Bạn đang đọc Học Bá Alpha Nằm Im Nào – Chương 81
Vé máy bay của lão Tần đặt vào ngày hai mươi sáu tháng mười hai, trùng vào thứ bảy, một ngày sau lễ Giáng sinh.
Vì là thứ bảy, cho nên Giang Hoài không có lý do gì từ chối đi tiễn.
Lấy những lý do vớ vẩn như “Con chưa làm xong bài tập” để từ chối một việc dã man như tiễn con trai lần cuối, trước mắt Giang Hoài vẫn không thể làm ra được.
Vệ Hòa Bình cũng ở đó.
Hai người bọn họ cùng nhau đưa lão Tần đến sân bay.
Trong sân bay không có khách sạn gì tử tế, vì vậy Giang Hoài đã mời Tần Dư Hạc và Vệ Hòa Bình đến một nhà hàng mì trong sân bay cho bữa tối cuối cùng của năm.
Mì đã dọn lên, Giang Hoài đang uống nước, Tần Dư Hạc không nói chuyện, Vệ Hòa Bình thấy hai người im lặng nên cũng không lên tiếng.
Giữa ba người họ là một khoảng tĩnh mịch.
Tần Dư Hạc cúi đầu, lơ đãng dùng đũa khuấy mì.
Giang Hoài uống xong nước, cầm cái bình nhựa, dừng một chút, hỏi: “Lão Tần…!Hay là cậu ở Trung Quốc ăn Tết xong rồi về?”
Lão Tần đột nhiên ngước mắt lên.
Giang Hoài chậm rãi nói: “Bây giờ là cuối tháng mười hai, không thiếu mấy ngày này.
Với thành tích của cậu, học thêm hay học bớt hai ngày cũng không có gì khác biệt…!Tết âm lịch cậu đã không trở lại, vậy ăn tết tây trong nước đi, cậu nghĩ sao?”
“Tôi cảm thấy cậu nói không sai.” Lão Tần nói.
Giang Hoài: “…?”
Vì vậy, đưa tiễn máy bay vào thứ bảy, lấy vé của Tần Dư Hạc hoãn lại cho đến sau tết, việc Giang Hoài mời không hai người này ăn một bữa mì ở sân bay đã kết thúc.
Lúc đón taxi về nhà, Giang Hoài cẩn thận suy nghĩ một chút, hoài nghi Tần Dư Hạc chỉ là lừa mình để ăn uống mà thôi.
Mấy chuyện chó thế này, Tần Dư Hạc làm không ít.
Đợt lạnh miền Bắc năm nay đến sớm, dự báo thời tiết hiếm khi chính xác, đến cuối tháng mười hai, thứ Tư hôm nay có tuyết rơi nhiều.
Sáng sớm hôm tự học tuyết đã bắt đầu rơi, càng lúc càng lớn, lão Lâm đã vào cửa, trong lớp vẫn còn xôn xao bất an.
Bọn họ vây quanh cửa sổ, há to miệng: “Oa! Tuyết rơi rồi!”
Lão Lâm đóng cửa trước, đi lên bục giảng vỗ bàn: “Mấy giờ rồi mà không bắt đầu tự học buổi sáng đi? Mấy đứa đã nhiều thêm một tuổi rồi, không phải học lớp một lớp hai nữa, tuyết rơi có gì đặc biệt chứ?”
Lớp học dần dần yên tĩnh lại, những người đang tựa bên cửa sổ miễn cưỡng trở về chỗ ngồi của mình.
Lão Lâm dựa vào trên bục hắng giọng: “Im lặng đi, thầy sinh hoạt lớp một chút…!Trước hết mọi người nên biết lịch nghỉ Tết Dương lịch năm nay.
Từ mùng Một đến mùng Ba, từ thứ Sáu đến Chủ Nhật, tổng cộng có ba ngày nghỉ phép…!Hơn nữa, theo thông lệ của trường học, ngày mai là ngày cuối cùng của năm nay, chúng ta có tiệc mừng năm mới.”
Anh ta đưa cho Hứa Văn Dương một xấp thông báo nghỉ Tết Nguyên Đán, ý bảo phát xuống: “Tiệc Tết Dương lịch do lớp tổ chức, chúng ta tự tổ chức…!Mọi người xem tiết mục biểu diễn, chơi trò chơi.
Bắt đầu từ hai giờ chiều ngày mai, cho đến khi tan học vào chiều ngày mai.
Hứa Văn Dương và các bạn ban cán sự lớp hãy chuẩn bị tốt những việc này, cơ sở vật chất nào còn thiếu, nên mượn thì mượn, đồ trang trí nào còn thiếu, nên mua thì mua, chi phí sẽ được thanh toán từ quỹ lớp…”
Lão Lâm đã nói về việc đăng ký tham gia tiết mục Ngày đầu năm mới từ tuần trước rồi.
