Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không

Chương 3


Đọc truyện Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không – Chương 3


Tin hay không thì tuỳ, tôi sẽ đấm cậu đấy
Cố Trường An nhịn không nổi, vội vã chạy đi tiểu.
Nhà vệ sinh công cộng ở sân phía nam.

Không biết là con đường nào có vấn đề mà bóng đèn tròn cứ nhấp nháy, đầy đủ hoàn cảnh cùng bầu không khí của phim ma.
Cố Trường An giải quyết xong đi ra, nghiêng đầu nhìn về hướng phòng của Trương Uy.

Cậu chậc chậc, cũng biết chơi lắm.
Trò kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế nào thì cậu không biết, nhưng cậu biết làm thế là đang đứng dưới lưỡi hái của tử thần nói đến đi nè, đến mà chém tao nè.
Có lẽ là một giây trước còn hưng phấn như được mấy trăm cô nàng chạy đến, mỗi tế bào đều run rẩy, một giây sau liền đẩy đầu lưỡi ra ngoài, duỗi chân chơi xong.
Nhưng chuyện này với mình thì có liên quan quái gì…
Độ cong bên môi Cố Trường An bỗng cứng đờ, vẫn liên quan đấy chứ.

Nếu Trương Uy mà tự chơi chết mình thì cậu phải đi đâu tìm Hà Kiến đây?
Ngô Đại Bệnh thấy Cố Trường An mãi không trở về liền chạy ra tìm.
Cố Trường An cất cao giọng rêи ɾỉ, làm bộ dáng như thể đã ngồi xổm rất lâu: “Đại Bệnh à, mày đến đây dìu anh một chút, chân anh đây tê rần cả rồi.”
Ngô Đại Bệnh cho là chân Cố Trường An tê thật, nhanh nhẹn chạy qua ngay.
Cố Trường An phát hiện mình vừa kêu lên, Trương Uy đã tắt đèn phòng ngay, tám phần mười là đã bị kinh hãi không nhỏ.
Những phòng khác đều không có động tĩnh, hai gia đình để đèn sáng không lo chuyện bao đồng cũng không gây chuyện thị phi.

Mấy nhà tắt đèn từ sớm xem ra đều ngủ rất sâu, cậu lớn tiếng đến thế mà vẫn không có phản ứng.
Cố Trường An thông qua việc này thu được kết luận, hàng xóm cũng không biết chuyện, muốn tìm được thông tin có giá trị xem ra vẫn phải tốn công sức trên người Trương Uy.
Sáng thứ hai, Trương Uy đứng bên cạnh bồn lấy nước, gã bên ngoài chỉ như một người bình thường, không ai sẽ đặt gã chung một chỗ với những người yêu thích cảm giác nghẹt thở
Cố Trường An bóp kem đánh răng, tay bưng cốc súc miệng đi qua: “Tôi đến múc nước.”
Tuy rằng trong khu chỉ có một cái bồn nước, mỗi ngày đều là đến trước lấy trước.

Có điều cũng không thể không phân rõ trái phải, lấy nước cũng không cần người khác phải nhường nhịn.
Trương Uy tránh ra.

Cố Trường An nói cảm ơn, cậu đi đến, cố tình quệt kem đánh răng lên áo Trương Uy.
Trương Uy cả người như phát nổ, gã nghiêm mặt chửi ầm lên: “Đệt! Cậu làm cái gì vậy!”
Cố Trường An vội vàng nói: “Vô cùng xin lỗi.”
Hai con mắt Trương Uy căng ra gắt gao trừng Cố Trường An, trên cổ nổi gân xanh, tay nắm thành quả đấm, dáng vẻ như muốn gϊếŧ người.
Cố Trường An trông thấy bóng dáng Ngô Đại Bệnh, mi tâm nheo lại không rõ.

