Bạn đang đọc Hoàng Tước Vũ FULL – Chương 60: Hoàng tước vũ
13. Anh yêu em
Hạ Úc Thanh đăng ký học lái xe vào kỳ nghỉ hè của năm thứ hai cao học.
Sau khi tốt nghiệp, cô phải đi làm, không còn thời gian nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đi cùng với hai cô gái trong trong khoa một nhóm ba người, nhận được ưu đãi giảm giá chín mươi phần trăm.
Mục tiêu của Hạ Úc Thanh là vượt qua tất cả các môn một lần, tốt nhất là giải quyết xong một kỳ nghỉ hè. Bởi vậy nên trở về từ trường dạy lái xe, cô còn tự mình làm “bài tập về nhà”, dùng xe của Lục Tây Lăng luyện tập lùi xe vào trong gara trong nhà.
Nhưng cô chỉ luyện mấy lần rồi không luyện thêm nữa.
Lục Tây Lăng hỏi vì sao.
Hạ Úc Thanh phàn nàn: “Cái xe này của anh là kiểu tự động, lại còn có hình ảnh đảo ngược. Đây có gì khác biệt với việc tham khảo đáp án trong khi đang làm bài tập chứ? Chẳng có tính thách thức gì cả.”
“…”
Buổi chiều hôm lấy bằng lái, Hạ Úc Thanh muốn tự mình lái xe, đưa Lục Tây Lăng đi hóng mát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tây Lăng biết cô lớn gan, nhưng không ngờ lại lớn gan đến như thế. Xe lái trên con đường vào giờ cao điểm buổi tối, cả quá trình cô đều cảnh giác cao độ, mặc dù có hai lần do dự khi chuyển làn khiến cho chiếc xe phía sau bóp còi hai tiếng, nhưng nhìn chung cô lái một cách rất suôn sẻ.
Đợi đến đoạn đường ít xe cộ qua lại, Hạ Úc Thanh mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh tin tưởng vào em quá nhỉ.”
Cô từng nghe mấy người bạn phàn nàn, khi mình thật sự đi trên đường, tuyệt đối đừng để những người phái nam như ba hoặc là bạn trai ngồi hướng dẫn mình lái xe như thế này. Bọn họ vừa lo lắng vừa vội vã, thái độ chỉ hận mình không thể ngồi lên ghế lái, còn có thể khiến cho những người không căng thẳng trở nên cuống cuồng.
Nếu không muốn cãi nhau ảnh hưởng đến tình cảm, còn không bằng tìm một tài xế riêng.
Nhưng cả hành trình Lục Tây Lăng đều vô cùng kiềm chế, mặc dù có thể nhìn ra được vài phần lo lắng rõ ràng trên nét mặt, nhưng anh nói năng bình tĩnh, không hề đưa ra những lời chỉ đạo rườm rà gì đối với những thao tác không chính xác của cô. Anh sẽ chỉ ngẫu nhiên nhắc một câu, bây giờ có thể chuyển làn rồi.
“Có gì mà lo lắng chứ.” Lục Tây Lăng cười nói: “Vận tốc còn chưa đến ba mươi, có xảy ra chuyện cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”
“Em sợ làm xước xe của anh.”
“Mua bảo hiểm rồi, không sao đâu.” Lục Tây Lăng hiếm khi ba hoa một hồi: “Hơn nữa, chiếc xe này cũng hơi đắt, người thường chỉ nhường chứ không dám va vào em đâu.”
Lúc học lái xe, mọi người lái xe của huấn luyện viên tập mục ba, cao lắm cũng chỉ dám chạy đến sáu mươi km.
Lục Tây Lăng nói: “Giới hạn tốc độ trên con đường này là một trăm, em có thể lái nhanh hơn một chút nữa.”
“… Em có chút không dám.”
“Có ai hóng mát lại dùng tốc độ này đâu chứ?”
Hạ Úc Thanh hít một hơi, giẫm chân ga.
