tay Cố Trường An mới ăn được một nửa.
Ngô Đại Bệnh không ra tay quá ác, cũng tránh khỏi những chỗ trọng yếu.
Có tên giãy dụa bò bò chửi ầm lên: “Tao fuck your mother…”
Một cây tăm bằng trúc bỗng bay thẳng về phía gã, con ngươi gã trong thoáng chốc mở to, mắt trợn cả lên, người cứng ngắc như hòn đá.

Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết khiến người ta sợ hãi vang lên khắp con hẻm nhỏ.
Tâm tình Cố Trường An rất tệ.

Cậu đi trên đường, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Đại Bệnh, mày quá nhẹ dạ, tương lai sẽ phải chịu thiệt.”
Ngô Đại Bệnh gần như là theo bản năng mà nói: “Sau này có Trường An bảo vệ em.”
Cố Trường An vừa tiến lên liền dừng lại, cậu nghiêng đầu, mặt mày tuấn tú: “Không ai có thể vĩnh viễn bảo vệ ai.”
Ngô Đại Bệnh sững sờ nhìn cậu.
“Mày tuy không phải người nhà họ Cố, nhưng cũng biết rằng Cố gia anh đây thân bất do kỷ, mệnh không khỏi mình.” Cố Trường An tiếp tục đi về phía trước, “Lúc ba còn sống có nói anh sẽ phải trải qua một đại kiếp nạn, đến giờ cũng qua hai năm rồi.”
Ngô Đại Bệnh hốt hoảng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Khoé môi Cố Trường An cong lên, khẽ cười thành tiếng: “Đùa mày thôi.”
Cậu để tay sau gáy, khôi phục lại bộ dáng lười nhác: “Trở về ngủ, ngày mai còn có việc cần làm.”
Ngô Đại Bệnh đứng yên một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo Cố Trường An.
Ngày thứ hai Cố Trường An để Ngô Đại Bệnh ở lại nhà máy Phúc Tân nằm vùng, cậu mang theo mấy miếng thịt kho tàu trở về nhà cũ.
Vừa mới chuẩn bị kiểm nghiệm thì tiếng gõ cửa bỗng dưng xuất hiện.

Dây thần kinh Cố Trường An run lên, dòng suy nghĩ tan vỡ, cậu mang gương mặt mù mịt ra mở cửa.
Chị gái đầu nấm Lập Xuân vẫy tay: “Chào.”
Cố Trường An đóng cửa lại.
Lập Xuân khoa trương giơ chân chặn cửa: “Chị đây mới đi độn mũi, lỡ đụng trúng thì cậu bồi thường nhé?”
Cửa lần thứ hai mở ra, Cố Trường An ôm cánh tay, ghét bỏ chậc lưỡi: “Độn ở đâu cơ? Trong mộng hả?”
Lập Xuân nhăn nhăn cái mũi nhỏ, miệng vô cùng cay độc, đồ sói đội lốt cừu!
Cô nhón chân lên nhìn vào bên trong: “Sao có mỗi mình cậu vậy, Đại Bệnh đâu? Nó không ở nhà à?”
Cố Trường An dựa vào khung cửa: “Chị làm gì ở đây?”

Lập Xuân chỉnh chỉnh tóc mái: “Chị giao hàng đi ngang qua đây, đến hỏi xem mấy cậu có muốn bổ sung hàng hóa gì không.”
Cố Trường An lườm một cái, bổ sung cái quái gì.
Cửa hàng có thể xem như sản nghiệp của gia tộc, tuy rằng thu nhập cũng chẳng là bao.
Lúc ba còn sống Cố Trường An còn có thể trông nhà.

Ông vừa đi, nơi này liền thành Phật hệ khai trương*.
*Có cũng được mà không có cũng không sao.
Có thời gian thì mở, không có thì đóng, thỉnh thoảng dọn dẹp mấy sản phẩm quá hạn, có thể đổi thì đổi, không thể thì vứt.
Dù sao mấy năm qua đều như vậy.
Cố Trường An day day huyệt thái dương: “Dạo gần đây rất bận, không có cách nào ghé qua cửa tiệm, đến lúc hết bận thì nói sau.”
Lập Xuân tiến đến trước mặt thanh niên, đôi mắt dài tinh tế, cười như tiểu hồ ly: “Trường An, cậu làm bạn trai của chị đi, chị giúp cậu trông cửa hàng.”
Cố Trường An đè trán cô đẩy ra.
Lập Xuân không ngã, tay nắm lấy ống tay áo của Cố Trường An: “Không thể nào.

