Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Chương 30


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 30

Mấy hôm sau, mọi việc có vẻ tốt đẹp lên nhiều. Tinh thần Băng cũng đã ổn hơn. Chỉ còn vài ngày nữa Băng sẽ lên giường mổ nên việc chuẩn bị tinh thần, sức khỏe là rất quan trọng. Hắn biết vậy nên mấy ngày nay luôn cố gắng quan tâm, chăm sóc cô chu đáo, điều đó khiến cô rất vui.
Suốt nửa buổi học hôm nay hắn hơi chán nản. Vừa nghe tiếng trống báo hiệu giờ giải lao hắn vội xếp sách vở vào cặp rồi nhẹ nhàng bước tới sau lưng Băng lay nhẹ vai cô:
– Băng! Đi căn tin không?
– Ừ, đi. Nhưng cậu chờ mình đi vệ sinh chút nha.
– Ờ. Cậu đi nhanh nhanh đó.
– Ừ.
Cô trao hắn nụ cười thoáng qua rất nhanh rồi vội giấu đi như sợ người khác nhìn thấy.
Vệ sinh xong đang trên đường trở về lớp thì đột nhiên đến ngã rẽ chỗ cầu thang, Băng nghe thấy tiếng Vân Anh và Trung đang nói chuyện. Nghĩ bụng “không liên quan đến mình” định mặc kệ nhưng vừa nhấc chân bước tiếp thì cô loáng thoáng nghe thấy tên mình trong cuộc nói chuyện.
– Mình thấy cậu và Phong làm vậy không được đâu, đừng làm Băng bị tổn thương thêm nữa.
– Ban đầu, mình cũng nghĩ như cậu nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc Phong muốn mình làm bạn gái cậu ấy…
Mới nghe đến đây tai Băng ù đi, cô không còn nghe thấy những gì sau đó nữa. Cô không ngờ người cô yêu lại đối xử với cô như vậy. Tim Băng bỗng quặn đau thắt lại, cảm giác tức ngực, khó thể vô cùng rồi sau đó cô đổ vật ra đất bất tỉnh.
Không lâu sau đó, có người phát hiện Băng đang nằm dưới đất nên hốt hoảng kêu lên. Hắn nghe tin vội vàng chạy đến. Tình hình đang rất nguy cấp nên nhanh chóng cô được đưa đến bệnh viện.
Sau những cố gắng của bác sĩ thì Băng cũng tỉnh lại. Mọi người muốn vào thăm cô nhưng cô chẳng muốn gặp ai ngoài ba mẹ. Nằm viện mấy hôm, sức khỏe cô cũng tốt lên nhiều nhưng sau đó cô quyết định tiếp tục ở lại trong bệnh viện phục hồi sức khỏe cho tốt để mấy ngày sau phẫu thuật luôn.
Lại nói về hắn, sau nhiều lần năn nỉ để mong vào gặp cô nhưng không thành, hắn linh cảm Băng đã biết chuyện nên hắn quay về hỏi Vân Anh.
– Cậu có biết vì sao Băng ngất sáng nay không?
– Mình…mình có linh cảm…hình như Băng nghe thấy gì đó.
– Là sao? Cậu nói rõ xem nào.
– Thì buổi giải lao mình có nói cho Trung biết việc cậu nhờ mình.
– Sao nữa?
– Mình nghĩ Băng vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện đó.
– Nếu nói như cậu thì sao có chuyện Băng vì thế mà ngất được.
– Hay băng nghe không hết cuộc nói chuyện- Vân Anh tỏ vẻ nghi ngờ.
– Nghe không hết? Cậu và Trung nói những gì thuật lại mình nghe thử.
– Thì mình đã nói rồi. Cậu nghe lại xem.
Bla bla bla bla
– Rồi. Mình hiểu rồi.
– Vậy là Băng hiểu lầm?
– Ờ.
– Vậy cậu có định giải thích với cô ấy?
– Không.

– Tại sao?
– Vì mình nghe bác Thanh bảo mấy hôm nữa Băng sẽ phẫu thuật nên vở kịch của chúng ta sẽ bắt đầu khi sức khỏe Băng được đảm bảo.