Điều hướng ngay lập tức cảnh báo: Bạn đã vượt quá tốc độ.
Lục Tây Lăng liếc Hạ Úc Thanh hoảng sợ nới lỏng chân ga một chút, cười ra tiếng.
Cuối cùng, xe lái đến bờ sông gần Thanh Mi Uyển.
Hạ Úc Thanh tìm một nơi, phát huy kỹ thuật, đỗ xe sang một bên.
Bờ đê đêm Hè, đèn đuốc ồn ào náo nhiệt.
Hạ Úc Thanh nói, đi dạo một chút đi.
Bọn họ vô tình bước đến một đoạn đê đã từng cùng nhau hóng gió vào mùa Đông năm đầu tiên mới quen biết kia.
Hàng liễu xanh mướt, trong làn gió đêm hiu hiu có một chút nóng của mùa hè sắp đi qua.
Khi đó, bọn họ giải thích ý nghĩa cái tên của mình cho nhau nghe.
Mà nguồn gốc cái tên là câu thần chú ngắn nhất.
Đứng ở tiết điểm trước mắt quay đầu nhìn lại, có phải là bắt đầu từ giây phút phân tích cái tên kia đã thành lập nên một mối liên hệ mơ hồ nào đó thuộc về riêng bọn họ không.
Hạ Úc Thanh nằm sấp lên lan can, quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, cười hỏi: “Lúc kia, anh có thích em một chút xíu nào không?”
“… Dù sao cũng không ghét.”
Tình yêu thương của anh dành cho cô nằm ở mức tôn trọng, ở sự chiếm hữu vừa phải, trong dục vọng sôi trài, trong tất cả các hành động che chở, duy chỉ không tồn tại trên ngôn ngữ mà thôi. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa.
Muốn để anh thẳng thắn thành thật nói “thích”, khó hệt như đòi mạng.
Hạ Úc Thanh hừ một tiếng.
Lục Tây Lăng cười, đưa tay ôm lấy cô, lại bị cô ngại nóng đẩy ra, anh kiên nhẫn thử mấy lần, cuối cùng cũng ôm được cô vào lòng: “Anh cũng đâu có nói dối, lúc ấy đúng là không có ghét. Gặp em khiến cho cảm thấy mình có thể thở thoải mái.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ…”
Hạ Úc Thanh nhìn chằm chằm vào anh: “Anh không nói, hôm nay em sẽ không lái xe đưa anh về.”
Anh như khổ tâm, cười: “Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy anh nói yêu em, có được hay không?”
“… Chỉ nói không là phạm quy.”
“Vậy em muốn trừng phạt anh không?” Lục Tây Lăng mỉm cười cúi đầu, hơi thở ấm áp gần chóp mũi: “Hửm?”
Hạ Úc Thanh không nói lời nào.
Lục Tây Lăng “chậc” một tiếng, xoa xoa vành tai đỏ mà nóng của cô, phảng phất như đang chế giễu cô không có tiền đồ.
*
14. Một ngày mới
Vào một ngày băng giá đầu Đông, hai người đi lên núi cắm trại.
Không giống như lần ngắm sao nửa vời lần trước, lúc này hai người thật sự đã chuẩn bị đầy đủ, lều vải, chăn màn gối đệm cùng đồ và tất cả các đồ dùng nhà bếp.
Bên sông có đá cuội, có thể tự mình nhóm lửa.
Hai người hợp sức dựng lều xong, đánh lửa, bắt đầu nấu bữa ăn tối ngày hôm nay.
Trong cái nồi nhôm nhỏ hầm đủ loại rau quả, cuối cùng ném vào một tảng mì trứng gà, mùi vị kia không tệ tí nào cả.
Trong đêm gió mát, than trong cái “lò” được gác lên tạm từ đá cuội vẫn còn chưa cháy hết, đến gần có một làn hơi nóng.