Chị lớn lên đáng yêu thế này, muốn dáng có dáng, muốn mặt có mặt, đốt đèn lồng mở đèn pin mỗi tay một cái cũng không tìm ra người thứ hai đâu.”
Cố Trường An hất cằm, ra hiệu cho cô nhìn về phía sau: “Thấy cái cây đằng kia không?”
Lập Xuân quay đầu lại: “Thấy.”
Cố Trường An giũ móng vuốt khỏi ống tay áo: “Cây đều cần vỏ, người không thể không cần mặt.”
“…”
Lập Xuân lùi về sau vài bước đánh giá thanh niên tóc đen, đôi mắt hạnh trợn to: “Trường An, không lẽ cậu thích đàn ông?”
Cố Trường An như thể sống đến giờ lần đầu nghe có chuyện buồn cười như thế: “Có điên mới có chuyện ông đây thích đàn ông, thích đàn ông á, chẳng bằng ông đây tự yêu mình còn hơn.”
Lập Xuân trợn mắt líu lưỡi, nghe cũng hợp lý phết.
“Vậy tại sao trên thế giới này lại tồn tại gay?”
“Không biết.”
“Cậu xem bọn họ không thích con gái, là cái gì khiến họ yêu thích đàn ông đồng giới?”
“Đã nói không biết rồi, chị hỏi cái khác đi.”
“Hỏi một chút thôi mà làm sao vậy? Cậu càng lớn càng không đáng yêu.

Lúc còn bé vừa nhìn thấy chị liền phát điên chạy tới muốn ôm cơ mà.”
“Ban ngày ban mặt đã bắt đầu nằm mơ.”

Cố Trường An lười nhác vung tay chặn lại: “Có việc, về đi.”
Lập Xuân kéo áo cậu lại: “Bà ngoại kêu cậu dành thời gian đến tìm bà, nhất định phải đến trước ngày hai mươi, rất quan trọng rất quan trọng, không được quên.”
Cố Trường An: “Ờ.”
Lập Xuân biết cậu nghe lọt: “Chị đặc biệt đến đây, một chén nước cũng không cho chị uống à?”
Cố Trường An liếc mắt nhìn cô: “Không phải chị tiện đường sao?”
Lập Xuân đạp mạnh lên giày Cố Trường An, thở phì phò cưỡi con lừa nhỏ của mình đi.
Cố Trường An lắc đầu, đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ như con nít vậy.

Cậu giương mắt nhìn xa xăm, đàn chim nhạn bay từ nam về bắc, sắc trời dần tối đen.
Sắp mưa rồi.
Cố Trường An trở lại tiếp tục công việc dang dở.

Sau khi kiểm nghiệm cậu phát hiện mấy miếng thịt kho tàu kia không phải thịt lợn, cũng không phải thịt người, mà là thịt thỏ, bên trong có thành phần của thuốc chuột.
Với liều lượng này, người nào ăn vào mấy miếng sẽ không sống nổi.
Hà Kiến lành ít dữ nhiều.
Cố Trường An lại ra góc tường ngồi xổm trầm tư.
Tại sao lại là thịt thỏ? Có lý do gì ư?
“Leng keng leng keng.”
Lông mày Cố Trường An giật một cái, cậu cầm điện thoại di động lên nghe.
Ngô Đại Bệnh đầu bên kia nói: “Trường An, có chuyện xảy ra.”
Cố Trường An lập tức chạy tới, cậu vừa vào sân đã nghe thấy tiếng oan thán nức nở xen lẫn giọng nói mơ hồ không rõ của một người phụ nữ.
Phát ra từ phòng Trương Uy.
Ánh mắt dò hỏi của Cố Trường An trông về phía Ngô Đại Bệnh đứng dưới mái hiên.
Ngô Đại Bệnh nói có một người phụ nữ đến tìm Trương Uy, vừa vào nhà đã khóc, khóc dữ dội.
Cố Trường An chờ cậu nói tiếp, nhưng Ngô Đại Bệnh không lên tiếng.
“Ầm.” Tiếng vang phát ra từ phòng Trương Uy kèm theo tiếng gầm giận dữ của gã: “Cút!”
Sau đó là tiếng cô gái khàn khàn gào khóc.
“Trương Uy, anh đừng có quá đà.


Em đã nói với anh rồi, em là thật lòng với anh, vì anh mà bạn bè cũng mất, gần như sắp bị mọi người xa lánh.

Em…”
“Cô đã làm gì thì tự biết rõ đi.”
“Em đã làm gì?”
“Cho cô thể diện mà không cần đúng không? Vương Đình Đình, Trương Uy tôi đây hối hận nhất chính là đã từng yêu cô.

Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô, phiền cô cút được bao xa thì cút.”
Tiếng rầm nhẹ vang lên, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Cố Trường An bóc mấy quả hạt dẻ cười ăn, mí mắt khép nửa, nhìn như mơ màng sắp ngủ.
Sát vách có tiếng cửa mở vang lên, vừa nhận ra không náo nhiệt giống mình tưởng liền đóng cửa lại.
Không lâu sau, cửa nhà Trương Uy đột nhiên mở ra, kêu Vương Đình Đình đi ra ngoài.
Mặt trái xoan, tóc dài, dáng vẻ thanh tú.

