Bạn đang đọc Học Bá Alpha Nằm Im Nào – Chương 82
Nhảy có bốn người, ngoại trừ Giang Hoài là ba bạn gái.
Chiếc vòng cổ lục lạc là do những bạn nữ đó tặng, băng đô tai thỏ cũng là do những bạn gái đó tặng…!Tất nhiên, trong miệng các cô gái, chiếc vòng cổ lục lạc đó không được gọi là vòng cổ mà là Choker.
Mặc bộ đồ này đi nhảy, Giang Hoài cảm thấy mình có thể bỏ buổi biểu diễn này.
Mấy bạn nữ khác đều đang ở trên tầng ba.
Giang Hoài tùy tiện tìm một cái cớ tệ là “xem video và tự mình thử”, rồi trốn lên tầng bốn.
Quả táo Adam của Giang Hoài khẽ lăn lộn, lặp lại: “Anh đi ra ngoài đi.”
“Cạch”.
Bạc Tiệm nhẹ nhàng dùng tay đóng cửa lại và khóa trái.
Giang Hoài nhìn cậu đi về phía mình, nhảy xuống bục giảng.
Cậu ném chiếc băng đô tai thỏ sang một bên, kéo vòng cổ ra, vì mất mặt mà tỏ vẻ khó chịu: “Anh tới gặp em có chuyện gì?”
Giang Hoài đã phải mất rất nhiều công sức để đeo chiếc vòng cổ này vào.
Bây giờ muốn gỡ nó xuống cũng không dễ dàng…
Cậu sờ cái khóa kim loại nhỏ phía sau, nhưng không nhìn thấy phía sau cổ nên cũng không tìm được chính xác, vòng cổ không cởi được nhưng chuông lại kêu leng keng.
Cậu cáu kỉnh đè chuông lại, kéo mạnh cái vòng cổ.
“Đừng mạnh như vậy.” Bạc Tiệm đè tay cậu, hạ mi mắt xuống, phần da gần xương quai xanh của Giang Hoài đã bị cọ đỏ hết cả lên: “Lát nữa anh cởi cho em.”
“Ồ, cảm ơn.”
Trước mặt người khác, cho dù là Bạc Tiệm, mặc thứ này thật sự rất xấu hổ.
Hầu kết của Giang Hoài lăn vài cái.
Cậu xoay người, chủ động cúi đầu, vén tóc lên, để lộ gáy: “Vậy anh cởi giúp em đi.”
Bạc Tiệm liếc nhìn tuyến pheromone trên gáy Giang Hoài, đưa tay lên vuốt nhẹ: “Lúc em muốn anh đánh dấu cũng không chủ động như vậy.”
“?”
Cậu trầm thấp cười: “Đợi lát nữa.”
Giang Hoài không đợi được Bạc Tiệm cởi vòng cổ cho cậu, mà lại đợi được Bạc Tiệm cài băng đô lên tóc cậu.
Giang Hoài: “??”
Cậu buông tóc, định kéo băng đô xuống: “Trời đất, mẹ nó, có phải anh…”
Nhưng Bạc Tiệm dường như đã dự đoán trước, nắm tay Giang Hoài từ phía sau.
Cậu cúi đầu hôn lên một mảnh da thịt nhỏ nơi ẩn chứa tuyến pheromone của Giang Hoài: “Con thỏ nhỏ, ngoan nhé.”
Giang Hoài đột nhiên ngừng nói, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà mỏng: “Anh có thấy buồn nôn không?”
“Không buồn nôn.” Bạc Tiệm ôm lấy cậu, cằm tựa vào vai Giang Hoài, nhẹ giọng nói: “Chỉ có mình anh, đừng cởi… mặc cho anh xem đi.”
“…”.
Đam Mỹ Trọng Sinh
“Mẹ nó, cái này có gì đẹp chứ?” Giang Hoài hỏi.
Bạc Tiệm cắn tai Giang Hoài: “Anh nghĩ nên thưởng cho em năm trăm điểm trong kỳ thi cuối kỳ.”
“…?”
Bạc Tiệm nhẹ nhàng hỏi: “Đeo tai thỏ và đuôi thỏ cho anh xem, được không?”
Giang Hoài trầm mặc.
Một lúc sau: “Đuôi thỏ?”
“Chính là…” Bạc Tiệm thì thào: “Nhét vào chỗ đó…”
Hai chữ cuối bị cắn nhẹ đến mức nhòe đi.
Nếu không phải Bạc Tiệm thì thào bên tai, Giang Hoài còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Cậu lặp lại hai từ đó.
Cậu cảm giác được Bạc Tiệm gật đầu trên vai cậu.
