Bạn đang đọc Học Bá Alpha Nằm Im Nào – Chương 83
Buổi chiều, trời nhiều mây, tuyết đã ngừng nửa ngày lại bắt đầu rơi.
Ban cán sự lớp đã tan học vào buổi trưa để mua những bông hoa nhiều màu sắc, ruy băng và bóng bay, bận rộn trang trí lớp học và vẽ báo bảng đen.
Vào buổi chiều sẽ có tiết mục truyền hình trực tiếp của trường được phát trên màn hình chiếu đa phương tiện, hiệu trưởng, đại diện giáo viên và đại diện học sinh sẽ chúc Tết.
Hứa Văn Dương và một số cán bộ lớp kéo bàn, ghế “cót két”, đồng thời sắp xếp bàn học thành vòng tròn xung quanh lớp, để lại một khoảng trống ở giữa.
Giang Hoài ở cuối, chỗ ngồi không thay đổi nhiều.
Cậu kéo chiếc bàn đến một vị trí cạnh bức tường phía sau…!thành ngồi cùng bàn với Bạc Tiệm.
Trên bàn của Bạc Tiệm là hàng đống hộp lớn nhỏ khác nhau, được buộc cẩn thận bằng những dải ruy băng nhiều màu sắc, và những cuốn sách quà tặng kèm theo những tấm thiệp chúc mừng xinh đẹp được ghim trên đó.
Giang Hoài nhớ lại rằng khi vừa phân lớp, cậu nhớ có người đã lén đặt một chiếc lọ nút bấc với ngàn con hạc giấy trên bàn của Bạc Tiệm.
Nhưng cái lọ nút bấc đó chỉ ở trên bàn của Bạc Tiệm và xuất hiện trong vài giờ.
Sau đó, Giang Hoài không bao giờ thấy nó lần nào nữa.
Giang Hoài đột nhiên nhớ tới, ấn tượng đầu tiên của cậu đối với Bạc Tiệm chính là một học sinh ngoan, rất lễ độ, cực kỳ nổi tiếng, đặc biệt là sự hoan nghênh của các bạn Omega…!mặt trắng.
Bạc Tiệm xếp hộp quà và sách ngay ngắn lại với nhau, khẽ lẩm bẩm: “Đầu gỗ.”
Giang Hoài không nhận ra rằng chủ tịch Bạc đang đánh giá cậu, cậu vẫn ngẩng cao đầu và nhìn chằm chằm vào món quà trên bàn của Bạc Tiệm.
“Đừng nhìn nữa.” Bạc Tiệm đứng dậy: “Anh đi vứt đây.”
Giang Hoài nhướng mắt: “?”
“Tại sao lại vứt?” Cậu hỏi.
Bạc Tiệm híp mắt, lộ ra vẻ mệt mỏi lười biếng: “Anh không thích dùng đồ của người khác.”
“…”
“Anh không mở ra xem sao?” Giang Hoài hỏi.
Bạc Tiệm liếc qua: “Tháo ra thì không phải là đã nhận quà người khác tặng rồi sao?”
“…”
Giang Hoài không biết nên nói gì với cậu học sinh ngoan ngoãn hạ trần, ăn thịt nướng cũng chỉ uống nước khoáng này.
Đây đúng là chuyện mà Bạc Tiệm có thể làm được.
Cậu nhìn chằm chằm vào những cuốn sách đó một lúc rồi hỏi: “Anh cũng muốn vứt sách đi à?”
Bạc Tiệm không trả lời, đầu ngón tay chọc vào khe hở trên sách, xé lớp bìa nhựa mềm của cuốn sách mới.
Cậu lật một trang: “Giấy Monken, nhà xuất bản mới, tác giả biên soạn anh chưa từng nghe tên, bìa mềm hai màu…” Cậu ném cuốn sách trở lại mặt trên của hộp quà: “Anh cũng không thích.
Anh đã đọc cuốn sách này rồi.”
Giang Hoài chậm rãi nhíu mày: “Vậy anh đừng lấy là được mà.
Lấy rồi lại vứt đi, như vậy không phải rất lãng phí sao?”
Bạc Tiệm nhìn sang, trong lòng trào ra một tiếng cười: “Giang Hoài, em không hiểu.”
Giang Hoài cau mày: “Hiểu cái gì?”
“Loại chuyện này…” Bạc Tiệm cười nhạt nói: “Để cho người khác nghĩ em muốn là được rồi, chẳng qua là xã giao cần thiết giữa người với người mà thôi.”
Giang Hoài chỉ cau mày không nói.
