Bạn đang đọc Hoàng Tước Vũ FULL – Chương 59: Hoàng tước vũ
10. Siêu cấp
Mùa hè, con trai Lục Sênh được sinh ra.
Mọi người nhao nhao khuyên Lục Sênh, thật ra sinh con trai cũng khá tốt, nhưng Lục Sênh vẫn không vui lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy nói với Hạ Úc Thanh, cô ấy thật sự không biết phải nuôi dạy con trai như nào, bởi vì ảnh hưởng của xã hội đối với một người quá lớn, cô ấy rất sợ sau này con trai mình tiến vào xã hội, sẽ học được vài bản tính cô ấy căm ghét. Cô ấy sẽ cảm thấy như bản thân mình bị phản bội.
Hạ Úc Thanh an ủi cô ấy: “Chị đừng nghĩ vậy, chị xem Lục Tây Lăng không phải vẫn rất tốt sao? Nói thật thì, giáo dục từ gia đình cũng có ảnh hướng lớn lên con người mà.”
Vẻ mặt của Lục Sênh càng thêm tuyệt vọng không còn gì luyến tiếc: “… Nếu con chị có tính cách giống anh Tây Lăng, còn không bằng chị nhét nó lại vào bụng, bắt nó đầu thai lại.”
Lục Sênh rời khỏi trung tâm ở cữ, tĩnh dưỡng trong nhà mình, nếu không có việc gì Hạ Úc Thanh đều sẽ chạy qua chơi.
Đứa nhóc không hiểu vì sao rất thích cô, rõ ràng đôi mắt còn chưa mở được, nhưng lúc khóc, Hạ Úc Thanh vừa ôm lấy, cậu nhóc ngay lập tức không khóc nữa.
Hạ Úc Thanh đột nhiên sinh ra một loại ý thức trách nhiệm, bằng quan sát, cô nhanh chóng học thuộc lòng toàn bộ thủ pháp chăm con.
Có lúc Lục Tây Lăng nhìn động tác nắn sữa của cô còn thành thục hơn cả Lục Sênh, vô cùng kinh ngạc, nói: “Em học trước chương trình cũng quá giỏi rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Sênh có đôi khi không nhịn được mà khiêu khích Lục Tây Lăng, ôm đứa nhỏ ra khoe mình vượt qua cả anh trai, về sau, con anh phải gọi con cô ấy là “anh”.
Lục Tây Lăng âm thầm cắt bớt một nửa tiền mừng tuổi cho cháu trai, để đáp trả lại sự ấu trĩ của Lục Sênh.
11. Đường lui
Học kỳ hai, thầy cô đã tổ chức một cuộc nói chuyện, hỏi về dự định tương lai của một số nghiên cứu sinh sau đại học.
Ngày đó, Lục Tây Lăng từ công ty về nhà, lúc gặp mặt không hỏi gì khác, chỉ hỏi kết quả cuộc trò chuyện.
Hạ Úc Thanh cầm ống nước, vừa tưới rau dưa và hoa hồng trong vườn, vừa nói: “Thầy khuyên em nên theo học lên Tiến sĩ.”
“Em nói là, sau khi học lên Tiến sĩ có thể ở lại trường không? Nếu có thể, không hẳn là không thể suy xét. Thầy nói, trường có ưu đãi dành cho thạc sĩ trực thuộc trường, chỉ cần là tiến sĩ đã tốt nghiệp, lại qua trường đại học nước ngoài nghiên cứu một khoảng thời gian, sau khi trở về có khả năng được ở lại trường rất lớn.”
Lục Tây Lăng nhìn cô gái đứng trước cây hoa hồng, vẻ mặt của cô khiến anh không nhìn ra cô có nghiêm túc hay không.
Anh chỉ cân nhắc trong thời gian rất ngắn, rồi nói: “Con đường này cũng không tệ, ít nhất sẽ có thêm một con đường nhẹ nhàng hơn để thu thập tin tức rồi.”
Hạ Úc Thanh ý bảo anh vặn tắt vòi nước bên cạnh, đợi nước trong ống chảy hết, cô mới treo vòi sang một bên, hai bước nhảy đến trước mặt Lục Tây Lăng, ngẩng đầu cười nói: “Anh nỡ để em ra nước ngoài nghiên cứu sao?”
“Nếu bản thân em đã muốn đi, mà anh không bỏ được, thì em sẽ không đi à?
Lục Tây Lăng cười nhìn cô, biểu cảm ngoại trừ không có chút bất ngờ nào với câu hỏi của cô, còn có tán thưởng.
Hạ Úc Thanh cười nói: “Có lẽ là thành tích của em quá tốt, cho nên thầy giáo mới có một loại ảo giác, cho rằng em rất thích học thuật. Am hiểu và thích vẫn khác nhau. Nếu không có niềm yêu thích làm căn bản, am hiểu cũng sẽ không kéo dài lâu. Cho nên em mới nói với thầy, hiện tại em chưa có ý định học lên cao, em còn đang hứng thú với các công việc thực hành hơn. Ở trong tòa tháp bằng ngà lâu quá sẽ mất đi sự nhạy bén đối với xã hội mất. Em còn muốn rong chơi thêm vài năm nữa.