Giang Hoài phát huy hết sức mạnh của mình, né vai ra khỏi Bạc Tiệm.
Cậu lấy tai thỏ ném trở lại bục giảng: “Cút.”
Bị cậu đẩy ra, Bạc Tiệm nghiêng đầu nhìn: “Không được sao?”
“Được cái rắm.” Giang Hoài cười lạnh: “Hay là anh thực tiễn cho em xem trước đi, làm mẫu cho em xem thử?”
“Nhưng anh không phải thỏ.” Bạc Tiệm khẽ móc ngón tay, nhặt đôi tai thỏ trên bục giảng lên.
Cậu lại đặt đôi tai thỏ lên mái tóc Giang Hoài, cười khẽ nói: “Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể không có đuôi chứ?”
Giang Hoài: “…”
Cậu muốn đập thỏ thỏ lên mặt Bạc Tiệm.
“Hãy tự trọng đi.” Cậu kéo tay Bạc Tiệm ra, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đừng có mơ những giấc mơ không thể thực hiện được, hiểu không?”
Bạc Tiệm kéo tay Giang Hoài: “Có thể thực hiện.”
Giang Hoài tàn nhẫn hất ra: “Cút.”
Bạc Tiệm thở dài: “Quả nhiên, một khi anh vượt qua thời kỳ nồng nhiệt, em đã tệ bạc với anh rồi.”
Giang Hoài: “…”
Cậu lại kéo kéo ống tay áo Giang Hoài: “Vậy em tập nhảy đi, anh muốn xem.”
Giang Hoài cau mày, giật giật vòng cổ còn chưa cởi ra.
Nghĩ đến video vũ đạo mà cậu đã xem trước đó thì tâm trạng lập tức tồi tệ.
Điệu nhảy không dài, chỉ một phút rưỡi.
Trong một phút rưỡi xem video, trong nửa phút đầu tiên, Giang Hoài đang thắc mắc cô gái đang nhảy là tên ngốc đến từ phim hoạt hình nào.
Sau một phút đồng hồ, cậu lại tự hỏi cậu là kẻ ngốc đến từ đâu mà lại có thể “tuân theo điều chỉnh” với cái danh sách tiết mục còn chưa hề xem này.
Hy sinh bản thân là số phận cuối cùng của kẻ mạnh.
Nhưng cho dù có hy sinh, kẻ mạnh cũng phải hy sinh một cách có tôn nghiêm.
Tuyệt đối không thể đeo tai thỏ hy sinh.
Giang Hoài cài khuy áo sơ mi lại, cởi áo khoác đồng phục học sinh ra: “Không nhảy, không nhảy được, buổi chiều em đi nói một tiếng với bọn Vương Tịnh.”
Cậu giũ áo khoác, mặc lại và kéo khóa áo khoác lên trên cùng, che đi chiếc chuông nhỏ kêu leng keng mỗi khi cậu di chuyển hầu kết.
“Vậy thì đừng nhảy cho người khác xem.” Bạc Tiệm nắm lấy cổ tay cậu, lông mi khẽ run: “Chỉ cho anh xem thôi, được không?”
Mu bàn tay Giang Hoài căng cứng: “Không biết nhảy.”
“Có thể học.”
Giọng cậu lạnh lùng và cứng rắn: “Không học được.”
“Em cũng đâu phải là không phối hợp tứ chi được.”
“Dù em có phối hợp tứ chi được…” Giang Hoài khịt mũi, lại kéo chiếc khóa kéo đã bị kéo lên trên: “Thì tại sao em lại phải nhảy kiểu này? Không phải không học được, mà là không muốn học, cảm thấy thật ngu ngốc…!Em đã nói rõ chưa?”
Cậu liếc nhìn Bạc Tiệm, mặt không biểu cảm: “Tại sao anh cứ luôn muốn em làm những chuyện kỳ quái này thế?”
Bạc Tiệm cụp mắt xuống, vươn một tay về phía Giang Hoài, mở ra.
Cậu nhẹ nhàng nói: “Muốn bạn trai của mình trở nên dễ thương một chút.”
Chỉ dễ thương với mình cậu.
Dễ thương đều là của cậu.
Giang Hoài giật mình, giữa hai lông mày chậm rãi hình thành một nếp nhăn thật sâu.
Thật lâu sau, cậu quay đầu đi: “Không nhảy được, khả năng nhảy thật sự rất tệ…!Anh tốt nhất đừng nghĩ đến những chuyện viển vông.” Cậu tiếp tục đè chuông, hậu tri hậu giác ngẩng đầu nói: “Ở đây có camera không?”
“Không.”
Giang Hoài quay đầu lại: “Anh xác định chứ?”