Cậu lắc tay về phía sau.
Ngô Đại Bệnh tâm trí như trẻ con, không tâm cơ không lòng dạ, sẽ không tính kế, thẳng thắn, có sao nói vậy, nhưng cậu nghe lời Cố Trường An.
Thấy Cố Trường An ra hiệu như vậy với mình, Ngô Đại Bệnh liền lui về phòng chờ lệnh.
Cố Trường An gì cũng không cần nói, chỉ cần dựa vào vẻ ngoài gà bệnh đứng như vậy chính là đang thay “quần thể yếu thế” hô to, có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tình mẹ cùng ý muốn bảo hộ của các nữ đồng chí.
Bác gái bị con trai lôi kéo bảo không cần lo, nhưng bác vẫn không đành lòng, khí thế hùng hổ tuốt ống tay áo từ trong nhà đi ra: “Làm gì làm gì, không phải chỉ là kem đánh răng thôi à? Lau đi không được sao? Việc gì phải làm lớn chuyện đến mức muốn đánh người?”
Trương Uy nghiêng đầu sang.
Bác gái bị kinh hãi bởi ánh mắt gã, giọng nói mềm nhũn đi ba phần: “Mọi người đều là hàng xóm cả, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy.

Cậu ta đã nói xin lỗi rồi, chuyện này coi như xong đi.”
Trương Uy không nói lời nào nhấc thùng đựng nước bằng nhựa rời đi.
Cố Trường An cũng không muốn cứ thế để Trương Uy đi, cậu lúng túng nói: “Xin lỗi anh, vừa nãy là tôi không chú ý…”
Trương Uy túm lấy vai Cố Trường An mạnh tay đẩy ra.
Cố Trường An nhân cơ hội trượt chân, mông đập mạnh xuống mặt đất, mặt cậu co giật, đm, đau chết mẹ đi được, muốn khóc quá.
Ngô Đại Bệnh nghiêm mặt đứng sau cửa, cơ thịt nhô hằn lên quần áo, sức lực mạnh mẽ bùng phát.

Nếu chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng không khó tưởng tượng một đấm chứa bao nhiêu lực.
Ngón trỏ tay phải Cố Trường An giật giật.
Ngô Đại Bệnh bắt được chỉ thị, lập tức bước nhanh đến, quỳ một chân trên đất muốn ôm cậu vào lòng.
“…”
Cố Trường An dùng ánh mắt ngăn lại, đừng động vào anh, đứng một bên nhìn là được.
Ngô Đại Bệnh tuy không rõ, nhưng cũng không hỏi.
Thể chất Cố Trường An đặc thù, vẻ ngoài giống như mang bệnh, đôi môi cậu xanh lên, từng giọt mồ hôi chảy ra trên trán, như thể đã bị lấy đi nửa cái mạng.

Bác gái chộp lấy thời cơ, cổ họng thông lại vỗ vỗ đùi: “Ôi! Không phải chứ! Đánh người rồi.”
Giờ này những người đi làm còn chưa cần rời nhà, trong khu ngoài sân đều có người ló đầu ra.
Trương Uy bị chỉ trỏ, mặt gã đầy giận dữ và xấu hổ.
Cố Trường An lại nằm trên mặt đất mãi không đứng lên, không ai nghĩ rằng cậu đang ăn vạ*, vì dáng dấp kia của cậu thực sự trông vô cùng thảm.
*Từ gốc là “chạm sứ”, chỉ những người đặt đồ sứ ra ngoài đường canh người ta làm vỡ rồi tống tiền.
Cây cần vỏ người cần mặt, Trương Uy dù trong lòng niệm không muốn một ngàn vạn mốt cái nhưng vẫn phải đưa Cố Trường An đi khám.

Trước khi đi gã đã đổi bộ quần áo dính kem đánh răng, bộ mới vẫn là áo sơ mi cài đến nút cao nhất.
Đám người tụ tập xem trò vui bắt đầu bàn luận sôi nổi.
“Cậu nhóc mới dọn đến thật tốt bụng.”
“Đúng vậy, té thành thế kia vẫn không muốn người ta thêm phiền phức.

Nếu mà là người khác á, nhất định sẽ đòi thêm bồi thường.”
“Tôi biết cái tên đẩy người kia, làm cùng xưởng với cháu tôi.

Nói sao nhỉ, làm việc nghiêm túc nhưng hiệu suất không tốt, cứ nửa vời.”
“Bề ngoài trông cũng ổn, tay ra tay, chân ra chân.”
“Nói đi nói lại, cậu nhóc kia trông cũng đẹp trai thật, xưa giờ tôi chưa thấy ai đẹp đến vậy, không biết là người quê ở đâu, đang làm gì, có đối tượng hay chưa.