Chuyện như thế này chẳng qua là khiến người khác nghĩ rằng bạn là người dễ gần.
Cậu luôn làm những việc khiến người khác nghĩ rằng cậu dễ hòa đồng, trong khi Giang Hoài lại làm những việc khiến người khác cảm thấy cậu không dễ hòa đồng.
Bạc Tiệm đứng dậy nghịch mái tóc Giang Hoài: “Anh sẽ không làm chuyện vô ích.”
Giang Hoài cau mày, đẩy tay Bạc Tiệm ra: “Đừng nghịch tóc em, em không có lược…” Cậu ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm Bạc Tiệm, hạ giọng nói: “Vậy anh hẹn hò với em cũng có ích với anh à?”
Ban cán sự lớp ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp, giọng nói của Giang Hoài thấp đến mức khó có thể thấp hơn.
Bạc Tiệm không ngờ Giang Hoài lại hỏi cái này, cho nên sửng sốt.
Có ích chứ.
Phản ứng đầu tiên của cậu là thế.
Cậu không làm những việc vô ích.
Cậu đã hoàn thành các khóa học khoa học cấp ba trước khi lên cấp ba, vì làm những việc này rất hữu ích.
Khi cậu lên cấp hai và cấp ba, gia đình cậu không thể kiểm soát cậu nữa, nhưng cậu rất ít khi trốn ra ngoài chơi bóng rổ giống như cậu đã làm khi còn nhỏ, bởi vì chơi bóng rổ là vô ích.
Cậu đã tranh cử chức chủ tịch hội học sinh từ cấp hai đến năm đầu cấp ba, vì vị trí này có ích cho việc đánh giá học sinh xuất sắc.
Cậu không tham gia các hoạt động của lớp, hoạt động của đoàn trường, vì những hoạt động này chẳng có tác dụng gì ngoại trừ cái gọi là “ý thức danh dự tập thể”.
Cậu không làm những việc vô ích.
Nhưng Giang Hoài đã và đang làm những việc vô ích.
Từ parkour, giả làm Alpha, đến giúp Omega không quen biết, không tiếp xúc nhiều, tình cờ gặp nhau.
Sau đó đồng ý hẹn hò với cậu.
Có ích chứ.
Yêu đương với Giang Hoài đương nhiên là một việc có ích.
Nhưng Bạc Tiệm không thể nói được.
Tất cả những gì cậu biết là cậu với Giang Hoài, không liên quan gì đến pheromone hay AO.
Cậu chỉ từng lợi dụng sự tiện lợi của pheromone Alpha để cho Giang Hoài tiếp cận cậu trước.
Nhưng Giang Hoài và cậu giống như động vật có tính hướng sáng tự nhiên.
“Bạn trai anh đương nhiên là có ích với anh.” Bạc Tiệm ngồi lại, khẽ hỏi: “Thật ra, anh cũng muốn quà năm mới của em.”
Giang Hoài: “…”
Cậu nhếch khóe mắt nở nụ cười như có như không: “Anh đòi quà của em để bỏ vào thùng rác luôn một thể à?”
Chủ tịch Bạc hứa: “Sẽ không ném.”
“Nhưng không phải anh nói không cần đồ của người khác sao?” Giang Hoài liếc cậu một cái: “Tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian như anh, mua sách luôn chọn nhà xuất bản, cái này không tốt, cái kia không được…!Yêu cầu tặng quà của anh có thể em không đáp ứng được đâu.”
Vẻ mặt chủ tịch Bạc trở nên dè dặt: “Anh không muốn thứ khác…” Cậu liếc nhìn bím tóc của Giang Hoài: “Em cho anh một chiếc chun mà em đã dùng là được.”
Giang Hoài: “?”
Bạc Tiệm đưa tay về phía Giang Hoài.
“Anh có tóc cần buộc à?” Giang Hoài dùng vẻ mặt vi diệu đảo qua mái tóc của chủ tịch Bạc miễn cưỡng chỉ có thể dùng hơn mười cọng dây buộc tóc để buộc thành chiều dài lông gà con: “Em chỉ có một cái buộc tóc.
Muốn dây buộc tóc thì tự anh tới tiệm mua đi.”
“Anh không buộc tóc, anh muốn một sợi dây buộc tóc của em.”
Giang Hoài: “Anh không buộc tóc, lại cần dây buộc tóc làm gì?”
Bạc Tiệm không nói gì, lại đưa tay về phía trước.
Giang Hoài không thể chịu được Bạc Tiệm giả vờ ngoan ngoãn giơ tay với cậu.