Cô nhìn Lục Tây Lăng: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Bây giờ anh quyết định như nào, em cũng sẽ đều ủng hộ anh chứ?”
Hạ Úc Thanh nghi ngờ: “Em nói cái gì rồi?”
“Vậy anh cho em một đường lui, em sẽ có đủ dũng cảm để ứng phó với nó.”
12. Ngôi sao rơi xuống lòng bàn tay
Tháng Năm có mưa sao băng Bảo Bình.
Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng đã sớm chuẩn bị kế hoạch ghi hình lại.
Căn cứ vào lời nhắc nhở của các app thiên văn, hai người đến thành phố quan sát trước thời gian tốt nhất để ngắm, thuê một chiếc xe hơi, mang thêm cả máy quay lên lều trại.
Cách thời gian dự báo còn năm sáu tiếng, điểm quan sát trống nằm cách xa thành phố, đã có nhiều người đến tranh chỗ từ sớm. Các nhà nghiên cứu dày dặn kinh nghiệm hoặc là người yêu thích bộ môn này đều có thể dựa vào một góc, điều chỉnh thử thiết bị, ai thiếu linh kiện phụ có thể cho nhau mượn. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa.
Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng không vội vàng, trước tiên là dựng lều trại.
Lục Tây Lăng từng có kinh nghiệm đi cắm trại, vậy nên cực kỳ quen thuộc với công việc này.
Đợi đến khi lều được dựng xong, lại đi lắp đặt máy ảnh.
Ống kính góc rộng của chiếc kính viễn vọng F14, những thứ đắt đỏ luôn bị vứt xó của Lục Tây Lăng cuối cùng lại lần nữa có đất dụng võ.
Dự báo nói rằng mưa sao băng sẽ bắt đầu xuất hiện lúc 3 giờ sáng, Lục Tây Lăng bảo Hạ Úc Thanh vào trong lều trại ngủ một lát.
Hạ Úc Thanh lần đầu tiên tham dự loại hoạt động này, háo hức đến mức không ngủ được.
Cô lấy kính viễn vọng, ngồi trên chiếc ghế gập dựng trước lều trại, ngắm những ngôi sao trên bầu trời.
Bầu trời ngoại ô ít ô nhiễm hơn, tầm nhìn cũng cao hơn.
Cô có thể dễ dàng ở trong tìm được chòm sao Bắc Đẩu trong dải Ngân Hà.
Cô buông kính viễn vọng, giơ ngón tay cho Lục Tây Lăng xem.
Ban đêm ở quê, chỉ cần cô ngẩng đầu lên nhìn, luôn có thể thấy một bầu trời ngập ánh sao.
Cô nói, cái đêm cô trốn thoát không hề cảm thấy sợ hãi, có lẽ là bởi vì có ánh trăng và các ngôi sao vẫn luôn theo sát cô.
Thời gian chờ đợi qua đi thật lâu. Những hào hứng ban đầu dần dần lui đi, nhường chỗ cho mệt mỏi..
Cô nhất định không muốn vào lều ngủ, vì lo sẽ bỏ lỡ mất đợt mưa sao băng đầu tiên, bèn ngồi ở trên ghế gập, đầu dựa vào vai Lục Tây Lăng ngủ gà ngủ gật.
Gió nhẹ nhàng cọ qua chất liệu cứng rắn của áo gió màu đen trên người anh, tiếng xào xạc thúc giục người ta mau đi ngủ.
Bên cạnh cũng có một vị nhiếp ảnh gia dường như chờ đến chán ngấy, đặt điếu thuốc xuống, đi đến gần Lục Tây Lăng, đưa tay lên chống cằm, cười hỏi: “Bạn gái à?”
Lục Tây Lăng gật đầu.
“Anh bạn thắng cuộc đời này rồi.” Nhiếp ảnh gia rất nhiệt tình, cũng không quan tâm Lục Tây Lăng đáp hay không đáp, hàn huyên một hồi về kinh nghiệm chụp mưa sao băng của mình, cuối cùng tự động giới thiệu mấy chỗ tốt để chụp ảnh ở địa phương, đề cử Lục Tây Lăng có thể mang em gái đi chụp ảnh, đảm bảo cô ấy sẽ thích.
Lục Tây Lăng nói: “Tôi nhớ rõ rồi. Cảm ơn.”
Lúc này, đầu Hạ Úc Thanh nghiêng ngả gật xuống, anh cúi đầu nhìn một cái, thấp giọng hỏi: “Hay là vào trong lều ngủ?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Lục Tây Lăng ôm eo cô, bảo cô dựa vào người mình nhiều hơn nữa.