Đăng ký tự do.
Vì vậy, Giang Hoài không đăng ký.
Bản thân cậu không có điểm mạnh, không biết hát hay nhảy và không có chuyên môn nghệ thuật.
Giang Hoài ngẩng đầu lên, lơ mơ nghe bài phát biểu của lão Lâm, cách ly với thế giới.
Hứa Văn Dương đi tới cầm tờ giấy lên, cậu ta chần chờ một chút: “Thầy giáo…!Hội Nguyên Đán ngày mai, chuyện mua sắm, mượn đồ các thứ đều đã sắp xếp xong, chỉ là…”
Lâm Phi: “Làm sao vậy?”
“Chỉ là tiết mục có thể không đủ.” Hứa Văn Dương nói: “Tuần trước em đã bắt đầu thống kê rồi, nhưng đến bây giờ, lớp học mới có bốn tiết mục đăng ký.”
“Chỉ có bốn?”
Hứa Văn Dương: “Dạ.”
Lâm Phi nhíu mày, đi xuống dưới bục: “Tiết mục Hội Nguyên Đán không đủ, có bạn nào chủ động đăng ký không?”
Mọi người đều im lặng.
Ngay cả tiếng hoạt động bàn ghế cũng chẳng còn, tiết Toán chưa từng kỷ luật như bây giờ.
Lão Lâm im lặng.
Anh ta đợi hai phút cũng không có người chủ động đứng lên.
“Không có ai sao? Không có ai chủ động đăng ký sao?”
Không một ai.
“Được.” Lão Lâm gật đầu: “Lớp chúng ta tổng cộng bốn mươi ba người, mười một tổ nhỏ, mặc kệ trước đó các em có báo cáo hay không, mỗi tổ đều phải chuẩn bị một tiết mục cho thầy, giữa các tổ cũng có thể hợp tác, nhưng mỗi tổ đều phải có người biểu diễn…!Hội Nguyên Đán chiều mai ít nhất phải có mười tiết mục, không được thiếu một tiết mục nào.
Ban cán sự lớp sẽ giám sát và thực hiện, đưa cho thầy danh sách các tiết mục trước tiết học đầu tiên buổi sáng này.”
Giang Hoài nửa mê nửa tỉnh: “?”
Trước khi tiếng chuông tự học báo hiệu tan học, Hứa Văn Dương lấy một tờ giấy và đếm từng người từ tổ đầu tiên đến tổ cuối cùng…!Tổ cuối cùng, các thành viên trong tổ: Bạc Tiệm, Giang Hoài, Triệu Thiên Thanh.
Hứa Văn Dương dừng lại ở bàn của Giang Hoài: “Tổ của cậu…” Cậu ta ngẩng đầu, sửng sốt: “Triệu Thiên Thanh đâu?”
Giang Hoài: “Đi rèn luyện thân thể.”
“Chủ tịch thì sao?”
Giang Hoài: “Đi họp.”
Hứa Văn Dương: “…”
Trong tổ thứ mười một, chỉ có một mụn con duy nhất – Giang Hoài.
Sắc mặt Hứa Văn Dương phức tạp: “Vậy tổ các cậu dự định đăng ký tiết mục gì?”
Giang Hoài mang tâm trạng phức tạp: “Có thể chờ bọn họ trở về không?”
Hứa Văn Dương: “Thầy Lâm bảo tôi nộp danh sách tiết mục sau tiết tự học.”
Giang Hoài trầm mặc.
Một lúc sau, cậu hỏi: “Vậy thì một mình tôi, tôi có thể đăng ký cái gì? Tấu đơn?”
“Cậu biết hả?” Hứa Văn Dương hỏi.
Giang Hoài: “Không biết.”
Hứa Văn Dương: “…”
Cậu ta đặt danh sách đã thống kê lên bàn Giang Hoài, do dự: “Thật ra, mười tổ đầu tiên đã đăng ký tham gia tiết mục rồi, đủ mười rồi…!Nhưng thầy Lâm yêu cầu mỗi tổ phải tham gia.
Nếu không thì cậu đăng ký trước, tôi sẽ ghi chú để cậu hợp tác với các tổ khác?”
Giang Hoài cực kỳ cảnh giác, liếc nhìn danh sách tiết mục: “Các tổ khác có tiết mục gì?”
“Các tiết mục như độc tấu nhạc cụ chắc chắn sẽ không cần cậu.” Hứa Văn Dương nhức đầu: “Tôi đoán đến lúc đó sẽ là kiểu tiểu phẩm diễn kịch gì đó.”
