Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Chương 31


Bạn đang đọc Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá – Chương 31

PHẦN II: NGÀY TRỞ VỀ
“Hoàng hôn tắt, anh đã đi đâu theo vệt nắng cuối trời”
Tình yêu quả thật là một bức tranh, bức tranh vô vàng màu sắc. Mỗi chúng ta- như một họa sĩ lãng du, sẽ phiêu bạt góp nhặt tất cả các màu nỗi nhớ, yêu thương, giận hờn, trách móc hay sự thù hận, đau buồn… để phác nên một bức tranh cho riêng mình. Và trên hành trình kéo dài cả đời người đó chẳng ai biết trước được ngày mai ai sẽ đến bên ta, yêu ta và rời xa ta…chỉ biết rằng có nhiều thứ buộc ta đành phải gán cho nó cái mác là “định mệnh”, có nhiều chuyện mà ta buộc phải gọi nó là “kỉ niệm”, nhưng chỉ một điều, một thứ duy nhất, thiêng liêng mà ta không thể nào định nghĩa chính xác, đầy đủ và rõ ràng hơn ngoài hai chữ “tình yêu”
Bảy năm sau.
Bầu trời trong xanh không chút gợn mây, ánh nắng vàng chói lóa vuốt ve những hàng cây xanh màu sức sống. Nơi xa xa, vài đàn chim nhỏ tung cánh tự do thoải mái uốn lượn vút lên bầu không. Đâu đó vang vọng thanh âm không mấy ai để ý, rồi một vệt khói chạy dài mỏng manh thoáng chốc tan biến. Lát sau, chiếc máy bay mang số hiệu 1280 hạ cánh mang theo bao sự chờ đợi, nhớ mong xen lẫn sự vui mừng, phấn khởi của bao trái tim đang đón đợi giây phút gặp lại người thân, bạn bè, anh chị em sau quãng thời gian xa cách.
Từng người từng người tay kéo hành lý, mắt lục tìm người thân rồi vẫy vẫy tay chào, vội bước nhanh đến với vẻ vui mừng trên nét mặt. Cứ như vậy hết người này rồi đến người kia tay bắt mặt mừng, trao nhau cái ôm nồng ấm gởi trong đó bao sự nhớ thương.
Một lúc sau, khi mọi người đã cùng nhau ra về gần hết, sảnh đứng đợi đã vắng người hơn, một thanh niên đeo kính đen tay kéo hành lí dáng người lịch lãm bước ra. Nhìn ánh nắng vàng vọt ôm trọn cái thành phố “hòn ngọc Viễn Đông” dường như trái tim cậu lại thổn thức. Vẫn đứng đó, trước của sân bay, cậu tháo chiếc kính râm xuống, mắt cũng vội vàng nháy nháy vài cái, rồi vẫn tư thế đó cậu đứng im không nhúc nhích, mắt vẫn hướng phía trước, cái nhìn có vẻ bao quát hơn. Vẫn ánh mắt đen xám đó, đôi môi gợi cảm đó, dáng người cao à lịch lãm đó chẳng phải là hắn sao.
Hắn đã trở về.
Nhẹ nhàng hít vào tận sâu trong phổi một hơi thật sâu, hắn khẽ chép miệng:” Sài Gòn khác xưa nhiều quá”. Vài cô nàng đi ngang qua dù vô tình hay cố ý cũng đều “đơ” người trước khuôn mặt của hắn nhưng hắn vẫn vậy, chẳng quan tâm, phớt lờ tất cả.
– Phong!- Ai đó vừa kêu tên hắn.
Nghiêng đầu, đưa mắt nhìn nơi vừa phát ra tiếng gọi, hắn thấy một thanh niên cũng cao cao nhưng thấp hơn hắn một chút, dáng người hơi đậm đang vẫy tay bước nhanh tới. Hắn không nói gì chỉ nở nụ cười nhẹ giơ tay đáp lại.
Nam bước tới ôm vai hắn lắc qua lắc lại vỗ bịch bịch.
– Chờ lâu chưa. Tại đang đi xe xịt lốp nên giờ mới tới. Cậu vẫn mạnh khỏe chứ?
– Ờ. Mạnh khỏe mới về nè…Cậu hình như nhiều thịt hơn thì phải?
– Béo thì nói béo cho rồi, bày đặt nhiều thịt ít thịt nữa.
– Ờ.
– Thôi đưa hành lí đây. Giờ định đứng mãi đây mà nói chuyện à? – Vừa nói Nam vừa thò tay kéo vali hành lí của hắn.