Lão Vương, không phải con gái nhà ông còn độc thân sao? Ông trời đưa rể hiền đến trước cửa nhà ông rồi.”
“Đứa thứ hai nhà lão Trương còn đang xem mắt, cũng có thể thu xếp được đấy.”
“…”
Đề tài không biết trôi dạt về đâu rồi.
Sau chuyện này, Cố Trường An bắt đầu giao thiệp với Trương Uy.
Cậu phát hiện Trương Uy quá nhạy cảm, có chút vấn đề thần kinh, cảm xúc thăng trầm, gió thổi cỏ lay một chút cũng có thể nhất kinh nhất sạ*.
*Nhất kinh nhất sạ: Chỉ người có tâm lý quá hưng phấn hoặc lo lắng, hay có mấy hành động bất thường, quá đà làm người ta sợ hãi.

Giống như trong lòng có quỷ.

Tính cách một người có thể được nhìn ra từ quần áo và dáng vẻ bên ngoài.
Xưởng Phúc Tân có một công nhân là bé ngoan chân chính, nói khó nghe thì là tên ngốc.
Cố Trường An thấy tên nhóc ấy tiến vào quán net, cậu hỏi mượn năm mươi đồng của Ngô Đại Bệnh.
“Anh sẽ về muộn một chút.”
Ngô Đại Bệnh nhìn cậu, lúng ta lúng túng nói: “Trường An, em về nhà trước gϊếŧ gà.”
Cố Trường An lấy khăn lau kính: “Gϊếŧ gà làm gì?”
Ngô Đại Bệnh ngay thẳng nói: “Lúc ba còn sống có bảo ăn gì bổ nấy, mông anh đau, ăn mông gà cho khỏe.”
Cố Trường An trừng sang: “Có tin anh đánh mày không?”
Ngô Đại Bệnh hé miệng: “Anh xưa nay đều chỉ nói được thôi, cũng không có đánh thật mà.”
“Anh sợ anh vừa động thủ là mày đi đời nhà ma luôn, đến lúc đó anh mày sẽ chỉ còn một mình.” Cố Trường An đeo mắt kính lại, phất tay với Ngô Đại Bệnh, “Đi theo Trương Uy đi, đừng để lộ sơ hở.”
Ngô Đại Bệnh nhanh chóng đuổi theo Trương Uy.
Không hề nói quá khi bảo rằng năng lực học tập của Cố Trường An vô cùng xịn xò, không mất bao lâu liền có thể học được, thế nên cậu biết làm rất nhiều thứ, chỉ trừ nấu cơm ra.
Cậu chỉ cần ở cạnh bé ngoan đánh mấy thao tác xuất sắc đã được đối phương chủ động bắt chuyện.
Cố Trường An đến bên bé ngoan dùng kỹ năng của mình, công phu khách sáo, biết được Hà Kiến đã không đi làm từ ngày 12, lý do không biết, cũng không ai quan tâm.
Mà Hà Kiến và Trương Uy có điểm chung là đều không có tiếng tốt trong nhà xưởng.
Trương Uy rất keo kiệt, mọi người bình thường đều thay phiên nhau mời cơm, hôm nay tôi đãi, lần sau anh trả.

Gã thì ngược lại, chỉ biết ăn chùa, chưa một lần mời.
Còn Hà Kiến thì xem đồng nghiệp của hắn như cái bô mà khoe khoang.
Vậy nên hai người họ mới kết thân thành bằng hữu.
Lại theo lời nói của bé ngoan, Trương Uy có một cô người yêu, không biết là ai ở thành phố này, chỉ biết bên trong ví da của gã có một bức ảnh của một em gái vô cùng xinh đẹp.
Để biểu hiện lòng biết ơn, Cố Trường An thăng vị trí của bé ngoan lên một cấp, còn cẩn thận hẹn giờ chơi cùng nữa.
Ngày 17 hôm ấy Trương Uy không đi làm.