Tay Bạc Tiệm đẹp hiếm thấy.
Cậu cũng có những vết chai mỏng trên các khớp ngón tay, nơi cầm bút quanh năm, nhưng không thể nhìn thấy nó từ bên ngoài.
Chỉ là có lẽ hôm nay trời lạnh, đầu ngón tay Bạc Tiệm hơi ửng đỏ, giống như bị ma sát.
Đôi bàn tay như vậy, Giang Hoài nghĩ, thực sự thích hợp chơi nhạc cụ.
Cậu cau mày: “Em chỉ có một sợi dây buộc tóc, cho anh rồi em dùng cái gì?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Độ Ta
2.
Đáp Lại Lời Yêu
3.
Tình Yêu Không Trông Thấy
4.
Kính – Song Thành
=====================================
Bạc Tiệm nhìn cậu một lúc, sau đó rút tay lại và lần mò trong túi.
Chờ cậu vươn tay lần nữa, có một chiếc băng đô dâu tây bằng lụa màu hồng nước nằm trong lòng bàn tay của cậu.
Quen thuộc đến mức khiến người ta giận sôi.
Giang Hoài: “…?”
“Anh đã mang nó theo khi dùng xong vào ngày hôm đó.” Chủ tịch Bạc nói với vẻ mặt không thay đổi.
Cậu dừng một chút: “Anh giặt rồi.”
Giang Hoài: “???”
“Em đưa dây buộc tóc cho anh, anh thắt băng đô cho em.” Bạc Tiệm nói: “Anh biết thắt nơ con bướm.”
Gần như ngay khi Giang Hoài phản ứng lại thì cậu đã rút dải ruy băng dâu tây nhỏ từ tay Bạc Tiệm.
Mặt cậu bốc hỏa, cả giận nói: “Anh điên rồi hả?”
Mẹ nó cậu đã sắp quên chuyện vụn vặt này rồi.
Thế quái nào mà ngờ được rằng Bạc Tiệm lại mang theo thứ này trước khi rời đi chứ? Lại còn giặt sạch? Giặt sạch làm gì???
Bạc Tiệm tựa hồ đã quên mình từng dùng dây buộc tóc này làm cái trò súc sinh gì, hơi cụp mắt xuống, đưa cổ tay về phía Giang Hoài: “Vậy hay là em buộc nó vào cổ tay của anh, anh không cần dây buộc tóc của em nữa.”
Giang Hoài nắm lấy sợi dây từng buộc trên người mình, cảm giác như đang cầm một ngọn lửa.
Cậu vò dải ruy băng thành một cục: “Anh cứ đòi dây buộc tóc của em làm gì?”
“Bạn trai nhà người ta đều có…” Bạc Tiệm thấp giọng nói: “Buộc dây buộc tóc quanh cổ tay có nghĩa là người này đã có người yêu rồi.”
Giang Hoài đột nhiên im bặt.
Một lúc lâu sau, cậu nghiến răng hỏi: “Chủ tịch, cột tóc trên tay bạn trai toàn là con gái làm đúng không?”
Chủ tịch Bạc nhìn bím tóc của Giang Hoài: “Em không phải là con gái, nhưng em có tóc.”
Một giờ rưỡi, Vệ Hòa Bình bước vào cửa trước của lớp học sau khi đi ăn ngoài trường trở về, thoáng thấy bàn của Giang Hoài đã được chuyển đến cuối lớp.
Giang Hoài dường như đang ngủ giữa ban ngày, một cánh tay gác dưới đầu, một tay gác sau đầu…!Tóc cậu không buộc bằng chun mà chỉ dùng ngón tay túm lại.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi.
Một lớp mới dày và mềm đã được tích lũy trên bệ cửa sổ bên ngoài, bầu trời trở nên u ám và ngả vàng.
Vẫn chưa đến hai giờ.
Hội Nguyên Đán sẽ được tổ chức đúng hai giờ, giờ đầu tiên sẽ là buổi phát biểu trực tiếp của nhà trường.
Nhạc được bật sớm trong lớp và có rất nhiều tiếng ồn.
Triệu Thiên Thanh trở lại lớp học với một chiếc cặp đầy đồ ăn vặt, chỗ ngồi được sắp xếp lại, không dễ dàng gì cậu ta mới tìm thấy chỗ của mình…!Cậu ta đi vòng quanh và phát hiện rằng bạn cùng bàn cách cậu ta khá xa.
Trên bức tường phía sau của lớp học, trong góc gần cửa sau, có chỗ cho hai chiếc bàn.