Mấy ngày nay, nỗi buồn trong cô càng ngày càng chồng chất nhưng nó đã được cất giấu sau đôi mắt vô hồn. Cô đã trở lại như xưa, con người băng giá.
Mấy ngày trôi qua, rồi cũng tới giây phút cô đưa lên bàn phẫu thuật.
Hắn rất lo cho cô, có chút bất an đang dần xâm lấn ý nghĩ của hắn. Nhưng vội vàng hắn lắc đầu đẩy những suy nghĩ đó đi bởi theo báo cáo tình hình của bác sĩ thì Băng vẫn bình thường.
Nhưng bất ngờ thay, cuộc phẫu thuật không thuận lợi như dự đoán ban đầu, trong quá trình tiến hành phẫu thuật đột nhiên tim Băng ngừng đập. Việc này quá đột ngột nằm ngoài những chuẩn đoán ban đầu của các bác sĩ. Hắn nhìn qua ô cửa thấy người phụ tá, rồi bác sĩ chạy đi chạy lại, có vẻ tình hình đang ngày càng tồi tệ. Điện tâm đồ hiện lên màn hình cho thấy tính mạng Băng càng ngày càng nguy hiểm.
Hắn hốt hoảng khi thấy tính mạng Băng đang bị đe dọa, mồ hôi lạnh túa ra khắp cả người, miệng hắn lúc nào cũng lẩm bẩm “Không sao. Mọi chuyện đều ổn. Băng nhất định sẽ không sao.”. Người hắn lại run lên lên từng đợt, đôi mắt đen xám có vẻ đã ươn ướt đôi phần.
Rồi điều chẳng ai mong muốn cuối cùng cũng đến, tim băng đã ngừng đập. Dường như cô đã buông xuôi, các bác sĩ đã cố gắng hết sức nhưng xem ra họ đành bó tay.
Giữa lúc ngọn lửa hy vọng tưởng chừng như đã tắt ngấm thì đột nhiên mạch tim của Băng bắt đầu có dấu hiệu hoạt động trở lại. Thấy vậy các bác sĩ vội vàng khẩn trương hoàn thành ca phẫu thuật trong giây phút bàng hoàng không tưởng. Nhưng cũng phải lúc lâu sau cửa phòng mới mở, vị bác sĩ già bước ra từ từ lấy khẩu trang che mặt, nụ cười ngay lập tức nở trên môi ông. Mọi người thấy vậy ai nấy đều dự cảm trong lòng “mọi chuyện đều tốt đẹp”.
– Bác sĩ! Cậu ấy sao rồi bác sĩ?- Hắn nhào vô nắm lấy vai vị bác sĩ hiền từ lắc mạnh.
– Thành công! Ca phẫu thuật thành công rồi.
Và không kìm nén được cảm xúc, hắn lại khóc, hắn khóc không phải vì đau đớn mà vì hắn cảm thấy hạnh phúc, người con gái mà hắn yêu đã qua cơn nguy kịch…hắn chắp tay cảm tạ ông trời, cảm tạ những đấng thần linh đã che chở, bảo vệ cô ấy.
– Ca phẫu thuật này thành công cũng một phần nhờ cậu đấy.- Vị bác sĩ già nói thêm.
Hắn quay mặt lại nhìn bác sĩ với vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt mọi người dường như cũng đang chờ lời giải thích của ông
– Chuyện là thế này…
Thì ra lúc Băng đã bỏ cuộc, buông xuôi tất cả thì bỗng nhiên những tiếng la thất thất thanh “Băng ơi! Tỉnh dậy mau! Không được ngủ nữa. Xin cậu đấy!” của hắn liên tục đã đã làm sức sống trong người cô trỗi dậy mạnh mẽ và chính hắn đã vươn tay kéo Băng thoát ra khỏi cái bóng ma đang nặng nề đưa cô xuống địa ngục.
Những ngày sau đó, hắn giả vờ như cố gắng tránh né trả lời những câu hỏi liên quan đến Băng để tạo sự thắc mắc trong lòng mọi người. Sáng nào, hắn cũng ghé qua nhà Vân Anh chở cô đi học, rồi học xong lại chở về. Phương nhiều lần thắc mắc, cuối cùng không chịu được cô hỏi thẳng hắn:
– Nè Phong! Cậu làm gì vậy hả. Băng nó mới phẫu thuật xong, còn nằm viện mà cậu lại lăng nhăng với người khác sao?