Trên người là bộ váy liền màu trắng cùng một cái áo khoác nhỏ màu vàng nhạt, chân đi một đôi giày ngắn.

Cả người vô cùng thanh khiết, như vừa bước ra từ trong họa báo, tràn đầy hơi thở sạch sẽ.
Đầu lưỡi Cố Trường An hơi chạm vào răng.

Cậu phát hiện có một tầm mắt nhìn tới, liền chuẩn xác nhìn lại đúng vị trí đó.
Cùng lúc độ lộ ra biểu tình vô hại.
Ánh mắt đột nhiên chạm phải, Vương Đình Đình có chút không dễ chịu, cô lau nước mắt dưới khoé mi, vén lọn tóc ra sau tai, cúi đầu nhanh bước rời đi.
Hai mắt Cố Trường An hơi vừa mở liền thấy mặt sau túi của cô có một cái đầu thỏ.
Thỏ…
Cậu gãi gãi cằm, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Cố Trường An thấy Ngô Đại Bệnh vẫn nhìn theo bóng dáng cô gái đến trợn cả mắt lên, cậu nhíu mày: “Mày thích kiểu người như thế à?”
Ngô Đại Bệnh chần chừ nói: “Thật kỳ lạ, cái túi xách của cô ấy…”
Cố Trường An: “Hả? Làm sao?”
Ngô Đại Bệnh nói: “So với những chỗ khác, đầu thỏ có vẻ sạch sẽ hơn.”
Cố Trường An dừng động tác bóc vỏ, việc này chỉ rõ rằng chủ nhân của nó rất yêu thích thỏ.

Đáp án vừa gần bên miệng rồi lại chạy mất dạng.
Tiếng sấm nổ vang nơi chân trời, mưa gió nổi lên.
Trương Uy đi vứt rác, trong túi rớt vài cái giá phơi đứt rời.

Mưa rào tầm tã từ trời giáng xuống, hắn không chạy mà đứng giữa trời mưa, không biết đang nghĩ gì.
Có hai nữ sinh đi ngang qua nhỏ giọng nói, bệnh thần kinh.
Trương Uy nhìn sang, khuôn mặt dữ tợn khủng bố.
Hai nữ sinh sợ hãi đạp vũng nước một đường chạy nhanh.
Cố Trường An nằm nhoài qua cửa sổ nhìn về phía đó một lát, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Mẹ nó chứ, tuần trước vất vả lắm mới câu được một lời nói dối quan trọng, còn tưởng rằng chừng hai ba ngày là có thể giải quyết xong, sau đó có thể được nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Không nghĩ đến còn phiền phức như vậy, xem ra vẫn phải tốn công sức.
Tạm gác cái này qua một bên, nhất định phải tìm cái khác để chống đỡ.

Nếu không thì chắc chắn đời đời kiếp kiếp của họ Cố sẽ vào tổ chức hội nghị gia tộc trong mộng của cậu mất.

Chờ khi mưa tạnh, Cố Trường An mang theo giỏ đến bờ sông câu lời nói dối.
Bờ sông không có ai.
Cố Trường An tuỳ tiện tìm chỗ ngồi đặt cần câu, đầu óc trở nên mơ màng, muốn ngủ.
Phao chìm xuống, Cố Trường An kéo cần, con cá trê đầu vàng lắc lư trên không trung
“Tiểu Chí, mẹ phải đi xa một thời gian.

Con nhớ nghe lời ba, làm một người đàn ông thật tốt.”
Cố Trường An lấy móc xuống khỏi cá trê vàng, không cẩn thận đụng phải răng nó.
Có giọt máu chảy ra.
Cố Trường An dùng miệng mút sạch, cười lạnh lẽo: “Vật nhỏ, muốn chết đúng không?”
Cá trê đầu vàng cảm nhận được nguy hiểm, liều mạng giãy dụa trên móc.

Nếu cá mà biết rơi lệ thì giờ nước mắt nó đã đầy mặt.
Cố Trường An cong ngón tay búng một cái, con cá bất động.
Cậu lay dây câu, con cá cũng lay động theo: “Lời nói dối này rất chán.

Tao không cần.

Tao thả mày về.”
Dứt lời, cá trê đầu vàng bị Cố Trường An ném vào trong sông, thoáng cái đã chạy thoát.
Linh hồn Cố Trường An bỗng nhiên chấn động, cậu quay đầu lại, đôi mắt híp lại sau thấu kính, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về bốn phía.
Có thứ gì đó vô cùng lớn đã đến thị trấn nhỏ này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.