Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không

Chương 5


Đọc truyện Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không – Chương 5


Tên diễn sâu* xuất hiện rồi
*Từ gốc: 戏精 (dramatist) là một ngôn ngữ mạng, nghĩa tích cực là để khen ai đó diễn rất chân thực, nghĩa tiêu cực là để chê một người luôn thêm drama vào để có được sự chú ý của người khác (hám fame hay còn gọi là drama queen đó).
Cảm nhận được luồng sức mạnh cường đại, tim Cố Trường An đập mạnh bất thường, chốc chốc lại đụng vào tận xương sườn của cậu, dòng máu toàn thân nóng nảy bất an điên cuồng lẩn trốn.

Lúc Cố Trường An chuẩn bị xuống trấn tra xem, nguồn sức mạnh kia biến mất, sau đó cũng không xuất hiện nữa.
Cố Trường An giao ba lời nói dối nhỏ cho Ngô Đại Bệnh, cũng hướng dẫn luôn cách để vạch trần.

Sau đó cậu tiếp tục theo dõi Trương Uy, mấy ngày sau đụng phải Vương Đình Đình đang đi tìm gã.
Mấy công nhân nối tiếp nhau tụ tập vây xem, trắng trợn chỉ trỏ.
“Tên nhóc Trương Uy kia giờ như biến thành người khác vậy, hào phóng thì không nói rồi đi, lại còn vứt bỏ một cô gái tốt đến thế, chắc không phải trúng tà đâu nhỉ?”
“Tôi nghĩ là Hà Kiến đi rồi, cậu ta nhớ nhung quá độ rồi bị rối loạn thần kinh.”
“Không thể nào, hai người bọn họ làm sao có quan hệ tốt đến vậy?”
“Nếu không phải thì làm sao Trương Uy lại chia tay với một cô gái tốt như Vương Đình Đình? Ngẫm lại mà nói, Hà Kiến so với Vương Đình Đình còn trắng hơn, mông cũng vểnh, nói không chừng còn có chỗ khác hơn người.”
“Có thể Trương Uy là cái loại kia đấy, cậu ta cả ngày chụp kín cổ áo, ai biết trên đó có cái gì đáng xấu hổ không.”
“Chẳng phải Hà Kiến thích con gái à? Trong xưởng ai cũng biết mà.”
“Chơi chán rồi, muốn chuyển sang làm với đàn ông chứ sao.”
Một dàn tiếng cười vang ha ha truyền vào trong lỗ tai Cố Trường An, muốn khoét tai mình ra quá.

Cậu vừa định rời đi thì khựng lại sau khi nghe đoạn tiếp theo.
“Ôi trời, mấy người nói thử xem, Hà Kiến tại sao lại cãi nhau với chủ nhiệm Vương, còn từ chức bỏ việc?”
“Ai mà biết, chắc đầu óc trúng gió ý.

Chủ nhiệm Vương tác oai tác quái cũng không phải mới một hai ngày, cứ coi ông ta là cái rắm mà kệ, nhịn một chút là được.”
“Quê Hà Kiến ở đâu vậy?”
“Tây Ninh.”
“Có lẽ cậu ta có việc gấp dưới quê, chưa kịp xin nghỉ đã chạy về.”
“Nhưng Hà Kiến hẳn là còn có chuyện gì mà người khác không biết, Trương Uy chắc chắn…”
“Đúng rồi! Buổi tối trước ngày Hà Kiến đi, tôi thấy cậu ta cùng Trương Uy nói chuyện trong ngõ hẻm.

Không biết nói gì mà Trương Uy lại đẩy cậu ta ngã xuống đất, trông cực kỳ dữ dằn.”

“Có gì lạ đâu, mấy người ồn ào xong chưa.