Hắn giả vờ không hiểu hỏi lại:
– Lăng nhăng? Cậu nói gì vậy? Mà lăng nhăng với ai mới được chứ?
– Ai thì cậu là người biết rõ.- Phương càng ngày càng khó chịu ra mặt.
– Ý cậu nói là Vân Anh à? Chắc cậu hiểu lầm rồi.
– Hiểu lầm?- Phương nhếnh môi tỏ vẻ không tin.
– Đúng vậy. Mình với Vân Anh chỉ là bạn thôi mà, đâu có gì khác đâu.Tại mấy hôm trước cô ấy đến nhà mình chơi bị trượt té ngã trẹo chân nên đi học không được, vậy nên mình mới chở cô ấy đi học thôi.
– Ờ, cho là vậy đi. Vậy còn chuyện ngày nào cậu cũng cùng cô ấy đi căn tin thì sao. Thêm nữa, gần đây chiều nào tui cũng thấy cậu với cô ta hay đi đâu kẻ ngồi yên trước người ngồi yên sau có vẻ tình tứ nhể?
– Cậu điều tra tôi à?
– Tôi không cần điều tra cũng biết. Mọi người đang đồn ầm lên hết cả kia kìa.
– Họ nói sao kệ họ. Tôi mặc kệ. Và việc tôi làm không liên quan đến cậu, cậu đừng có nhiều chuyện mà xen vào.
– Sao cậu thay đổi nhanh quá vậy Phong, Phong của ngày nào tôi biết đâu rồi.

– …
Hắn im lặng không lên tiếng.
– Cậu càng ngày càng làm mình thất vọng quá rồi đấy.- Phương thở dài.
– Không phải chuyện của cậu. Đừng có mà rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác như thế.
Hắn nói xong quay lưng đi, bỏ lại ánh mắt thất vọng tràn trề.
Nam cũng đã nén sự thắc mắc bấy lâu. Hôm nay nhân lúc đi vệ sinh với hắn, cậu buộc miệng:
– Cậu còn yêu Băng không?
Hắn liếc nhìn sang cậu:
– Lại cậu nữa.
– Cậu trả lời đi.
– Hình như…- Hắn ngập ngừng.
-Hình như gì?
– Hình như…mình đã mất cảm giác với Băng rồi. Giờ mình bên Vân Anh thì lại thấy vui vẻ, hạnh phúc hơn nhiều.
– Ý cậu…là không còn yêu Băng nữa sao?
– Cũng không hẳn như vậy, tình cảm giữ mình và Băng vẫn còn nhưng hình như…hình như nó đang tịnh tiến về điểm tình bạn thì phải.
– Hê…Cậu là người “chung tình” ghê nhể?
– Mình mong Băng thông cảm.
– Thông cảm….thông cảm cái con khỉ á. Cậu làm tổn thương người ta rồi bảo thông cảm là xong sao?
– Nhưng…
– Thôi…cậu đừng nói nữa. Có lẽ Băng đã chọn nhầm cậu rồi.
Chiều đó, Nam với Phương lại vào thăm Băng. Hai người cố gắng làm cô vui vẻ, thi nhau kể chuyện cười cho Băng nhưng vô ích. Cả buổi, cô chẳng buồn nhếnh mép. Thấy vậy Phương bực mình:
– Cậu đừng có ủ rũ như thê nữa được không? Cậu ta không xứng với tấm lòng của cậu đâu. Cậu ta đã thay đổi…thay đổi thật sự rồi.
Nam đứng bên ra hiệu cho Phương ngừng lại nhưng xem ra cô nàng quá bức xúc nên nói toẹt mọi chuyện luôn.
Bla blab la bla
– Đó. Như vậy có tức không chứ. Mình còn chịu không nổi nữa là…
Mặc cho Phương kể lể đủ điều, Băng từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, vẫn đôi mắt vô hồn đáng sợ ấy nhưng ngay lúc này đây ai có biết lòng cô đau như trăm lưỡi dao đâm chém, ngàn mũi tên xuyên qua. Nhưng vì khoác cái vỏ bọc lạnh lùng quá dày nên chẳng ai thấy được điều đó, và cũng chính vì thế nỗi đau đang từ từ hạnh hạ trái tim cô, không thoát ra ngoài.