Triệu Thiên Thanh tùy ý đặt một chai đồ uống lên bàn của Giang Hoài, Giang Hoài khẽ ngước mắt lên.
“Này, cậu không ngủ à?” Triệu Thiên Thanh cũng phát hiện vấn đề: “Anh Giang, dây buộc tóc của cậu đâu?”
Giang Hoài vò tóc, mặt không biểu cảm ngồi thẳng người: “Đứt rồi.”
Trước hai giờ, lão Lâm đã đến.
Lớp phó điều chỉnh phương tiện chiếu trên bục giảng, “cạch” vài tiếng, đám học sinh dựa vào tường tắt hết đèn phòng học.
Rèm cửa được kéo kín, lớp học vốn đã tối lại trở nên tối om.
Màn hình chiếu chiếu toàn cảnh hội trường.
Đầu tiên thầy hiệu trưởng lên tiếng.
Lớp học tối om đến mức hầu như không nhìn thấy mặt các bạn cùng bàn, cả lớp đang xôn xao bàn tán với sự mới lạ và hào hứng.
Mái tóc của Giang Hoài xõa tung.
Điện thoại của cậu rung lên vài lần.
Tổng thống Tần: Chúc mừng năm mới.
Chủ tịch Tần: Nhớ mời tôi bữa ăn.
Giang Hoài cười cười, cũng không thèm trả lời tin nhắn.
Có một tin nhắn khác ở phía dưới.
Vịt Cần Cố Gắng Hết Sức: Chúc mừng năm mới! Hôm nay tớ đặt trà sữa cho lớp tớ và lớp cậu, ba giờ sẽ giao, cậu có thể giúp tớ báo cho lớp trưởng các cậu được không, lúc đó sẽ có người đến giao á.
Đó là Nghê Lê.
Đã lâu rồi cậu không liên lạc với Nghê Lê.
Đôi khi gặp nhau ở trường, Nghê Lê sẽ lặng lẽ nhìn Giang Hoài một hai cái.
Nhưng sự cố đó đã qua, họ sẽ không bao giờ có giao thoa gì nữa.
Giang Hoài bóp chặt điện thoại, dừng một chút, đáp: “Được.”
Lớp học đột nhiên xôn xao, lão Lâm đang ở trên bục giảng, vẫn còn ồn ào một chút.
Nghe thấy âm thanh, Giang Hoài tùy ý liếc nhìn màn hình chiếu.
Bạc Tiệm vừa lúc lên sân khấu.
Cậu là đại diện sinh viên duy nhất phát biểu chúc mừng năm mới.
Cậu đứng trước bục xếp đầy những cành hoa giả trên sân khấu thính phòng, nhướng mày, camera độ phân giải cao chụp lại rõ ràng mọi thứ.
Bạc Tiệm hơi điều chỉnh độ cao của micro.
Trên bàn tay trái lộ ra ngoài của cậu, có một chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa.
Nội quy của trường không cho phép học sinh đeo trang sức.
Nhưng việc kiểm soát không chặt chẽ, một số nữ sinh hoặc Omega đeo vòng tay và dây chuyền, giáo viên trong trường cũng sẽ không quản lý nhiều.
Nhưng đây là Bạc Tiệm.
Có thể được gọi là một cuốn sách giáo khoa cho các yêu cầu điển hình của học sinh ở trường trung học cơ sở số 2.
“Mẹ kiếp? Chủ tịch vậy mà lại đeo nhẫn?”
“Này, tôi nhớ là đeo nhẫn ở ngón giữa có nghĩa là hai người đang yêu nhau…”
“Nói nhỏ chút!!”
Giang Hoài cúi đầu.
Khi Bạc Tiệm giơ tay lên, cậu nhìn thấy một sợi dây buộc tóc mỏng màu đen từ cổ tay áo Bạc Tiệm trượt xuống.
Cửa sau bị đẩy ra một tiếng kẽo kẹt.
Không ai để ý ngoại trừ Giang Hoài ở cạnh cửa sau.
Cậu quay đầu lại và thấy Bạc Tiệm đang đi vào.
Bạc Tiệm quay người và đóng cửa lại mà không một tiếng động.
Chủ tịch Bạc trên màn hình chiếu vẫn đang phát biểu.
Còn bản thân chủ tịch Bạc đã trở lại lớp học.
Giang Hoài nhìn màn hình chiếu, sau đó nhìn Bạc Tiệm: “…Không phải anh đang phát biểu sao?”
Bạc Tiệm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài.
Trên người cậu vẫn mang theo hơi lạnh của cánh đồng tuyết ngoài trời.
