Hoàng Tước Vũ

Chương 58: Hoàng tước vũ


Bạn đang đọc Hoàng Tước Vũ FULL – Chương 58: Hoàng tước vũ

06. Công chứng tài sản.
 
Tính cách của Lục Sênh vốn không giỏi giấu giếm chuyện gì. Lục Tây Lăng và Chu Tiềm cẩn thận từng bước lên kế hoạch nhưng lại chẳng ngăn nổi cô nàng trong lúc hào hứng quá mức đã nói thẳng toẹt sự thật ra.
 
Ông Lục tức đến độ suýt chút nữa đã đi đời nhà ma.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Sênh năn nỉ không dứt, Chu Tiềm chủ động đề nghị làm công chứng tài sản, thể hiện rằng anh ấy chỉ muốn một mình Lục Sênh mà thôi. Tiền mình kiếm ra được cũng giao hết cho Lục Sênh. Về sau này nếu như có gặp phải hoàn cảnh gì xấu, vô luận là ai có lỗi với ai thì anh ấy cũng bằng lòng ra đi tay trắng.
 
Ông Lục vô cùng phản đối. Ông chế giễu Chu Tiềm ra đi tay trắng nhưng liệu có thể để lại được bao nhiêu tiền, có đủ cho cháu gái của ông ra nước ngoài mạ vàng không.
 
Nói chung là nể mặt mũi của con cái, ông dù có không muốn nhả ra thì rồi cũng phải nhả thôi.
 
Hạ Úc Thanh can thiệp vào cả quá trình đó nên cảm thấy rất thích thú. Cô nói với Lục Tây Lăng rằng cảm giác như đang được xem một bộ phim truyền hình dài tập đề tài hào môn lúc tám giờ vậy.
 
Lục Tây Lăng hỏi cô rằng có ý thức được là mình cũng thuộc một thành phần trong cái gọi là ‘hào môn’ này không.
 
Hạ Úc Thanh lại vô cùng nghiêm túc hỏi: “Vậy em cũng phải làm công chứng tài sản trước hôn nhân với anh sao?”
 
“Em có bao nhiêu tài sản mà phải cần tới cả công chứng?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em nói anh cơ mà!”
 
“Của anh chính là của em.”
 
“Nếu nhỡ mà hai chúng ta ly hôn, em muốn được chia một nửa…”
 
Lục Tây Lăng tức tới bật cười, gõ lên đầu cô: “Theo lẽ thường tình thì để ly hôn chúng ta phải kết hôn cái đã.”
 
*
 
07. Chuẩn bị bài trước
 
Phải tổ chức tiệc rượu trước khi cái bụng của Lục Sênh lộ ra nên thời gian tương đối gấp gáp.
 
Lục Sênh không muốn tổ chức đám cưới ở khách sạn nhưng đây là điều kiện tiên quyết để cho ông nội chịu đồng ý, cô ấy không thể không thỏa hiệp.
 
Ý định của ông nội là cô ấy muốn làm cái loại đám cưới nhỏ tinh giản mà người trẻ thích thì ông cũng không ngăn cản. Chuẩn bị cả hai cùng một lúc, không ảnh hưởng gì tới nhau. Dù sao ở nhà họ Lục này của ông, làm gì có chuyện gả cháu gái đi mà lại không làm cho hoành tráng chứ.
 
Vậy nên, Lục Sênh đã tìm đến hai đoàn đội lên kế hoạch đám cưới, công việc hằng ngày đó là đối chiếu phương án.
 
Là một đương sự của ‘hào môn’, lại được Lục Sênh tin tưởng mời làm một thành viên trong đoàn phù dâu, Hạ Úc Thanh đã tham gia vào rất nhiều công đoạn chuẩn bị. Lúc đó, trừ khi lên lớp ra, còn đâu cô sẽ chạy ngay vào trung tâm thành phố để cùng Lục Sênh chọn hoa cưới, trang phục lúc mời rượu rồi đến các thứ khác như váy cưới.
 
Lục Tây Lăng hỏi cô sao mà tích cực thế.
 
Cô nói rằng cái này là để chuẩn bị bài trước. Trong bất kỳ lĩnh vực nào, sinh viên xuất sắc cũng sẽ không đánh trận mà không có chuẩn bị trước.
 