Chữ lộn ngược, Giang Hoài nhìn không rõ.
Nhưng miễn là nó không phải là một tiết mục cần kỹ thuật gì, thì Giang Hoài cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Cậu cau mày, nghiêng người về phía mép bàn phía sau: “Được, thế nào cũng được…!Các cậu điều chỉnh xong thì cho tôi biết.”
Đứng lên ở thời khắc mấu chốt khi đồng đội không đáng tin cậy, hy sinh bản thân, vì lợi ích tập thể…!Đây có lẽ là vận mệnh cuối cùng của mỗi kẻ mạnh.
Tiết toán đầu tiên, Triệu Thiên Thanh không trở lại, qua được nửa tiết đầu tiên thì Bạc Tiệm mới về.
Giang Hoài liếc xéo cậu một cái, ném một viên giấy nhỏ ra sau lưng.
“Tiết mục Nguyên Đán bắt buộc phải đăng ký, em đăng ký thay cho các anh rồi.
Anh có tinh thông gì không để em ghi danh cho.”
Chỉ trong vài giây, có tiếng giấy bị xé nhỏ, đầu bút cọ vào mặt giấy.
Giang Hoài bị chạm vai sau.
Cậu luồn tay xuống bên dưới, một bàn tay cầm một mảnh giấy được gấp gọn gàng đưa tới.
Cậu mở ra.
Hai chữ ngắn gọn và mạnh mẽ:
“Không có.”
Trời ạ!
“Đinh đinh đinh đinh!”
Tan học rồi.
Giang Hoài quay đầu lại, cười nửa miệng nhìn chằm chằm chủ tịch Bạc: “Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng học qua môn nghệ thuật nào à?”
Những ngón tay thon của Bạc Tiệm gõ lên tờ giấy bóng nhỏ mà Giang Hoài ném trả: “Từng học piano, nhưng không đàn được.” Cậu giả mù sa mưa mà cười: “Anh cũng từng học cờ vây, hội họa, cờ vua…!Em muốn anh biểu diễn cái nào?”
Giang Hoài: “…”
Chủ tịch Bạc có vẻ rất vui: “Em đã đăng ký tiết mục gì?”
“Em đăng ký cái rắm!” Giang Hoài nhếch môi: “Tuân theo điều chỉnh, đến lúc đó tùy tiện tham gia tiết mục của tổ khác.”
“Ồ.” Bạc Tiệm trở nên trầm tư.
Đúng lúc này, sau giờ học, Hứa Văn Dương lại mang giấy đến.
Sắc mặt Hứa Văn Dương không được tự nhiên cho lắm, gọi “Giang Hoài”.
Giang Hoài quay đầu, thuận miệng hỏi: “Sắp xếp xong chưa?”
“Ừm, đã sắp xếp xong, chỉ là…” Hứa Văn Dương do dự: “Chỉ là tới hỏi ý kiến của cậu.”
Giang Hoài đột nhiên có dự cảm không lành.
Cậu hơi nheo mắt lại: “Cậu sắp xếp tôi ở đâu?”
“…Nhảy, nhảy, nhảy có chấp nhận được không?”
Giang Hoài: “?”
Không phải đã nói là diễn tiểu phẩm à?
“Nhảy gì?” Cậu hỏi.
“Nhảy nhị thứ nguyên.” Hứa Văn Dương nói.
Giang Hoài: “??”
Nói xong câu này, Hứa Văn Dương dứt khoát “đập vỡ bình”, nói: “Tiểu phẩm đã kín, nếu như tổ của các cậu không có tiết mục độc lập, chỉ có thể sắp xếp tham gia tiết mục nhảy này.
Ngoài cậu ra, còn có ba bạn nữ khác.”
Giang Hoài: “??”
“Ba cô gái ở trong một tổ, vì vậy ngày mai các cậu ấy chuẩn bị mặc váy…”
Giang Hoài: “???”
Hứa Văn Dương nhìn khuôn mặt sắp nổ tung của Giang Hoài, vội vàng tăng tốc độ nói: “Nhưng chắc sẽ không ép cậu mặc váy, cậu không cần lo lắng.
Cậu tham gia thì chỉ cần nhảy với các bạn ấy là được.”
Giang Hoài trầm mặc vài giây, hỏi: “Có thể lựa chọn không tham gia không?”
Hứa Văn Dương tỏ ra bối rối: “Vừa rồi tan học, danh sách tiết mục đã bị thầy Lâm lấy đi rồi.”
Giang Hoài: “…”
“Nếu cậu muốn rời khỏi thì tự đến tìm thầy Lâm.” Hứa Văn Dương liếc nhìn chủ tịch đằng sau cậu: “Vả lại cậu còn phải thảo luận với chủ tịch để có một tiết mục khác.”
