Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 29
Những ngày sau đó, hắn vẫn tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tình hình có vẻ càng ngày càng tệ hơn vì bệnh hắn càng lúc càng xấu đi. Những cơn đau đầu kéo đến thường xuyên hơn hơn, chân tay hắn thường hay bủn rủn, mắt yếu dần đi. Sáng hôm nay cũng vậy, hắn thức dậy đi vệ sinh, vừa bước ra tới cửa thấy choáng váng, đau nhứt đầu óc nên ngã khụy xuống. May cho hắn là Nam đã chuyển về sống chung với ba mẹ, ba mẹ cậu mới mua nhà vào đây sống để thuận tiện cho công việc luôn, nếu không thì hắn sợ sẽ không giấu mọi người được. Hắn định qua Anh sống với ba nuôi, bạn thân ba hắn lúc trước. Hôm dự tang ba hắn xong, ông nhận hắn làm con nuôi và hắn cũng chẳng từ chối. Nhưng ngoặc nỗi làm sao để giải quyết mọi chuyện êm xuôi rồi mới đi được, đó mới là vấn đề. Và cái bí mật mà hắn cố giấu bấy lâu nay sẽ chẳng ai biết nếu như trưa hôm đó Vân Anh không ghé qua nhà hắn.
Hôm đó, cô nàng đi công việc. Lúc về, trời đổ cơn mưa nhưng cô không đem theo áo mưa, nhân tiện nhà hắn ở gần đó nên cô ghé vào.
King! Kong! King! Kong!
Lát sau hắn cầm ô chạy ra.
– Ủa Vân Anh. Cậu làm gì ở đây?- Hắn vừa hỏi vừa thò tay mở chốt cổng.
– Thì đang đi trời đổ mưa nên ghé nhà cậu tránh mưa nè.
– Ờ. Cậu vào nhà đi không thì ướt hết bây giờ.
– Ừ.
Hắn chạy vào trong rót cho cô ly nước nóng, vừa bưng ra thấy cô nghó nghiêng như tìm kiếm gì, hắn liền hỏi:
– Cậu tìm gì vậy?
– Nam không có ở nhà à?
– Không. Cậu ấy chuyển nhà được vài hôm rồi.
– Ủa. Chuyển đi đâu nữa?
– Cậu ấy nói chuyển về sống chung với ba mẹ, nhà cũng gần trường học mình đấy.
– Ừ. Cậu ở nhà một mình chắc buồn lắm.
– Buồn thì buồn rồi cũng quen thôi…hihi.- Hắn cố cười, nụ cười giả tạo.
Ọc…ột…ột…ột…
– Á! Tự nhiên đau bụng quá. Cậu ngồi chơi, mình đi giải quyết nỗi buồn cái.- Nói xong hắn vội vội vàng vàng cong mông chạy vào nhà vệ sinh.
Vân Anh thấy điệu bộ của hắn lúc này cũng phải phì cười, trông hắn nhiều lúc rất đáng yêu. Đã lâu rồi, cô mới đến nhà hắn, mọi thứ vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi. Chỉ có duy nhất một sự thay đổi mà ai bước vào căn nhà này đều có thể cảm nhận được, đó là sự lạnh lẽo. Đã không còn những tiếng cười nói vang vọng mỗi ngày trong căn nhà, những hạnh phúc cũng đã trở thành dĩ vãng. Cô thấy thương hắn vô cùng, nỗi đau mà hắn phải chịu đựng quá lớn, cô biết bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong sâu thẳm, góc khuất tận sâu trong tim, hắn yếu đuối lắm. Vừa đi vừa nghĩ ngợi một hồi Vân Anh đã đứng trước cửa phòng hắn hồi nào chẳng hay. Những lần trước đến nhà hắn, cô cũng thường hay vào phòng hắn chơi, rồi nghịch phá lung tung làm hắn la inh ỏi cả lên. Cô nhớ có lần làm hỏng “ngôi nhà hạnh phúc” bằng tăm tre mà hắn tự tay làm, thế là hắn làm mặt giận dỗi. Sau đó, cô phải bắt đền hắn bằng việc mua đồ ăn sáng cho hắn suốt một tuần.
Mở cửa vào trong phòng hắn, cô thấy mọi thứ vẫn vậy. Những chồng truyện xếp ở ngăn cao nhất, rồi những sản phẩm khá tinh xảo tự tay hắn làm,…Đột nhiên cô nhớ lại mảnh giấy mà lúc trước cô nhét vội vào trong một quyển truyện conan nào đấy. Hồi đó cô rất thích trêu hắn, thế là một hôm cô ghi dòng chữ “chủ nhân quyển truyện này bị khùng, và người đó chính là tôi, Lâm Phong” vào trong mảnh giấy rồi kẹp vào một quyển truyện.