Lục Tây Lăng nói, đêm tân hôn cũng phải chuẩn bị bài trước sao? Bất cứ khi nào rảnh anh cũng có thể theo phụ.
 
*
 
08. Không uổng công bắn lỗ tai

 
Sau ngày Tết, chiếc áo khoác cưới kiểu Trung Hoa mà Lục Sênh đặt làm đã kịp được hoàn thành. Nhân viên bên văn phòng làm việc của nhãn hàng đã đưa đến tận nhà để cho Lục Sênh mặc thử.
 
Váy áo thêu hình long phụng sum vầy, được dệt từ sợi vàng, đeo thử đồ trang sức lên, người trong gương đã có phần đoan trang.
 
Bà Lục nhìn qua, cảm thấy đồ trang sức không bật lên được khỏi trang phục nên đã đem hộp trang sức của mình ra, lấy cái vòng tay và hoa tai bằng vàng ròng ra.
 
Đây là thứ hồi trẻ bà đã đeo, kiểu dáng này đã trải qua biết bao nhiêu sự thay đổi của các loại mốt nhưng bây giờ nhìn lại thấy vẫn không hề lỗi thời, ngược lại nó còn có loại vẻ đẹp phục cổ. Bà nội nói, đây đều là nhờ có thợ kim hoàn có kỹ thuật tinh xảo thời đó tạc từng dao từng dao ra một.
 
Lục Sênh vô cùng yêu thích: “Trước đây con cứ cảm thấy vàng rất thô tục.”
 
Bà nội nói: “Đó là bởi vì con còn chưa đến cái độ tuổi đó. Ở đây bà còn phỉ thúy với ngọc trai biển sâu, đợi vài năm nữa, con sẽ thấy chúng còn đẹp hơn cả mấy thứ kim cương, pha lê của con.”
 
Bà nội vỗ lên cái hộp trang sức được khắc hình hoa, cười híp mắt, nhìn về Hạ Úc Thanh: “Tiểu Thanh Thanh, một nửa còn lại là của con đấy, Đừng để bà nội phải chờ lâu nữa.”
 
Ngày hôm đó, Hạ Úc Thanh về nhà. Trên tai cô có thêm một đôi hoa tai bằng bạch ngọc, được khắc thành hình đóa hoa chỉ* nhỏ, trông hết sức tinh xảo, xinh đẹp.
 
*Chỉ – gốc “枳”: hay còn gọi là cam ba lá, cam đắng Trung Quốc, là một loài thực vật thuộc họ Cửu lý hương.
 
Lục Tây Lăng đã chú ý tới: “Bà nội cho em à?”
 
“Vâng.” Hạ Úc Thanh nhích lại gần: “Có đẹp không?”
 
“Ừm.” Lục Tây Lăng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái hoa tai của cô: “Đây là do mẹ của anh đã từng tặng bà làm quà sinh nhật.”
 
Hạ Úc Thanh chợt quay đầu lại.
 
Lông mi khựng lại trong phút chốc của cô làm cho người ta muốn tiến lại gần để hôn một cái.
 
Lục Tây Lăng cũng đã thực sự làm như vậy.
 
“Có thích không?” Lục Tây Lăng hỏi. Hạ Úc Thanh gật đầu, nghiêm túc nói: “… Đột nhiên cảm thấy, em đã không uổng công bắn cái lỗ tai này.”
 
*
 
09. Váy lụa mỏng và âu phục
 
Đám cưới của Lục Sênh được tổ chức sau tết. Trước hết là cử hành đám cưới nhỏ, sau đó là đến tiệc rượu ở khách sạn.
 
Hôm đó thời tiết rất ủng hộ, trời nắng, còn dư lại chút lành lạnh từ mùa Xuân nhưng cũng không thể ngăn nổi không khí sôi động.
 
Lục Tây Lăng là anh cả nên phụ trách tiếp khách ở sảnh trong. Anh chốc chốc lại thấy Hạ Úc Thanh cầm theo cái gì đó, chạy ‘lộc cộc lộc cộc’ lên phòng trang điểm ở trên tầng. Một lúc sau, anh lại thấy cô ‘lộc cộc lộc cộc’ chạy xuống tầng, tưởng như đã được gắn động cơ nên không hề thấy mệt mỏi. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa. 
 