Giang Hoài: “…”
Má nó.
Cậu và Bạc Tiệm biểu diễn chơi cờ vây à?
Chủ tịch Bạc lật vài trang sách, hơi ngẩng đầu lên, cười nói: “Lớp trưởng, có thể gửi cho tôi một bản video gốc vũ đạo của Giang Hoài được không? Tôi cũng muốn xem trước.”
Giang Hoài quay đầu lại: “??”
“Mẹ nó, em nói em sẽ khiêu vũ khi nào vậy?” Cậu hỏi.
Bạc Tiệm rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Giang Hoài, anh muốn xem em nhảy.”
Giang Hoài vô cảm: “Nhưng em không muốn.”
“Nhảy đi cho anh xem, được không?”
“Em cảm thấy không ổn.”
Trưa hôm nay, mấy anh bạn Alpha trong khoa tổ chức tiệc tối, không chỉ lớp hai, Vệ Hòa Bình có mạng lưới quan hệ rộng, mấy anh em bảo cậu ta mời Giang Hoài tham gia nữa.
Vệ Hòa Bình sẵn sàng đồng ý.
Đỡ tôi dậy chơi: Anh Hoài, buổi trưa có mấy Alpha mời khách, anh có tới không?
Kẻ mạnh thực sự: Không đi.
Đỡ tôi dậy chơi: Tại sao? Anh hẹn người khác rồi à?
Vệ Hòa Bình thầm nghĩ, nếu Giang Hoài đã hẹn với chủ tịch thì thôi.
Qua mấy phút, Giang Hoài rốt cục đáp lại, tích chữ như vàng.
“Tập nhảy.
Không rảnh.”
Vệ Hòa Bình: “?”
Bạc Tiệm vẫn ở lại lớp học.
Vừa tan học, Giang Hoài liền bị đám nữ sinh kia kéo đi.
Cậu đứng dậy, ngồi vào chỗ của Giang Hoài, lật giở các bài kiểm tra và vở bài tập trên bàn của Giang Hoài.
Chữ viết của Giang Hoài rất xấu, bài kiểm tra nào của cậu cũng lộn xộn hết.
Một lúc sau, Bạc Tiệm lấy điện thoại ra.
BJ: Đang tập nhảy à?
Không có ai trả lời.
Bạc Tiệm nằm úp mặt xuống bàn Giang Hoài, lớp học trống không, chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu muốn đợi Giang Hoài trở về.
Một phút, năm phút, mười phút.
Điện thoại khẽ rung lên.
Kẻ mạnh thực sự: Bạc Tiệm, chết tiệt.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Giang Hoài sau khi xem video vũ đạo lần đầu tiên trong phòng y tế ở tòa nhà phía Đông.
Bạc Tiệm cong môi, ngẩng đầu khỏi bàn, gửi một tin nhắn: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Kẻ mạnh thực sự: Phòng Y tế tòa nhà phía Đông.
Chỉ vài giây sau, ” Kẻ mạnh thực sự ” đã thu hồi một tin nhắn.
Kẻ mạnh thực sự: Không muốn đánh nhau thì mẹ nó đừng tới tìm em.
Bạc Tiệm hơi nhướng mày, cất điện thoại, đứng dậy đi ra cửa sau phòng học.
Có bốn phòng y tế trong tòa nhà phía Đông.
Khi Bạc Tiệm từ phòng y tế ở tầng một đi lên tầng bốn một cách chậm rãi, cậu thoáng thấy cánh cửa phòng y tế đang hé mở.
Sau giờ học buổi trưa, tòa nhà phía Đông vốn đã ít người lại càng ít người hơn.
Tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ, hành lang vắng lặng.
Bạc Tiệm bước tới và nhẹ nhàng mở cửa.
Cậu và Giang Hoài, người vừa ngước mắt lên, tình cờ chạm mắt nhau.
Trong phòng y tế không có bạn nữ nào khác, chỉ có Giang Hoài.
Áo khoác tùy ý đặt ở trên bục, rèm cửa kéo thật chặt, Giang Hoài ngồi trên bục, hai ba cúc áo sơ mi không cài, cổ đeo một chiếc vòng cổ lục lạc màu đen, dây buộc tóc tạm thời cởi xuống.
Cậu giơ hai tay lên, cau mày, định đội lên đầu mình một chiếc băng đô tai thỏ bông xù màu trắng.
Trong vài giây, hai bên im lặng.
Băng đô tai thỏ của Giang Hoài rơi xuống, cổ họng cậu nghẹn ngào: “Mẹ nó, anh đi ra ngoài đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Chủ tịch: Không..