– Thôi để mình.
Xe chạy một lúc lâu thấy vẻ mặt Nam chùng xuống hắn vu vơ hỏi:
– Có chuyện gì à?
– …
– Sao?
– Thì chuyện của Băng đó. Mình nói với cậu rồi còn gì.
– Ờ.
– Cậu lúc nào cũng ờ ờ cho qua chuyện. Phải tìm cách giải quyết chuyện Băng thế nào đây?
– Phiền cậu nhiều rồi. Cái đó mình sẽ tự giải quyết, cậu không cần lo lắng đâu.
– Nhưng thấy cô ấy như vậy ai mà không đau lòng chứ.
– Ờ. Biết là vậy, lần này mình về cũng vì chuyện này đây.
Vẫn nhìn về phía trước cậu hỏi:
– Cậu còn yêu Băng không?
– Chẳng thay đổi.
– Vậy cậu có định quay lại với Băng không?
– Nếu không thì mình về đây chẳng có ý nghĩa gì.
– Nói vậy mà được à? Vậy cậu xem tụi tui là gì?

– Nói thế thôi mà. Cậu biết tính tôi rồi còn…
Lúc hắn mới qua sống với ba nuôi, hắn vẫn không cho ai biết chuyện căn bệnh quái ác đó. Nhưng trong một lần hắn ốm mê man, mọi người đưa hắn đến bệnh viện và tình cờ biết được hắn đang mang trong mình căn bệnh ung thư não.
Ban đầu, hắn kiên quyết từ chối mọi lời đề nghị chữa trị từ ba nuôi nhưng với sự cứng rắn của mìnhm cộng với việc ông lấy ba mẹ hắn ra nói lý lẽ:”Con làm vậy con tưởng ba mẹ con sẽ vui sao, con nghĩ họ có thể yên tâm đi về thế giới bên kia không. Còn mọi người nữa, họ đều lo lắng cho con, họ luôn luôn dõi theo con. Còn điều này nữa, sự sống của con là do ba mẹ con ban cho nên không thể tùy tiện vứt bỏ hay buông xuôi như vậy, dù phần trăm hy vọng được sống nhỏ nhoi đến mấy ta cũng phải cố giành lấy. Con hiểu ý ba nói không?” thì hắn cũng đồng ý để mọi người tìm cách chữa trị. Vì ba nuôi hắn thân với một ông bác sĩ rất giỏi trong lĩnh vực này nên ngay sau đó nhanh chóng hắn được đưa vào “tầm ngắm”. Mặc dù lúc này trên thế giới đều bó tay trước căn bệnh oái ăm này nhưng đối với ông bác sĩ mắt đeo đít chai này quả thật mà nói có chút gì đó vượt trội trong lĩnh vực này. Nhưng vì vẫn đang quá trình nghiên cứu thử nghiệm nên mãi hơn năm sau hắn mới bước vào từng giai đoạn điều trị đặc biệt của ông, và vài năm sau căn bệnh quái ác này đã hoàn toàn biến khỏi người hắn.
Mãi tới gần một năm trở lại đây, hắn mới tìm cách liên lạc lại với mọi người. Rồi thì hắn kể hết sự tình cho Nam nghe, và mọi người cũng nhanh chóng biết được những việc mà hắn trải qua. Người người nghe xong đều thở dài thương cảm.
Một ngày oi bức đầy nắng, khói và bụi của cái thành phố ồn ào náo nhiệt tạm lắng lại khi màn đêm rục rịch bắt đầu buông xuống. Nhưng có ai hay nơi góc nhỏ tĩnh lặng, yên bình có một bờ vai gầy đang hướng đôi mắt vô hồn ngắm ánh chiều tà. Cũng đã lâu rồi, kể từ ngày đó, từ cái ngày mà nước mắt của cô xát muối vào tim, kể từ ngày cô khóc ròng trong đêm mưa u tối thì đến tận bây giờ cô vẫn giữ thói quen ngồi ngắm hoàng hôn với vẻ mặt của một người “tồn tại”. Dường như cô không còn nước mắt để khóc nữa. Và cũng kể từ ngày đó “cô không biết nói” nữa.
– Cậu đưa tôi đi đâu vậy Nam?- Ngồi được một lúc hắn lại hỏi Nam.
– Cậu cứ im lặng ngồi đó, chút nữa sẽ biết. – Nam trút hơi thở nặng nề, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
Thấy vậy, hắn không buồn hỏi nữa mà quay mặt ra phía ngoài ngắm con sông Sài Gòn đang uốn mình lượn lờ chảy.
– Tới rồi.
– Nhanh vậy.- Hắn ngơ ngác nhìn quanh một lượt rồi nhìn cậu.
Biết ý hắn, cậu vội bảo:
– Cậu nhìn kia kìa.
Vừa nói cậu vừa chỉ tay về hướng tây.
– Hắn không rõ cậu đang muốn nói gì nhưng theo quán tính mắt hắn vẫn lần theo ngón tay vạch tìm đích mà cậu muốn hắn nhìn thấy.
Mất khoảng gần năm giây hắn mới thấy điều mà cậu nói. Xa xa cạnh con sông, trên một bãi đất trống nhấp nhô, ghồ ghề nổi lên in bóng một người con gái ngồi im lặng, bất động quay mặt hướng ánh mặt trời đang ửng đỏ như dấu hiệu kết thúc của một ngày oi bức.
– Đó. Cậu thấy rồi đó. Bảy năm qua cậu ấy vẫn như vậy đó.- Vừa nói Nam vừa chỉa ngón tay chỉ chỉ về phía Băng.