Lại nói chân Vương Đình Đình vừa trắng vừa mịn, chỉ cần đôi chân đó thôi cũng đủ để chơi cả năm*.
*Một câu nói trong phim “Long tại biên duyên”.
Từng ánh mắt suồng sã rơi trên người Vương Đình Đình.
Cố Trường An không đành lòng nhìn thẳng, cậu chỉnh lý lại thông tin nắm được, nhân cơ hội theo Vương Đình Đình đi đến một quầy rượu.
Vương Đình Đình hình như là khách quen của quán, cô cởϊ áσ khoác lộ ra bờ vai trắng như tuyết đứng trên sàn nhảy múa, cảm giác tươi mát sạch sẽ biến mất không còn tăm tích.
Cố Trường An ngồi ở quầy bar gọi một ly rượu.
Hầu bàn nhìn qua đến lần thứ tư, Cố Trường An nghiêng đầu, tay gõ mặt bàn: “Tôi không thích đàn ông.”
Hầu bàn mặt e thẹn, thế nhưng lời nói ra miệng thì ngược lại: “Vẻ đẹp của cậu khiến người ta khó lòng kiềm chế.”
Cố Trường An à một tiếng: “Vậy sao?”
Hầu bàn mất mặt cười hỏi: “Vị kia là con mồi của cậu à?”
Cố Trường An không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Nửa người hầu bàn nằm úp trên bày: “Cậu cho tôi số điện thoại của cậu, tôi có thể cung cấp cho cậu một ít…”
Cố Trường An đứng dậy muốn đi.
Hầu bàn vội gọi người lại: “Chờ đã, cậu ngồi lại đi, cho tôi được ngắm cậu một chút là được.”
Như thể sợ thanh niên tóc đen kia hối hận, hắn liền vội vàng nói: “Cô gái kia không đơn thuần như vẻ ngoài đâu, khẩu vị của cô ấy cũng nặng phết đấy.”
Cố Trường An lại ngồi xuống: “Nặng thế nào?”
Hầu bàn cười ám muội: “Đặc biệt nặng.”
Cố Trường An híp mắt nhìn người đàn ông đang dính sát Vương Đình Đình: “Đặc biệt nặng là nặng bao nhiêu? Anh cho ví dụ đi.”
Hầu bàn cúi sát vào: “Lần nào cô ấy cũng chơi cùng mấy lão già ngoại quốc.”
Cố Trường An nhìn lại, người đàn ông kia quả thật là người nước ngoài, đang cùng Vương Đình Đình liếc mắt đưa tình.
Hầu bàn khẽ chậc: “Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng thực sự mấy lão già nước ngoài so với chúng ta càng lớn hơn nhiều, nghe bảo có mấy người từng bị chơi chết.”
Cố Trường An nhấp một ngụm rượu, lạnh nhạt nói: “Chỉ có từng này?”
“…”
Hầu bàn hình như muốn tận lực lấy lòng thanh niên, mãnh liệt quăng thông tin: “Cô ấy cũng có tiếng ở đây lắm, lại còn biết chơi, đồng nghiệp của tôi cũng đều biết tới cả.

Hai tháng trước cô ấy nói về cậu bạn trai tiểu bạch kiểm* tên là cái gì Kiến ấy.”
*Tiểu bạch kiểm: Chỉ người con trai trắng trẻo, thanh tú, đẹp trai.

Nghĩa bóng là con trai tham tiền.

Cố Trường An nhíu mày, tiểu bạch kiểm là Hà Kiến, xem ra hắn thật sự cướp bạn gái của Trương Uy.
Trước đó Cố Trường An dụ bé ngoan nói chuyện, biết được Hà Kiến rất biết cách làm người, cướp bạn gái của đồng nghiệp mà còn khoe khoang cho đối phương biết.
Quá dễ dàng kết thù với người khác.
Lúc Trương Uy biết Vương Đình Đình hẹn hò cùng Hà Kiến, gã trong cơn nóng giận ra tay với Hà Kiến rồi giấu xác đi, đóng giả hắn gửi tin nhắn về nhà bảo đến Vân Nam.
Cái lần Trương Uy đến nhà Hà Kiến chính là bằng chứng chứng minh.
Đây cũng là một khả năng.
Còn một khả năng khác…
Cố Trường An hướng tầm mắt về phía Vương Đình Đình trên sàn nhảy.
“Bảo hắn ta là tiểu bạch kiểm cũng chỉ là nhìn từ vẻ bề ngoài thôi, tính tình cũng ra gì lắm, so với cô gái kia còn biết chơi hơn, rất thích nốc thuốc.”
Hầu bàn lời đầu không liên quan đến lời sau, như chỉ sợ người khác không biết hắn ôm ấp suy nghĩ khác với người đồng giới, “Cổ của cậu thật xinh đẹp.”
Cố Trường An mở to mắt, trong mắt không có nhiệt độ.
Hầu bàn cười gượng: “Nơi này thường có gay qua lại, anh chàng bên trái phía sau cậu chẳng hạn, từ lúc cậu vào đây đã nhìn chằm chằm.

Tôi đoán hiện tại trong đầu gã đã ảo tưởng ra không dưới mười tư thế với cậu.”
Cố Trường An ngoảnh mặt làm ngơ: “Lần cuối tên tiểu bạch kiểm kia xuất hiện là khi nào?”
“Xem nào…” Hầu bàn suy tư một lát, “Một tháng trước, hắn chơi thuốc xong rời đi, sau đó không đến nữa.”
Cố Trường An trầm ngâm.