“Anh từng cùng em tới đây một lần.” Chủ tịch Bạc nhàn nhạt nói: “Camera ở phòng y tế lầu bốn luôn hỏng.”
Giang Hoài: “?”
Âm thanh đa phương tiện trong phòng y tế quá to nên Bạc Tiệm chỉ bật điện thoại.
âm lượng rất thấp, cậu ngồi trên bàn gần Giang Hoài nhất, khớp ngón tay co lại, gõ nhẹ theo nhịp.
Rèm cửa kéo một nửa, phòng học tối mờ, chỉ có đèn ống phía trước được bật.
Trong làn sương thủy tinh mờ ảo, cảnh tuyết mờ mờ hiện ra.
Cậu gấp chiếc áo khoác của Giang Hoài và đặt tạm nó lên đùi mình.
Thật sự không khó mấy.
Giang Hoài đã chơi parkour nhiều năm, khả năng phối hợp cơ thể cho đến tính linh hoạt, trí nhớ và khả năng phản ứng của cậu đều rất tốt.
Giang Hoài mặt không chút thay đổi mà nghĩ, dù sao cũng không phải cậu chưa từng mất mặt trước mặt Bạc Tiệm, thêm một lần hay bớt một lần cũng không có gì khác biệt.
Cậu đỡ chiếc băng đô tai thỏ trên đỉnh đầu, làm bộ mặt kênh kiệu, giơ tay đá chân theo nhịp.
Chiếc chuông nhỏ kêu leng keng.
Điều hòa trung tâm trong phòng y tế không bật, Giang Hoài tạm thời tắt di động, tháo băng đô tai, đi về phía Bạc Tiệm: “Đưa quần áo cho em, lạnh.”
Cậu cúi xuống và kéo áo khoác.
Nhưng Bạc Tiệm kìm lại.
“Anh đang làm gì đấy?”
Bạc Tiệm cụp mắt xuống, nắm lấy tay cậu, sáp lại gần: “Cứng rồi.”
“…?”
Vào một ngày cuối cùng của tháng 12, từ buổi sáng đi học, trong lớp đã náo động.
Tuyết rơi cả ngày hôm qua cho đến đầu giờ sáng nay.
Bông tuyết phủ trắng lối đi trong khuôn viên trường.
Hứa Văn Dương và một số thành viên trong lớp đang chuẩn bị ra khỏi trường vào buổi trưa để mua đồ trang trí và đồ ăn nhẹ cho hội Nguyên Đán.
Sáng nay vẫn có tiết học, nhưng vì tự học buổi sáng nên mọi người đều thảnh thơi.
Giang Hoài gối đầu lên cánh tay, tay còn lại buông thõng sau gáy.
Cậu không cần phải có mặt trong tiết mục chiều nay.
Cậu không nhảy, tạo phúc cho cả lớp.
Khi cậu đi tìm Hứa Văn Dương thì nói: “Tôi không nhảy được, tôi không nhảy được, đổi người khác đi”, hiển nhiên Hứa Văn Dương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Hứa Văn Dương vậy mà lại không tiếp tục hỏi ai trong tổ của họ sẽ lên biểu diễn, để hoàn thành chỉ tiêu của lão Lâm.
Giang Hoài đoán là trong lớp không thiếu đội ba người kém cỏi bọn họ phá hỏng chương trình.
Không biểu diễn cũng được, cũng không thể ép Triệu Thiên Thanh lên biểu diễn chơi bóng rổ được đúng không.
Chuông báo vào tiết học đầu tiên vang lên, có lẽ là do trường học có sắp xếp khác vào Nguyên Đán, Giang Hoài không thấy Bạc Tiệm về trong tiết tự học sớm.
Tiết đầu tiên là tiết địa lý, chuông vào học vang lên nhưng giáo viên không đến đúng giờ, cả lớp tán loạn và ồn ào.
Giang Hoài miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, từ dưới gầm bàn lấy ra một quyển sách địa lý.
Cậu đút hai tay vào túi, ngả người ra sau và tùy tiện liếc nhìn ra ngoài cửa sau.
Đúng lúc, xuyên qua cửa sổ kính hành lang mờ sương, một bóng người mơ hồ lướt qua cửa sổ.
Bóng người dừng lại một chút.
Giang Hoài nhìn cậu.
Cậu đưa tay vẽ một trái tim nhỏ bằng ngón tay lên ô cửa kính.
Trong trái tim màu trắng đó, Giang Hoài nhìn thấy một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, ngón giữa có đeo một chiếc nhẫn.
Giang Hoài hơi giật mình, ngón tay chạm vào chiếc nhẫn trong túi.
Một chiếc nhẫn khác mà cậu luôn mang theo bên mình.