Gã ban ngày đợi trong phòng thuê, buổi tối hơn chín giờ đi đâu đó, chưa đến nửa giờ lại xách theo một cái túi màu đen đi ra.
Trương Uy ném cái túi vào trong thùng rác gần đó, vừa cúi đầu vừa lướt điện thoại di động.
Tiếng Ngô Đại Bệnh vang lên trong bóng tối: “Trường An, chúng ta đi xem thử trong túi có cái gì đi.”
Cố Trường An ngáp một cái: “Chờ chút.”
Trương Uy vừa đi xa một lúc liền trở lại, gã ngó trước ngó sau, nhìn trái nhìn phải như thể đang xác định thứ gì.
Chờ Trương Uy đi xa lần thứ hai, Ngô Đại Bệnh nghi ngờ hỏi: “Sao gã lại trở về?”
Cố Trường An bóc môi: “Lòng nghi ngờ nặng.”
Ngô Đại Bệnh gãi gãi sau gáy: “Trường An, anh thông minh quá.”

“Bây giờ không phải là lúc nịnh hót đâu, đến lúc xong chuyện hẵng khen.”
Cố Trường An tìm một cành cây nhấc túi trong thùng rác lên, không có xác chết, chỉ có mấy miếng thịt kho tàu toả ra mùi tanh tưởi.
Ngô Đại Bệnh định chạm vào.
Cố Trường An đẩy tay cậu ra: “Đừng đụng, có thể có độc đấy, mang về kiểm nghiệm một chút.”
Ngô Đại Bệnh vừa hiểu vừa không hiểu.
Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh lẻn vào nơi Trương Uy vừa vào, thông qua khung ảnh trong hộc tủ biết được đây là nơi ở của Hà Kiến.
Phóng tầm mắt nhìn, nơi này không có dấu hiệu bị người khác di chuyển.
Cố Trường An đi chung quanh phòng, cái gì cũng đủ cả, chỉ thiếu đi một cái giá phơi đồ.
Trong tủ có rất nhiều quần áo, không thể nào không có nổi một cái giá phơi.
Có hai khả năng, hoặc là Trương Uy đã tới trước mang nó đi, hoặc là Hà Kiến cũng có đam mê giống gã, thích chơi đùa cùng giá phơi, vì bất ngờ gặp chuyện nên chưa kịp mua mới.
Cố Trường An phát hiện nơi này vẫn còn đống giấy tờ của Hà Kiến, hắn không tiền không xe không bạn, không thể nào không mang theo gì mà ra ngoài được.
Trước mắt, khả năng Hà Kiến đã chết từ lâu là khả thi nhất.
Cố Trường An có một thói quen, mỗi khi suy nghĩ đến vấn đề ưa thích sẽ ngồi xổm vào trong góc.

Trên đường cậu trở về, đang đi qua đi lại thì bất giác ngồi xổm xuống.
Ngô Đại Bệnh hỏi cậu có muốn ăn gì không.
Cố Trường An đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không trả lời.
Ngô Đại Bệnh đi đến đầu hẻm, thấy có một cái siêu thị ở đối diện liền gửi tin nhắn cho Cố Trường An nói mình đi mua đồ ăn.

Chờ Cố Trường An phục hồi tinh thần, sau khi xem tin nhắn sẽ biết cậu đi đâu, cậu nghĩ vậy.
Chừng mười phút sau Ngô Đại Bệnh trở lại, cậu bước rất nhanh, khẽ thở ra: “Trường An, lúc em mua đồ phát hiện ra có mấy người đang theo dõi ở đằng sau, làm sao bây giờ?”
Cố Trường An mệt mỏi ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn về đám côn đồ phía sau Ngô Đại Bệnh: “Cũng chỉ là bốn tên nhãi nhép mà thôi, mày có thể xử lý được, tại sao còn dẫn bọn chúng đến đây?”
Ngô Đại Bệnh không nói nên lời.
Cố Trường An thấy bọn côn đồ bắt đầu tiến lại gần, cậu rủ mắt xuống day mi tâm: “Đưa oden cho anh.”img
Ngô Đại Bệnh đưa oden qua.
Cố Trường An dựa vào tường bắt đầu ăn: “Thịt bọn nó đi.”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đại lão công: Tên anh đây là Lục Thành, là kết tinh giữa khuôn mặt cực kỳ đẹp trai và kỹ năng diễn xuất bá đạo.

Nói vòng vo như vậy cũng chỉ đơn giản là vì anh đây quá trâu bò nên chưa ra trận, cảm ơn.
Cp đã viết rất rõ ràng trên văn án, thật sự rất rõ ràng _(:з” ∠)_.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.