Dựa theo logic bình thường suy luận, Hà Kiến sau khi từ chức tâm tình phiền muộn, chán nản bỏ chạy đến quán bar uống rượu, hắn chơi thuốc xong trở về, lúc thần trí không ổn định bị sát hại.
Vậy còn miếng thịt thỏ bị thả thuốc chuột?
Hầu bàn rót cho vị khách khác một chén rượu, sau đó tiếp tục đến trước mặt thanh niên nói: “Có một lần tôi tan tầm trở về, trùng hợp trông thấy bọn họ đứng ngoài quán cãi nhau.

Tôi nghe được cô gái kia nói gì mà tại sao con thỏ chết rồi, có phải anh gϊếŧ hay không.

Dáng vẻ vô cùng ác liệt, như là chỉ cần người đàn ông kia thừa nhận, cô ta sẽ gϊếŧ hắn.”
“Người đàn ông bảo hắn chỉ tùy tiện ném một cái, nào biết con thỏ không chịu nổi.

Hai người sau đó tranh cãi vô cùng ầm ĩ, còn tát vào mặt nhau…”
Khả năng thứ hai trong lòng Cố Trường An dần trở nên hợp lý theo lời tiết lộ của hầu bàn.

Vương Đình Đình vừa nhận được một cú điện thoại liền rời đi.

Cố Trường An rời khỏi quán bar đuổi theo, trước khi đi không quên nhắc hầu bàn không được nói lung tung.
Hầu bàn trưng ra bộ dáng thức thời, liên tục giơ hai tay bảo đảm.
Trời vừa sáng, Cố Trường An đã cải trang thành thầy bói, kiếm con đường gần nơi làm việc của Vương Đình Đình bày một cái sạp.
Hơn mười một giờ, Vương Đình Đình từ hiệu giày đi ra.

Cô vừa đi vừa lướt weibo, đột nhiên bị một giọng nói già nua gọi lại.
Là một lão già tóc trắng, trên đất bày ra cái quầy để coi bói.
Vương Đình Đình tiếp tục đi.
Lão già Cố Trường An ho khan vài tiếng: “Cô gái à, ấn đường của cô biến thành màu đen rồi, sắp tới nhất định sẽ gặp tai họa.”
Bước chân Vương Đình Đình bỗng dừng lại, quay đầu về phía lão già ngồi xổm xuống.
“Thầy à, thầy nói con có tai vạ gì sắp đến cơ? Đại nạn gì cơ?”
Cố Trường An đi theo quy trình bảo Vương Đình Đình đưa tay ra, cậu tỉ mỉ tường tận: “Mọi việc đều có nhân quả, hôm qua cô gieo xuống cái gì thì hôm sau sẽ gặt lại quả ấy.”
Vương Đình Đình nói: “Nghe không hiểu.”
Lòng Cố Trường An thầm nghĩ, nghe không hiểu là tốt rồi.
Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vương Đình Đình, tựa hồ như có thể chạm đến linh hồn cô, mang cô từ đáy lòng âm u đầy bụi bẩn kéo ra ngoài.
Ánh mắt Vương Đình Đình bắt đầu né tránh.
Cố Trường An chậm rãi nói: “Con vô ý phạm lỗi, Phật tổ nói rồi, chỉ cần con thật tâm sám hối là có thể…”
Có thể gì đây?
Mẹ, không bịa nổi nữa.
Tâm tư Vương Đình Đình không ở đó, vẻ mặt cô lộ ra vẻ hoang mang: “Ông nói bậy.”
Trong lòng Cố Trường An gật đầu, trong miệng lại bảo: “Nếu muốn người khác không biết thì mình đừng có làm, ngẩng đầu ba thước có thần linh.”
Lúc nói đến nửa câu sau, cậu vì xây dựng bầu không khí mà tận lực đè thấp giọng.
Vương Đình Đình đột ngột đứng dậy: “Thầy coi bói cái quái gì, rõ ràng chính là thần côn*, tôi muốn kiện ông tội phỉ báng!”
*Thần côn: Mấy ông “thầy bói” lừa đảo kiếm tiền.
Cố Trường An ngoắc ngoắc tay: “Cô gái à, chớ vội hoảng sợ, cô ngồi xuống đi, để lão già tôi giúp cô…”
Vương Đình Đình không chờ cậu nói hết câu đã đi, còn đá ống đựng thẻ.
Hạt giống bất an đã được gieo, có thể nảy mầm hay không còn dựa vào sức chịu đựng của Vương Đình Đình.
Cố Trường An thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, bên trái bỗng vang lên một thanh âm giàu sức hút: “Tôi muốn bói một quẻ.”
Cậu nghe tiếng nhìn lại, chủ nhân giọng nói là một người đàn ông cao lớn, áo trắng quần đen, ngũ quan tinh xảo, góc cạnh sắc bén, đồng tử đen hơn người bình thường.
Trong đó không phải sao trời cùng biển rộng, mà là xoáy nước.
Người đàn ông hai tay tuỳ ý đút túi đứng ở đó, trên người bao phủ một luồng áp lực vô hình, như thể từ khi sinh ra đã cao hơn người một tầng địa vị.
Lông mày Cố Trường An cau lại.
Người đàn ông này xuất hiện khi nào? Cậu không hề phát hiện ra.