Hạ Úc Thanh tựa đầu vào bả vai Lục Tây Lăng, cầm cái ly cối thổi hơi, hơi nước nóng bay lên đánh về phía hay gò má.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô.
Cô là một đứa trẻ thích náo nhiệt, nhưng lúc yên tĩnh cũng vô cùng yên tĩnh.
Bây giờ, hoạt động của công ty cũng đã trở lại bình thường, anh dần dần càng trao nhiều quyền và nghiệp vụ cho cấp dưới hơn, dành ra nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh cô.
Lúc đi với cô, anh mới cảm nhận được cái gọi là cuộc sống.
Nửa đêm, Hạ Úc Thanh bị cơn khát đánh thức, tiếng động lúc rời giường uống nước đã đánh thức Lục Tây Lăng.
Lục Tây Lăng bật đèn pin lên, bảo cô ngồi, để anh đi lấy nước.
Vẫn còn nước ấm trong bình giữ nhiệt bên ngoài, Lục Tây Lăng rót một ly, đưa đến tay cô.
Hạ Úc Thanh uống nước xong lại nằm xuống, nghe tiếng gió của lũng sông bên ngoài lều, nhất thời không ngủ tiếp được nữa.
Lục Tây Lăng hỏi có phải là cô không ngủ được không.
“Có một chút.”
“Có muốn lên núi chờ mặt trời mọc không?”
“Bây giờ sao?”
“Ừm.”
Bọn họ tìm tới xe của mình ở bãi đỗ xe của khu cắm trại, đón bóng đêm mà lên núi.
Núi sau nửa đêm trống vắng đến mức ngẫu nhiên chỉ có tiếng chim hót, lái xe qua, không biết quấy nhiễu đến cái gì mà trong rừng cây vang lên một loạt tiếng lào xào.
Từ nhỏ, Hạ Úc Thanh đã quen thuộc với núi đêm, không sợ một chút nào cả.
Khi đó, người lớn trong nhà còn dọa trẻ con, muốn cho bọn nhóc về nhà trước khi trời tối, nên đã nói trời vừa tối, trong cống sẽ có dã nhân ăn thịt qua lại.
Cô lớn gan, lại nặng lòng hiếu kỳ, muốn xem thử dã nhân trông thế nào, có hôm cô đưa theo Tống Miêu, trốn trong cống đợi trời tối.
Lục Tây Lăng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Bọn em đợi mãi đến mười giờ tối, hoàn toàn không có dã nhân. Nhưng bọn em quay về lại bị đánh một trận, bởi vì lúc người nhà đến tìm, bọn em cứ cố ý trốn không ra.”
Lục Tây Lăng cười nói: “Khi bé em lì như thế à?”
“Đúng vậy đó, ba em cảm thấy hẳn là em sinh nhầm giới tính rồi, phải nên là một cậu bé.”
“Nghịch ngợm không phải đặc quyền của con trai.”
“Em cũng cảm thấy như vậy.”
Đến đỉnh núi, tìm một chỗ đất bằng dừng xe.
Hạ Úc Thanh xuống xe hóng mát, gió núi mênh mông cuồn cuộn, cô không có mặc áo khoác, chỉ ôm chặt hai tay.
Lục Tây Lăng cầm áo khoác của mình đến khoác lên cho cô.
“Anh không lạnh sao?” Hạ Úc Thanh vươn cánh tay từ trong chiếc áo thật dày ra, ôm lấy eo anh.
“Vậy em ủ ấm cho anh đi.” Lục Tây Lăng mỉm cười cúi đầu hôn cô một cái.
Núi đêm quá lạnh, một hồi sau, Hạ Úc Thanh đã bị Lục Tây Lăng khuyên trở lại xe.
Hạ Úc Thanh nhìn đồng hồ, giờ đây mới hơn ba giờ sáng, cách lúc mặt trời mọc rất lâu.