Lần thứ ba Hạ Úc Thanh quay về phòng trang điểm, cô cầm theo mấy cái bánh mì để lót dạ.
 
Nhân lúc còn chưa tô son, Lục Sênh mở bánh mì ra rồi xé thành mảnh nhỏ, đút vào miệng.
 
Trong đoàn phù dâu còn có một cô gái là bạn thân nhất của Lục Sênh, mọi người đều gọi cô ấy là Yuki.
 
Lúc này, Yuki đang nói với Lục Sênh: “Sao CP mà tớ theo đuổi lại BE rồi thế này, còn là do chính tay cậu xé nữa chứ.”
 
Yuki là một em gái ghép CP tình anh em xã hội chủ nghĩa giữa “tổng tài bá đạo và trợ lý”.
 

Qua một buổi trưa, Hạ Úc Thanh với mấy người bạn của Lục Sênh cũng đã quen mặt nhau. Cô còn tưởng Yuki đang nói tới việc đu idol nên mới hỏi: “CP gì cơ ạ?”
 
Lục Sênh im lặng một lát: “… Thanh Thanh, em đừng biết vẫn là hơn.”
 
Thế nhưng, Yuki lại thấy vui khi người gặp họa, cười, nói với Hạ Úc Thanh: “Chồng em với chồng nó.”
 
Hạ Úc Thanh mất hai giây mới phản ứng lại: “Này…”
 
“Em đừng có suy nghĩ quá nhiều, cứ làm như không nghe thấy đi. Ô nhiễm hết cả tinh thần.” Lục Sênh lộ ra biểu cảm đau khổ.
 
Tuy nhiên, Hạ Úc Thanh lại tích cực hơn lên, hỏi Yuki: “Thế là chị ghép niên thượng hay niên hạ?”
 
Yuki: “Niên hạ.”
 
Hạ Úc Thanh: “Vậy đâu có được.”
 
Yuki: “Sao thế?”
 
Hạ Úc Thanh hiếu thắng: “Sao mà Lục Tây Lăng có thể làm thụ được?”
 
Lục Sênh muốn điên đến nơi rồi: “… Hai người biến ra ngoài cho tôi!”
 
Bận rộn cả một ngày trời.
 
Afterparty buổi tối bắt đầu, Hạ Úc Thanh thấy mình cũng không còn việc gì phải làm nữa nên đi về phòng trước.
 
Quét thẻ xong, vừa đẩy cửa ra thì cô thấy Lục Tây Lăng cũng ở đây.
 
Anh đang dựa vào lan can ban công, trong tay kẹp một điếu thuốc, từ xa nhìn lại đám đông đang náo nhiệt gần đó.
 
Hạ Úc Thanh đi tới: “Sao anh còn trốn sớm hơn cả em thế này?”
 
Lục Tây Lăng cười, nói: “Ồn quá, anh trốn đi một lát.”
 
“Cũng chẳng gọi em.”
 
“Thấy em chơi vui như thế mà.”
 
Hai tay Hạ Úc Thanh chống trên lan can, quay qua đánh giá Lục Tây Lăng một hồi: “Có phải là anh đang thấy hơi mất mát không?”
 
Lục Tây Lăng không phủ nhận, hút một hơi thuốc lá: “Suốt ngày phải đi giải quyết rắc rối cho nó. Nó sắp phải gả ra ngoài rồi nên thấy hơi không quen.”
 
“Thứ mà em ngưỡng mộ nhất ở chị Sênh Sênh đó là chị ấy có một người anh trai như anh.”
 
Lục Tây Lăng quay qua nhìn cô, bật cười: “Em đang cảm thấy anh đối với em còn chưa đủ tốt hay sao?”
 
“Không phải đâu.”
 
“Đó là do em đã quá độc lập rồi nên anh không còn không gian để phát huy nữa.” Lục Tây Lăng nghiêm túc nói.
 

“Làm gì có ai như anh đâu, lo nghĩ đến nghiện rồi à?” Hạ Úc Thanh cười, nói.
 