Buổi trưa Giang Hoài luôn không có chỗ đi, cậu không ở trong khuôn viên trường, thỉnh thoảng mới về nhà, đại đa số thời gian đều tìm một chỗ ăn cơm trưa, sau đó liền trở lại trường học.
Bạc Tiệm có một cuộc họp hội học sinh vào buổi trưa, hôm nay cậu rất bận.
Nhưng ngoài hội học sinh, cậu còn có những việc khác phải làm.
Khi Bạc Tiệm trở lại lớp học, giờ học đã tan được một lúc.
Trần Phùng Trạch dựa vào khung cửa của cửa sau lớp hai, liếc nhìn bàn của chủ tịch Bạc…!Mỗi dịp Tết Nguyên đán, ngay cả khi không có Tết Nguyên Đán, chủ tịch Bạc đều sẽ nhận được rất nhiều quà từ mọi người, có quen biết, có không quen biết.
Trần Phùng Trạch không dám đoán xem trong số đó có bức thư tình nào không, và có bao nhiêu bức thư tình.
Cho dù có nhiều tâm tư hơn cũng chẳng có ích gì.
Trần Phùng Trạch luôn cảm thấy Bạc Tiệm là một con thú, không chỉ vì chủ tịch Bạc đến trường mỗi ngày dưới vỏ bọc học tập chăm chỉ, thành tích luôn là 0001.
Mà còn bởi vì những món quà mà người khác tặng cho Bạc Tiệm, bất kể là có chu đáo hay không cũng đều bị ném vào thùng rác của trường.
Bạc Tiệm không bao giờ sử dụng quà của người khác.
Cậu ta là A, không thích Bạc Tiệm, không có hứng thú với Bạc Tiệm.
Lúc mới quen Bạc Tiệm, cậu ta ngây thơ tặng quà cho bạn học mới, nó cũng đã đi vào thùng rác của trường.
Kể từ đó, Trần Phùng Trạch không bao giờ tặng cho tên súc sinh này bất cứ thứ gì.
Trần Phùng Trạch vừa liếc mắt đã thấy ít nhất bốn hộp quà trên bàn của Bạc Tiệm, còn những đồ vật thủ công lặt vặt khác, xen lẫn với thiệp chúc mừng, phong bì…!Tất cả đều được bí mật chuyển đến vào buổi trưa.
“Chậc chậc…” Trần Phùng Trạch cảm khái tự đáy lòng: “Cậu đúng là một cây thường xanh Alpha ở trường trung học số 2.”
Đáng tiếc khi cây thường xanh này được trồng cùng với một cây thường xanh Alpha khác.
Bạc Tiệm hơi cau mày…!cậu không thích người khác làm loạn bàn của mình.
Trần Phùng Trạch hỏi: “Cậu định ném nữa à?”
“Không ném chẳng lẽ cho cậu?” Bạc Tiệm hỏi ngược lại.
“Không, nếu không nhận…” Trần Phùng Trạch hạ giọng: “Này, không phải tôi nhiều chuyện đâu, nhưng khi nào thì cậu mới ngừng giấu giếm chuyện của mình và Giang Hoài? Ít nhất cũng cho người khác biết cậu có bạn trai.
Nhiều người tặng quà như vậy, Giang Hoài nhìn thấy sẽ không ghen chứ?”
“Người che đậy không phải tôi…” Bạc Tiệm hơi dừng một chút: “Giang Hoài sẽ ghen sao?”
Khi Giang Hoài bước vào cửa sau của lớp học thì thấy trưa rồi mà chủ tịch Bạc vẫn chưa rời đi.
Như thường lệ, chủ tịch Bạc đè cuốn sách, dùng ngón tay lật trang sách.
Nhưng hôm nay cuốn sách này không ở trên bàn mà ở trên đùi của chủ tịch Bạc.
Bởi vì bàn của chủ tịch Bạc có rất nhiều hộp quà khác nhau.
Đây là lần đầu tiên Giang Hoài nhìn thấy bàn của Bạc Tiệm bừa bộn như vậy, cậu kinh ngạc nhìn lại lần thứ hai rồi quay về chỗ ngồi.
Bạc Tiệm đợi năm phút đồng hồ.
“…!Giang Hoài?” Cậu gọi.
“Có chuyện gì sao?” Giang Hoài quay đầu lại.
Bạc Tiệm trầm mặc vài giây, sau đó bình tĩnh đẩy mấy hộp quà đến trước bàn.
Giang Hoài cuối cùng cũng chú ý tới chúng: “Người khác tặng sao?”
Bạc Tiệm gật đầu.
Giang Hoài liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của chủ tịch Bạc, hơi nhíu mày: “… Thế nên anh đang đòi em quà tết Nguyên Đán à?”
“?”.