Trưa hôm nay, sau khi bị ép tháo dây buộc tóc, Giang Hoài chưa từng gặp lại cậu.
“Bài phát biểu vừa được ghi video xong.” Bạc Tiệm cười nhạt nói: “Trường học nói sẽ phát sóng trực tiếp mà em tin thật à?”
Giang Hoài: “…”
Màn hình chiếu không sáng, trong lớp có thể nhìn thấy bài diễn thuyết trên màn hình chiếu, nhưng ánh sáng từ màn hình chiếu không thể chiếu sáng toàn bộ lớp học.
Trải qua quá trình ghi âm, giọng của Bạc Tiệm trở nên trầm hơn một chút, nhưng thanh lịch và nhẹ nhàng.
Giang Hoài giả vờ như không nghe thấy, quay đầu nhìn màn hình.
Bàn tay đặt trên bàn bị siết chặt, Bạc Tiệm nhẹ giọng nói: “Anh ở đây mà, em nhìn anh này.”
“…”
Giang Hoài thu tay lại, không lên tiếng.
“Phòng học tối quá.”
Giang Hoài vẫn không lên tiếng.
Bạc Tiệm quay đầu, dùng môi chạm vào vành tai cậu: “Hôn anh đi.”
Có một giây, Giang Hoài cảm thấy như thể trái tim mình đã nhảy ra ngoài.
Bạc Tiệm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Giang Hoài, từ bên cạnh hôn lên cằm của cậu một cách tinh tế mà mờ ám.
“Bạc Tiệm, anh đừng…”
Đừng lộn xộn trong lớp học.
Giang Hoài vừa mở đầu, Bạc Tiệm đã cắt ngang, hạ tay xuống, cụp mắt nói: “Giang Hoài, nhìn anh.”
Quả táo Adam của Giang Hoài lăn mấy cái.
Cậu quay qua.
Bạc Tiệm đỡ cằm cậu, hôn cậu một cách mãnh liệt.
Cảm giác hôn môi trong lớp học như thế nào?
Nổ CPU não.
Họ đang làm một việc đáng xấu hổ, trong một lớp học có hơn bốn mươi người, mọi người đều biết nhau, thế mà họ lại đang làm một việc đáng xấu hổ.
Máu trong người cậu chưa bao giờ lại nóng như thế.
Giống như giây tiếp theo, trái tim sẽ không chịu nổi vậy.
Bạc Tiệm buông cậu ra, nhẹ giọng nói: “Em xem, em còn nói không phải là em muốn thầm yêu đương vụng trộm với anh.
Anh hôn em mà em cũng không hôn lại anh.” Cậu thở dài: “Cũng chỉ có mình anh đeo nhẫn.”
“Bạn trai em không vui rồi.” Cậu nghiêng đầu: “Anh ấy còn chuẩn bị cho em một tiết mục.”
Giang Hoài không hiểu, nhíu mày: “Tiết mục gì?”
“Thay thế em để em không cần nhảy với con gái.”
Giang Hoài im lặng.
Khó trách cậu rút lui mà Hứa Văn Dương cũng không hỏi cậu gì nhiều.
Một lúc sau, cậu hỏi: “Anh định giải toán trước đám đông phải không?”
Bạc Tiệm cũng cau mày: “Em cảm thấy bạn trai của em chỉ có thể làm toán sao?”
Giang Hoài: “Còn có đề vật lý.”
Bạc Tiệm: “…”
Cậu nâng tay Giang Hoài lên, đặt lên đầu gối, quay đầu quét qua: “Lát nữa anh đánh đàn cho em nghe.”
Giang Hoài sửng sốt một chút: “Anh còn có thể đánh đàn sao?”
“Không biết.”
Giang Hoài: “??”
Nhưng cậu còn chưa tiếp lời, chủ tịch Bạc đã chậm rãi nói: “Anh mới mua đàn piano ngày hôm qua, hôm qua cũng mới học chơi đàn.”
Giang Hoài: “…”
Cậu đột nhiên nhớ tới những vết đỏ trên ngón tay của Bạc Tiệm, câu nói “một ngày anh có thể học được cái rắm á” lập tức bị nuốt xuống: “Một ngày có thể học được ư?”
Bạc Tiệm cúi đầu đếm ngón tay của Giang Hoài: “Chăm chỉ luyện tập, có căn bản nhạc lý, quan trọng nhất là phải thật thông minh…” Cậu hơi nhướng mi: “Giang Hoài, đừng suy bụng ta ra bụng người.”
“…?”.