Một khi thả lỏng ra rồi thì sẽ thấy còn mệt mỏi hơn cả lúc phải chạy marathon.
 
Hạ Úc Thanh ngồi trên ghế sofa một lúc thì không còn muốn động đậy nữa.
 
Lục Tây Lăng bảo cô cứ tắm rửa, nghỉ ngơi trước đi, anh đi chào hỏi với đội của Lục Sênh.
 
Nửa tiếng sau, Lục Tây Lăng quay về phòng.
 
Hạ Úc Thanh đã tắm xong, đang nằm sấp trên giường, hai chân co lại xong duỗi ra, nói rằng là do bị đau chân.
 
Lục Tây Lăng đi tới, ngồi xuống ở mép giường, hỏi: “Đau ở đâu?”
 
“Bàn chân.”
 
Hôm nay cô đi đôi giày cao gót nên đối với những người quanh năm đi giày vải như cô sẽ thấy nó hơi bị khó chịu.
 
Lục Tây Lăng bắt lấy bàn chân của cô, kéo vào trong lòng.
 
Bàn chân bị giữ lại, có vẻ như anh đang định bóp cho cô.
 
Cô sợ nhột, không nhịn được rụt chân lại, vừa cười vừa giãy giụa: “Nhột quá à, anh bỏ em ra đi.”
 
Lục Tây Lăng nắm chặt không buông, lòng bàn chân của cô ấn lên cúc áo sơ mi, cảm nhận được xúc cảm lành lạnh.
 
“Bọn họ đều tới phòng của Lục Sênh và Chu Tiềm, em có muốn đi không?” Lục Tây Lăng hỏi.
 
“Nháo động phòng* à?” Hạ Úc Thanh cười.
 
*Nháo động phòng – gốc “闹洞房”: Theo truyền thống Trung Quốc, đó sẽ được dẫn vào buồng tân hôn, cô dâu và chú rể sau, sẽ khoanh tay uống rượu giao bôi. Phòng tân hôn sẽ vẫn mở cửa vào ngày này. Bạn bè cũng như người thân có thể vào để chơi trò chọc phá cặp đôi. Truyền thống này được gọi là “nháo động phòng”.
 
“Là cái loại có vẻ văn minh ấy.”
 
“Em có muốn đi không?”
 
“Em sao cũng được.”
 
“Thiếu mình em có sao không?”
 
“Không sao. Đông người mà.” Bàn tay Lục Tây Lăng bất giác vuốt ve bàn chân cô, anh đã có phần không được bình tĩnh nữa rồi.
 
Sống chung lâu ngày, Hạ Úc Thanh đã hiểu rõ trạng thái của anh như lòng bàn tay.
 
Mà Lục Tây Lăng cũng không tùy tiện hành động, giương mắt lên nhìn cô, chợt nói: “Váy hôm nay em mặc trông được đấy.”
 
Trang phục phù dâu là váy lụa mỏng ba lớp, trông rất ngọt ngào, đây cũng là lần đầu Hạ Úc Thanh mặc loại đồ phong cách như vậy.
 
Bầu không khí bất chợt trở nên vi diệu, Hạ Úc Thanh thấp giọng nói: “… Đã thay ra mất rồi.”
 
“Mặc thêm lần nữa đi.”
 
Lục Tây Lăng buông bàn chân của cô ra, đứng dậy, lấy váy lụa mỏng trên ghế sofa ném cho cô.
 
Không đợi cho cô mặc chỉnh tề tất cả, nhân lúc cô vừa kéo xong khóa kéo, anh đã ấn cô ngồi xuống mép giường, còn mình thì ngồi xổm xuống.
 
Hạ Úc Thanh híp mắt, cúi đầu nhìn sang. Lục Tây Lăng đang mặc một bộ âu phục màu xám sẫm, có loại khí chất ngay thẳng, cương trực, vậy nên nó tạo ra sự đối lập rất mạnh mẽ với những gì mà anh đang làm. Nếu bạn có đọc bản edit này ở nơi khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland.co đọc nữa nha, để ủng hộ cho nhóm mình có thêm view nè. Cũng có thể xem thêm nhiều bộ khác của nhóm mình nữa. 
 