Sức mạnh to lớn mấy hôm trước cảm nhận được liệu có liên quan đến hắn không? Cậu bất động thanh sắc tra xét, không có kết quả.
Đáy mắt Cố Trường An xẹt qua tia sáng u ám, cậu phất tay áo ngẩng đầu: “Cậu muốn xem cái gì?”
Người đàn ông chân dài bước tới, tao nhã ngồi xổm trước gian hàng: “Xem cả.”
Khoảng cách rút ngắn, Cố Trường An ngửi thấy trên người đàn ông một mùi hương nhàn nhạt.
Không giống mùi loại nước hoa nào đó, dường như là từ bên trong thân thể hắn toả ra.
Mùi thơm cơ thể trong truyền thuyết?
Thái dương Cố Trường An giật giật, cậu nói: “Xem tướng năm mươi, bát tự một trăm.”
Người đàn ông sảng khoái lấy ra một trăm năm mươi.
Cố Trường An nhét hai tờ tiền vào túi: “Đưa tay cho ta.”
Người đàn ông nhấc cánh tay trái lên, đưa bàn tay đến trước mặt thanh niên, lòng bàn tay nằm ngửa.
Cố Trường An liếc mắt nhìn, đây là kiểu tay thiếu gia, khớp xương thon dài, đường tâm đoạn giao đường trí tuệ*.
Cậu lại hỏi bát tự không biết có đúng không: “Người trẻ tuổi, trong người cậu có sát tinh quấy phá.”
Người đàn ông lộ vẻ kinh ngạc: “Sát tinh?”
Cố Trường An vuốt vuốt mấy cọng râu bạc ở cằm: “Muốn biết cách hoá giải thì phải rút thêm một thẻ.”
Người đàn ông đưa tay về phía ống đựng.
Cố Trường An cản hắn lại, giở công phu sư tử ngoạm: “Năm trăm.”
Người đàn ông mí mắt cũng không chớp rút ra năm tờ tiền hồng, động tác thẳng thắn dứt khoát y như đại ca xã hội đen.
Cố Trường An cẩn thận cất từng cái.
Một lát sau, Cố Trường An rút một thẻ ra nói hưu nói vượn: “Ừm…!Người trẻ tuổi, cậu chẳng mấy chốc nữa sẽ gặp được quý nhân, chuyện dữ hóa lành.”
Người đàn ông nghiêm mặt nói: “Kính xin đại sư chỉ điểm một chút.”
Dáng vẻ Cố Trường An cao thâm khó dò: “Đi về phía nam đi.”
“Phía nam…”
Người đàn ông nhíu nhíu mày, khẽ mím đôi môi mỏng, cười vô tội: “Đại sư, tôi không biết xác định đông tây nam bắc.”
Cố Trường An lần đầu tiên gặp đối thủ trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
__________________
*Đường thuyệŧ giao đường trí tuệ: Khi hai đường thuyệŧ và đường trí tuệ nằm trùng lên nhau hoặc không trùng hết (như hình dưới).img
Ưu điểm: Khôn ngoan, nhạy cảm, có óc phán đoán, năng lực mạnh mẽ, giàu cảm xúc, yêu ghét rõ ràng.
Nhược điểm: Cực đoan, bướng bỉnh, thích cạnh tranh, dễ mắc lỗi.
Trong công việc thì là một người có năng lực và có tinh thần trách nhiệm cao, dù khó đến đâu cũng sẽ tự giải quyết, không thích người khác can thiệp vào.
Trong tình yêu thì dám yêu dám hận, hết lòng vì yêu, sẽ làm tất cả để người mình yêu có được hạnh phúc cả đời.
Nguồn: sohu.com
Lời lải nhải của editor: Đừng hỏi vì sao tui rảnh rỗi ngồi tra cái này…!Tui cũng không hiểu nổi chính mình nữa rồi.

Mà đống sớ trên chắc cũng đủ để các bạn hiểu sương sương về tính của anh Lục rồi ha..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.