Lục Tây Lăng nói: “Em có thể ngủ trước một lát, đến lúc đó anh sẽ gọi em.”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, cô quá hiểu thói quen của mình rồi, một khi nằm ngủ chắc chắn sẽ dậy không nổi, lúc trước cũng đã bỏ lỡ mặt trời mọc như thế này đây.
“Có cách nào để duy trì tỉnh táo không?”
“Có.”
Giọng nói vang lên sau một thoáng yên tĩnh, khiến Hạ Úc Thanh bỗng nhiên ý thức được sự nguy hiểm.
Lục Tây Lăng lườm cô một cái, ánh mắt kia hơi sẫm, đôi mắt hơi nhắm hờ, nghiêng người đến hôn cô.
Trên người cô vẫn còn khoác chiếc áo khoác màu đen của anh, dùng cái này che đậy, kia tiếng sột soạt khiến tai cô nóng đến mức đỏ bừng, không khỏi đưa tay ra bắt lại cánh tay của anh: “Trong xe…”
“Chung quanh không có ai.” Lục Tây Lăng hôn lên xương quai xanh của cô, khiến cô không tự chủ được ngửa đầu ra sao: “Không được sao?”
Hạ Úc Thanh nói không nên lời.
Lục Tây Lăng cười, lại hỏi đi hỏi lại rằng có được không?
Hạ Úc Thanh dùng tay chống lên vai anh, không có sức lực gì mà lên tiếng, bởi vì ý chí đã bị phá vỡ: “….Anh bắt nạt em.”
“Sao anh lại bắt nạt em?”
“… Anh biết rõ em không thể nào từ chối anh.”
Tiếng cười mang theo hơi thở quanh quẩn như sương mù: “Em có thể từ chối, chỉ cần em muốn.”
Hạ Úc Thanh cắn chặt môi dưới.
“Muốn từ chối sao?” Giọng nói của anh thấp dần, biến thành thì thầm mê hoặc lòng người.
Hạ Úc Thanh đành phải cố gắng đánh cược lần cuối: “Không có…. Không có cái kia.”
“Anh có đem.”
“…”
Lục Tây Lăng nói: “Em kéo ngăn chứa đồ phía trước đi.”
Hạ Úc Thanh kéo ra liếc qua: “…. Anh cố ý đúng không? Anh hoàn toàn không phải muốn ngắm mặt trời mọc.”
Lục Tây Lăng cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận,. Anh lui xa về chỗ ngồi, chừa lại không gian đầy đủ, kéo cô xoay người lại, ngồi lên người anh rồi ngửa đầu hôn cô. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa.
Hạ Úc Thanh chống bàn tay lên kính xe để mượn lực, luôn luôn lo lắng mình sẽ bị té xuống.
Bên ngoài, tiếng gió mãnh liệt, đã áp đảo được những âm thanh như vỗ lên mặt nước kia và tiếng nói vỡ vụn của cô.
Cuối cùng, Hạ Úc Thanh đơn giản đắp lấy áo khoác của Lục Tây Lăng, nằm lên vai anh bình phục lại hô hấp.
Cô thực sự mệt mỏi, nhắm mắt lại để mặt cho Lục Tây Lăng thu dọn tàn cuộc.
Ý thức mất dần, cô thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, Lục Tây Lăng gọi cô rằng mặt trời sắp mọc rồi.
Cô không kiên nhẫn quay sang, lầm bầm: “… Đừng có quấy rầy em, buồn ngủ quá… Dù sao anh cũng đâu có muốn xem mặt trời mọc…”
“…”
Lục Tây Lăng bất đắc dĩ cười một tiếng, mở cửa sổ xe ra, một tay ôm lấy người nằm ngáy o o, một tay khác cầm một hộp thuốc lá, lấy ra một điếu mà hút.
Anh hút một hơi, lại đổi tay trái cầm, đưa xa ra gác lên trên cửa sổ xe.
Cúi đầu, hôn lên thái dương của người trong lòng, lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Trong mây, một vầng mặt trời đang chậm rãi dâng lên.
Đây là một ngày mới của bọn họ.