Anh hất tầng lụa mỏng ra rồi đứng lên, xích lại gần, có ý định hôn cô, bảo cô tự nếm thử mùi vị của mình. Cô thẹn thùng, quay đầu đi chỗ khác, vươn tay ra để đẩy đầu của anh đi thì lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp, cợt nhả đó.
 
Ở đây không có đồ bảo vệ, Lục Tây Lăng nhờ cô giúp, hoàn toàn hủy diệt đi chiếc váy lụa mỏng đó.

 
Tắm xong, Lục Tây Lăng đem cái hơi nước mùi hoa quả tới để ôm cô. Trong bóng tối, anh thấp giọng nói: “Thanh Thanh.”
 
“Dạ?”
 
“… Ai đã khuyên em đi học thạc sĩ?” Tự nhiên lại bắt anh phải chờ thêm một năm.
 
Hạ Úc Thanh cười ‘ha ha’.
 
Lúc sắp sửa đi ngủ, Lục Tây Lăng thấy màn hình điện thoại đặt trên tủ đầu giường chợt sáng lên.
 
Tin nhắn Lục Sênh gửi tới, hỏi anh là đã ngủ chưa.
 
Lục Tây Lăng nhẹ nhàng rút cánh tay đang kê dưới đầu của Hạ Úc Thanh ra, trả lời lại tin nhắn của Lục Sênh.
 
Mấy phút sau, Lục Tây Lăng thay đồ, cầm theo thẻ phòng, lặng lẽ không tiếng động đi ra khỏi phòng rồi gặp mặt Lục Sênh ở cửa tầng dưới.
 
Hai người đi tới cái sân ở phía sau, ngồi xuống hành lang.
 
Lục Tây Lăng thấy bả vai Lục Sênh đang co lại nên cởi áo khoác của mình ra rồi ném cho cô ấy: “Nửa đêm không đi ngủ đi, chạy ra đây làm cái gì?”
 
Lục Sênh cười, nói: “Muốn nói với anh mấy câu.”
 
Lục Tây Lăng nhìn cô ấy.
 
Hai tay Lục Sênh nắm áo khoác, cũng nhìn anh, cô ấy cười rồi nói: “Chúc mừng anh vì bây giờ đã có thể vứt bỏ đi được một gánh nặng.”
 
“Nói gì đấy. Em kết hôn xong rồi thì không phải là em gái anh nữa hay gì?” Lục Tây Lăng lạnh nhạt nói.
 
“Em nói thật đó… Mấy năm này, vất vả cho anh rồi.”
 
Lục Tây Lăng không lên tiếng, anh có phần không chịu được cái bầu không khí đột nhiên sến sẩm thế này.
 
“Em biết là chúng ta đều sẽ rất ích kỳ, tất cả áp lực đều do một mình anh gánh vác.”
 
“Đều là người một nhà nên đừng nói mấy lời xa cách như thế.”
 
Lục Sênh cười nói: “Tuy là em vẫn bị anh đánh giá là chẳng làm nên trò trống gì nhưng em sẽ thử cố gắng để làm một người mẹ tốt. Về sau, anh phải sống vì mình hơn, suy xét cho Thanh Thanh một chút.”
 
Lục Sênh đứng dậy: “Anh, em có thể ôm anh một cái được không?”
 
Lục Tây Lăng cảnh giác lùi về sau một bước.
 
Còn Lục Sênh thì đã lao về phía trước, thật sự đã ôm lấy anh.
 
Lục Tây Lăng ghét bỏ ‘chậc’ một tiếng nhưng không đẩy cô ra, anh là đang nể tình cô ấy là phụ nữ có thai.
 
Lục Tây Lăng quay về phòng, thay bộ đồ ngủ rồi nằm xuống.
 
Lúc tắt đèn bàn đi, đầu Hạ Úc Thanh xích lại gần, mơ màng nói: “… Anh đi đâu thế?”
 
“Đi hẹn hò với người ta.”
 
“… Thật đấy à? Em không tin…” Cô lẩm bẩm một câu, một giây sau đã lại ngủ mất.
 
Lục Tây Lăng nhẹ nhàng nhéo gò má của cô.
 
Bởi vì cô tuyệt đối có thể yên tâm ở anh, điều này làm anh thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.