Rồi điều gì đến cũng đã đến. Một buổi chiều, mưa bay bay nhẹ. Sau khi đã ra viện, cô hẹn hắn ra quán cà phê “Sương khói”, nơi mà hắn và cô có nhiều kỉ niệm đẹp khó quên. Quán này nằm kề bờ sông nên khung cảnh rất lãng mạn, đa số khách vào quán này là những cặp đôi tay trong tay tình tứ. Những khi đến đây cả cả hắn và cô đều rất vui, tâm trạng thư thái, thoải mái. Nhưng lần này thì khác, khi mà cả hai người đều mang theo bao tâm trạng nặng nề chồng chất, nỗi cay đắng ngày càng hằn sâu trong tim.
Hắn tới thì đã thấy cô ngồi đó hồi nào. Nhẹ nhàng bước đến kéo ghế ngồi đối diện cô, thấy cô tiều tụy hơn trước nhiều, tim hắn tự nhiên nhói lên. Hắn biết tất cả là tại hắn. Hắn biết trong tim Băng sẽ lại thêm một vết thương dài nhưng hắn tin rằng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.

Hắn và Băng, hai con người tồn tại hai suy nghĩ vẫn im lặng. Bốn mắt nhìn nhau, cố đoán suy nghĩ của đối phương.
– Cậu gọi mình ra đây có chuyện gì- Hắn mở lời phá vỡ không khí nặng nề nãy giờ.
– ….
Đôi môi Băng vẫn nằm im không buồn nhúc nhích.
– Có gì cậu cứ nói.
Đợi một lát cô mới lên tiếng:
– Cậu không còn yêu tôi?- Từng tiếng phát ra lạnh ngắt.
– Theo cậu thì sao?
– Cậu đã yêu Vân Anh?
– Nếu cậu đã biết mọi chuyện thì mình nói luôn. Mình dần dần đã mất cảm giác với cậu…
– Chia tay- Băng ngắt lời hắn.
– Chia tay?- Hắn giả vờ.
– Chúng ta chia tay đi.
– Làm vậy cậu thoải mái hơn?- Hắn hỏi lại.
– Đúng.
– Nếu vậy thì mình đồng ý. Nhưng dù sao mình cũng xin lỗi cậu. Xin lỗi tất cả.
– Không còn gì nữa, vậy tôi đi.
– Khoan đã!
Hắn nắm tay cô lại khi cô định quay đi.
Cô giật mình rút tay ra khỏi làn hơi ấm quen thuộc vừa mới chạm vào:
– Gì?
– Bức tranh…14/2 lần trước mình đã hứa…
Nói rồi hắn lấy một bức tranh được cuộn tròn trao cho cô.
Cô có vẻ hơi do dự, thấy vậy hắn nói thêm.
– Cậu nhận đi. Coi như ình hoàn thành lời hứa.
Thất vọng tràn trề, nụ cười nửa miệng trên môi “Cuối cùng cậu cho tôi không ngoài hai chữ thất vọng thôi sao”.
Băng lại im lặng cầm bức tranh quay lưng đi. Mái tóc rũ xuống che khuất gần hết đôi mắt như muốn giấu đi những giọt lệ đang chen lấn, xô đẩy, dẫm đạp lên nhau để được ra ngoài. Hắn ngồi đó hướng mắt theo người con gái đang dần xa mình, nước mắt hắn lại rơi, mặt đắng thấm vào tim nhỏ từng giọt tí tách.
Mọi việc thế là xong, hắn nắm chặt bàn tay, cố kìm nén cảm xúc trở về nhà thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường. Nhìn những giọt mưa còn thấm ướt trên vai áo hắn tự hỏi: “Sau cơn mưa, có gì nhể?”
Băng ngồi im lặng nhìn bức tranh “không màu”. Trong tranh người con gái tựa đầu vào người con trai, người con trai vuốt mái tóc đang bay bay nhè nhẹ theo làn gió của người con gái, và họ cùng tựa vào nhau ngắm tuyết rơi ngoài sân. Bức tranh hắn vẽ khá đẹp nhưng nó lại chất chứa quá nhiều nỗi buồn. Và có lẽ bức tranh này vẽ thiếu nét…
Chiều ngày hôm sau, 5h40, tại sân bay Tân Sơn Nhất.