Vì chồng sách khá cao nên Vân Anh bắt ghế đứng lên mới tới, cô lần mò từng quyển từng quyển một cuối cùng cũng tìm được, nhưng không phải mảnh giấy mà cô đã kẹp vào, tính tò mò nổi lên cô chẳng ngại mở ra xem. Vừa mở mảnh giấy ra thì cô sửng sốt vô cùng vì đập vào mắt cô lúc này là “Phiếu xét nghiệm bệnh ung thư não”. Hai tay cô buông xuống, người run lên rồi chân cô trượt văng ra khỏi ghế.
Phong đi vệ sinh xong, ra chẳng thấy cô đâu. Gọi mấy tiếng chẳng thấy trả lời. Định lên lầu xem thử thì cũng vừa lúc đấy hắn nghe thấy tiếng động lạ ở trên gác. Linh cảm mách bảo có chuyện không hay hắn vội vội vàng vàng phóng lên. Tới nơi thấy Vân Anh ngồi bệch dưới đất, đôi mắt thẫn thờ. Hắn thấy vậy chạy tới lay cô:
– Vân Anh! Sao vậy? Cậu vừa mới té phải không?
Không quan tâm lời hắn, cô hỏi lại:
– Sao cậu lại giấu mình, giấu mọi người?
Hắn chẳng hiểu cô đang nói gì nên vội hỏi lại:
– Cậu nói gì vậy? Chả hiểu cái gì cả.
– Thế cái này là cái gì hả?- Dứt lời cô liền ném mảnh giấy về phía hắn.
Hắn sững người cứng miệng hồi lâu mới nói nên lời:
– Sao…sao cậu có nó.
– Giờ cậu còn hỏi được à? Tại sao cậu lại giấu mọi người chứ? Cậu có biết ung thư não Gliobalastoma nguy hiểm thế nào không?
– …
Hắn cúi mặt im lặng.
– Có phải trước giờ cậu xem tôi là một người xa lạ phải không?
– …
Hắn vẫn đóng vai người câm.
– Cậu nói đi. Đừng có mà im lặng như thế nữa.- Cô quát.
– Đúng! Chính vì mình biết bệnh này nguy hiểm thế nào nên mình mới không cho các cậu biết. Mình không còn ba mẹ, họ hàng cũng không có nên mình xem các cậu là người thân. Vì thế mình không thể nói được, có chuyện gì mình tự chịu, mọi người không cần xen vào.
– Tại sao cậu ngốc vậy hả? Cậu nói ra để mọi người cùng tìm cách giải quyết chứ sao lại im lặng?
– Giải quyết? Giải quyết cái gì chứ? Cậu tưởng bệnh này còn cách cứu chữa sao?
– Cậu nói gì? Vậy là…
Hắn ngắt lời cô:
– Đúng vậy, mình đi gặp bác sĩ mấy lần rồi. Ổng nói hiện tại trong nước hoàn toàn bó tay với căn bệnh này.
Vân Anh nghẹn ngào nói không nên lời, cô bổ tới ôm chầm lấy hắn. Lòng hắn càng ngày càng rối bời, hắn không biết nói thế nào nữa. Hắn để yên một lúc lâu rồi nhẹ nhàng đẩy Vân Anh ra, lau nước mắt cho cô nàng giọng trầm xuống:
– Cậu có thể giữ bí mật chuyện này được không Vân Anh, kể cả Băng đừng nói cho cô ấy biết.
– Cậu sợ Băng sốc, chịu không được…hức…hức…
– Ừ. Băng đang bị bệnh tim.
– Băng…Bệnh tim? Hồi nào?
– Cái hôm Băng bị tai nạn nhập viện.
– Vậy Băng có biết mình mắc bệnh không?
– Mấy ngày trước Băng biết mọi chuyện rồi, tinh thần Băng xuống rất nhanh, mình qua nói chuyện, an ủi cô ấy rồi nhưng xem ra chả ăn thua gì.
– Vậy…sao không phẫu thuật.
– Vì tình trạng Băng càng ngày càng xấu đi nên gia định đã đưa cô ấy đi gặp bác sĩ rồi cũng quyết định ngày phẫu thuật rồi.
– Ừ. Mong là Băng không sao.
– Nhưng bác sĩ nói tỉ lệ thành công của ca mổ là 50/50 thôi.
– Sao? Chỉ có 50/50 thôi sao?
– Ờ. Vì vậy nên mình rất lo, bác sĩ nói nên mổ càng sớm càng tốt.
– Thôi cậu đừng lo, Băng nhất định sẽ bình an vô sự, mình tin là vậy.
– Cảm ơn cậu! Nếu vậy thì tốt quá rồi.
– Ừ. Còn chuyện cậu…huhu.
– Cậu nhớ tuyệt đối đừng để ai biết chuyện của mình nhen.