Không biết đã qua bao lâu, chợt nghe có người hô lên: “Bắt đầu rồi!”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Úc Thanh là bừng tỉnh, đột nhiên ngồi thẳng người hướng mắt nhìn lên trời.
Đợi một lát, ba năm ngôi sao băng kéo theo cái đuôi thon dài nhỏ, ngắn ngủi xẹt qua bầu trời đêm màu xanh sẫm.
Xung quanh rộ lên những câu trầm trồ.
Hạ Úc Thanh mau chóng chắp tay ước.
Một lát sau mở mắt ra, hỏi Lục Tây Lăng: “Chụp được chưa?”
Lục Tây Lăng đang xem trước ảnh: “Rồi.”
Anh dựa vào những tấm đã chụp, điều chỉnh lại tốc độ màn trập* của máy.
*Tốc độ màn trập (Shutter Speed) là thời gian màn trập đóng/mở để ánh sáng đi vào tiếp xúc với tấm phim (đối với máy ảnh chụp phim) hoặc cảm biến (với máy ảnh kỹ thuật số). Nó mô tả tốc độ nhanh hay chậm của màn trập khi mở ra, là lượng thời gian chính xác (hay còn gọi là thời gian phơi sáng) mà máy ảnh của bạn ghi lại hình ảnh.
Trong hơn hai giờ sau đó, mỗi giờ nhiều nhất 60 ngôi sao băng liên tục xẹt qua phía chân trời.
Hạ Úc Thanh ngửa cổ đến mức đau mỏi, cuối cùng trải thảm nằm xuống.
Lục Tây Lăng ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô thi thoảng lại chắp tay trước ngực, cánh tay chống trên thảm, kề sát vào người, cười hỏi cô: “Nguyện vọng của em hôm nay có thể đem đi bán buôn được rồi đấy. Em ước những gì thế?”
Hạ Úc Thanh đếm cho anh nghe.
Mong cho ông bà thật khỏe mạnh, muốn đứa nhỏ nhà Lục Sênh ít bị bệnh, mong bản thân thuận lợi tốt nghiệp, muốn công việc của anh thuận lợi không cần nhọc lòng, mong tất cả bạn bè đang ở nước ngoài cũng thuận lợi thành công, mong tất cả các sinh viên trong “kế hoạch Thanh Hòa” năm nay đều thi đại học thành công.
Lục Tây Lăng nhướng mày: “Tại sao lại không nghĩ đến việc chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau?”
“Bởi vì, so với điều đó, em lại càng hy vọng anh có thể vĩnh viễn hạnh phúc hơn.”
Lục Tây Lăng nhất thời im lặng.
Trong bóng đêm, đôi mắt cô như ngôi sao lấp lánh ngâm trong dòng sông trong vắt.
Lục Tây Lăng nở nụ cười, nhịn không được mà đưa tay véo mũi cô: “Em phải biết rằng, những việc khiến anh vui vẻ đều chỉ liên quan đến em thôi.”
Pin dự phòng của máy quay và cục sạc điện đều sắp cạn, mưa sao băng cũng đã đến lúc hạ màn.
Thu dọn các thiết bị, bỏ vào trong cốp xe, hai người chui vào trong lều nghỉ ngơi.
Bốn phía đều trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió không rõ ràng lướt qua cành cây và ngọn cỏ.
Hạ Úc Thanh lên tiếng: “Anh nói trước kia anh hay vào núi chụp sao trời một mình.”
“Ừm.”
“Sau đó vì sao lại không đi nữa?”
“Bận.” Bóng tối dường như còn làm tăng thêm âm sắc đặc biệt của Lục Tây Lăng, anh nói, đương nhiên là càng bởi vì, khi ngồi một mình, rất khó để trốn khỏi tiếng nói chân thật từ tận trong đáy lòng. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa.
Mà trùng hợp đó là chuỗi ngày anh hay tự dày vò bản thân nhất, suy sụp, lo âu, thất bại, áy náy, bốn bên vắng lặng yên tĩnh, sẽ càng khó có thể che giấu những cảm xúc này.
Cho nên anh từ bỏ cái trò tiêu khiển trống rỗng này, bắt ép bản thân phải thật bận rộn, lấp đầy cuộc sống của mình và thế giới tinh thần bằng rất nhiều chuyện tầm phào trong cuộc sống..
Hạ Úc Thanh xoay người ôm anh, giọng nói mang theo một phần cảm xúc ươn ướt: “… Sau này, chúng ta sẽ đi ngắm sao cùng nhau, được không anh?”
“Được.”
Đêm nay, cơn mưa sao băng này kéo dài đến cả trong giấc mơ của Lục Tây Lăng.
Anh đứng dưới một vùng hoang dã đầy tối tăm, vươn tay ra.
Đúng lúc có một ngôi sao rơi vào trong lòng bàn tay anh.