Tiễn hắn ra sân bay chỉ có Vân Anh, tất nhiên việc hắn ra đi cũng được giấu kín, chẳng cho ai biết. Cô ôm hắn nấc nghẹn không nói lên lời.
Đến khi hắn chuẩn bị đi Vân Anh mếu máo:
– Hức…hức…cậu nhớ về sớm thăm mọi người nha Phong.
Hắn gật đầu bảo:

– Ừ. Khi có dịp mình nhất định sẽ về thăm mọi người.
Hắn đẩy Vân Anh ra nói thêm:
– Cậu ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì là mình không tha đâu.
Hắn giả bộ làm dữ
– Thôi đến giờ rồi, mình đi đây. Cậu ở lại nhớ bảo trọng.
– Cậu cũng vậy, phải biết tự lo ình nhớ chưa.
– Ừ, thôi mình đi.
Một lát sau, chiếc máy bay mang số hiệu 2809 của Vietnam Airlines cất cánh bay đi trong ánh chiều tà của hoàng hôn dần buông xuống. Rồi đột ngột chẳng kịp trở tay, cơn mưa cuối ngày ầm ầm trút và cái đất nước hình chữ S cũng mờ dần rồi khuất hẳn sau mảng mây mù.
“Em ở lại sống tốt nha. Anh sẽ vẫn bên em. Anh biết em sẽ đau lắm nhưng em hãy cố vượt qua, người anh yêu.”
Nhắm mắt lại những giai điệu “Tuyết rơi mùa hè” lại bay lên trong nỗi nhớ “em”, một điều mà hắn muốn nói với “em” lần cuối.
“Nếu anh gặp em từ đầu, có lẽ đã không ai qua bể dâu
Nếu anh được sống từ đầu, vẫn muốn bên em như thời thơ ấu
Nếu mai rời xa nhìn lại, trong giấc mơ anh, em sẽ hiện ra
Như tuyết mùa hè rạng ngời trong màu áo trắng phau.
Nếu em rồi ở lại, anh sẽ biết yêu em hơn ngày xưa
Nếu những màu sắc nhạt dần, anh sẽ vẽ em với màu nỗi nhớ
Và nếu thời gian trở lại, thì những nhánh sông hay bao con đường
Cũng sẽ dẫn về một ngày anh chờ em…
Vì ngày em đến là ngày tuyết rơi mùa hè
Bầu trời lấp lánh những cánh hoa như sao tỏa bay
Và dù anh có trẻ lại vẫn nguyên lời thề
Vì màu nơ trắng em cài là hoa tuyết không tàn.”
Cơn mưa lạnh ngoài trời vẫn chưa ngớt. Bên ngoài mưa sầu mà khóc, nhưng sẽ chẳng ai thấy được giọt nước mắt của mưa. Lại cơn mưa xóa nhòa hạnh phúc nhỏ nhoi, lại một cơn mưa cuốn đi bao nỗi nhớ và rồi cuốn đi…cuốn đi tất cả…
Mưa rơi.
Tí tách!
Mưa buồn nhẹ rơi…
Mưa chỉ là vô tình hay là nỗi đau với ai kia.
Mưa rơi…âu lo trĩu nặng, mang bao niềm nhớ.
Mưa! Từng giọt rớt xuống như nước mắt đang rơi.
Như giằng xé cõi lòng, gào thét trong tuyệt vọng.
Sau cơn mưa, trời sẽ sáng hơn, trong trẻo hơn thôi. Những bụi bặm lo toan, đắng cay cuộc đời rồi sẽ được cuốn trôi theo dòng nước chảy. Và mưa, như những trang nhật kí, mà ở đó từng dòng suy nghĩ ưu tư, phiền não, hạnh phúc, niềm vui sẽ được chép vào để mai này nhìn lại cuộc đời, ta có thể biết được chặng đường nào mình đã vượt qua.
P/s: trước khi đọc tiếp bạn có thể đưa ra một bình luận cho truyện k?
(ví dụ: kết cục như thế này, cách hành văn, ngôn ngữ,…)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.