– Nhưng…
– Mình xin cậu đấy. Hãy hứa với mình đừng nói với ai biết mình bị bệnh được không. Càng nhiều người biết thì càng nhiều người đau hơn thôi, với lại sắp tới mình…mình sẽ đi nước ngoài.
– Nước ngoài?- Cô sửng sốt..
– Đúng vậy, mình sẽ sang nước Anh sống với ba nuôi, chính là Bác Long bạn thân ba mình ấy.
– Cậu bỏ mặt mọi người mà đi à? Còn bệnh cậu thì sao…huhuhu.
– Xin lỗi… nhưng đây là cách tốt nhất để không ai phải đau thêm nữa. Mà bên nước ngoài công nghệ tiên tiến hơn nước mình, chắc sẽ tìm cách chữa được. Thế nào hứa với mình không được nói chuyện của mình cho ai biết nha
– Hu…hu…được rồi…huhuhu…
– Thôi nào đừng khóc nữa… lớn rồi mà…nín đi…có lẽ sau này mình sẽ nhờ cậu giúp mình một chuyện.
– Chuyện gì…huhu.
– Nếu Băng bình an trong lần phẫu thuật này thì mình sẽ nói.
– Cậu nói gì vậy, Băng nhất định không sao rồi…nói đi.
– Nhưng…lỡ…
– Lỡ gì mà lỡ. Không nói thì thôi, tui cũng không chắc việc cậu bị bệnh sẽ được giữ kín đâu đấy.
– Cậu…!Thôi được rồi. Nếu sau khi Băng phẫu thuật thành công mình định như thế này…
bla bloa bla bloa
– Cái gì?
– Chỉ có cậu mới giúp được mình thôi, mình xin cậu đấy. Đây là lần cuối cùng mình nhờ cậu mà, làm ơn đi.
– Nhưng…mình sợ Băng… sẽ không …chịu nổi.
– Biết là vậy…nhưng mình tin thời gian sẽ chữa lành vết thương thôi. Mình nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách đó, không còn cách nào khác đâu.
– …
Cô nàng im lặng do dự một lát rồi đưa ra quyết định:
– Thôi được rồi…mình đồng ý nhưng cậu phải hứa với mình khi qua bên đó phải nhanh chóng tìm cách chữa bệnh gấp…huhu.
– Ờ, cậu yên tâm. Nhưng sau khi mình đi thì cậu hãy nói hết sự thật cho Trung biết, nhưng dặn cậu ấy đừng có nói với ai.
– Ừ.
– Mình xin lỗi. Vì mình mà có lẽ sắp tới cậu…
– Thôi cậu đừng có lo nữa. Mình sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thôi.
– Ờ. Hy vọng như lời cậu nói. Lần nữa mình xin lỗi cậu…
– Cậu đừng áy náy, chúng ta là bạn mà.
– Thôi chuyện đó để sau này rồi tính. Còn bây giờ, đi xuống nhà mình kiếm gì nấu cho cậu ăn, chắc trưa giờ chưa ăn gì đúng không?
– Ừ.
Vân Anh thấy cái bụng cũng đang biểu tình dữ dội. Định đứng dậy theo hắn xuống dưới nhà nhưng mới chống tay nhỏm người dậy cô liền “á” lên một tiếng rồi người lảo đảo té xuống. Hắn thấy vậy ngay lập tức nhào tới đỡ cô:
– Cậu sao vậy?
– Hình như cái chân…bị… trật khớp.
Hắn nghe cô nói vậy liền cầm chân cô xem.
“Quả đúng là bị trật thật, trẹo hẳn qua một bên chắc Vân Anh đau lắm”
– Cậu chịu đau chút mình bẻ lại.
– Ừ.
Xác định đúng vị trí rồi hắn ra tay chớp nhoáng. Vân Anh lại “á” lên một tiếng thật to, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn. Xem ra vết thương cô khá nặng, không chỉ vị trật xương chân mà hình như bị bong gân thì phải, chân cô hình như bắt đầu sưng to. Thấy vậy hắn đỡ cô xuống nhà rồi giã nhuyễn gừng với ít muối, sau lấy băng ý tế băng lại. Hắn làm rất khéo tay, đường băng rất đẹp, có khi y tá còn không bằng.
Ngoài trời cơn mưa đã tạnh lúc nào chẳng hay, nó vội đến rồi vội đi. Có lúc nó đến quá nhanh, ào ào nước trút xuống làm đàn kiến chưa kịp ẩn nấp liền bị cuốn trôi, có những cành hoa đang vươn mình khoe sắc, sau cơn mưa tầm tã cánh hoa bị dập nát tơi bời. Mưa đến chẳng mấy khi mang lại cho người ta cảm giác vui vẻ gì cả, nó chỉ reo rắc những khúc nhạc buồn. Và những lúc như vậy có lẽ là những giây phút khiến người ta cảm thấy cô đơn, trống vắng nhất.