– … – Hắn không trả lời, mắt vẫn hướng đến cô.
Cậu tiếp tục kể:
– Kể từ ngày đó hôm nào Băng cũng ra đây ngồi như thế này. Bây giờ cũng vậy cứ hết giờ làm việc cô lại ra đây…
– Cậu về trước đi.
Sau vài phút, không ai nói thêm tiếng nào đột nhiên hắn lên tiếng:
– Vậy cũng được, mình về trước.
Lát sau, cậu đã hòa lẫn vào đám đông của dòng người đang tấp nập, vội vã ngược xuôi. Hắn không nói gì, bước tới ngồi cạnh bên cô. Và dường như không nhận ra sự hiện diện của hắn, cô chẳng mảy may phản ứng gì, nét mặt của người sống mang dáng vẻ u tối của linh hồn bên kia thế giới. Cứ như vậy, thời gian nặng nề tích tắc từng nhịp, thoáng chốc màn đêm lại kéo đến. Như một phản xạ tự nhiên cô đứng lên ra về mà chẳng hề quan tâm xung quan mình. Hắn thì vẫn ngồi đó, mắt từ từ nhắm chặt lại rồi khẽ thở hắt ra một hơi. Mọi kí ức trước kia giữa hắn và cô lại chen lấn, xô đẩy nhau ùa về như cơn lũ tràn xuống đồng bằng khi đoạn đê cuối cùng đã vỡ.
Tối đó, hắn lại lang thang trên con đường đến trường quen thuộc mà lâu nay hắn thấy nhớ quá. Hắn thấy cô Ly bán chè đã khác xưa nhiều quá, tóc không còn đen bóng mượt như trước nữa, thay vào đó là mái tóc muối tiêu do dấu hiệu tuổi tác. Hắn cũng thấy chú ba bán bún bò cũng không còn nét trẻ trung khi xưa nữa nhưng đôi mắt ấy vẫn còn “sáng” lắm, và hơn hết nụ cười luôn nở trên môi chú,…Thời gian đã làm mọi người thay đổi, nhưng cái mà làm họ khác so với bảy năm trước đó chính là vẻ bề ngoài. Chẳng một ai chống lại được cái mà người ta gọi là quy luật này. Dù thời gian có cuộn chảy bao nhiêu lâu nữa thì con người nơi đây vẫn vậy, họ vẫn giữ trong mình một nét gì đó rất riêng mà người ta gọi là “nét đặc trưng của người Sài Gòn”.
Mãi theo đuổi với những suy nghĩ mênh mang, hắn đã đi đến trước cổng nhà Băng lúc nào mà không hay biết. Thấy vậy hắn từ từ bước tới nhấc tay đi định bấm chuông kêu cửa. Nhưng ngón tay vừa chạm nhẹ nút bấm thì hắn đã khựng lại rồi bối rối đưa xuống. Quay người định đi, nhưng theo thói quen hắn lại ngoái cổ nhìn lại. Đôi mắt hắn dừng lại trên lầu hai khi bắt gặp bóng người con gái ngồi im bất động. Hồi lâu sau, hắn nặng nề bước đi, đôi bàn tay hơi run run hắn vội đút vào túi quần.
” Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu
Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu…”
Tiếng nhạc chuông quen thuộc văng vẳng cất lên.
– Mình nghe.
– Ờ.
– Ờ.
Một lát sau, hắn đã có mặt tại nhà hàng Darling. Theo chỉ dẫn của anh phục vụ, hắn tìm được chỗ Nam đang ngồi. Hắn hơi bất ngờ vì ngoài Nam ra thì còn có sự hiện diện của Vân Anh, Trung và Phương nữa.
– Mọi người… – Hắn không biết nói gì lúc này bởi sự bất ngờ của Nam tao ra cho hắn.
– Thôi ngậm miệng rồi ngồi xuống đi ông tướng. Làm gì như người mất hồn vậy.- Vân Anh nháy mắt tinh nghịch trêu hắn.
– À…ờ…- Hắn đã kịp hoàng hồn.

Phương thì không nói gì chỉ chăm chăm nhìn hắn như đang trách móc điều gì.
– Cậu về mà không nói với tụi tui một tiếng, hay nhể?- Vân Anh lên giọng trách hắn.
– À thì…
Thấy hắn cứ ấp úng như gà mắt tóc Nam vội đỡ lời cho hắn.- Cậu ấy muốn tạo bất ngờ cho các cậu thôi mà, gì mà căng thẳng thế.
– Hehe…Đùa chút thôi, nhưng cũng phải phạt cậu…hehe.- Vân Anh cười cười với tay lấy chai rượu.
– Còn Băng. Cậu tính sao.
Phương ngồi im nãy giờ, đột nhiên lên tiếng.
Hắn không vội trả lời cô, đôi mày chợt xô lại rồi lập tức dãn ra, hắn buông từng tiếng nhẹ nhàng:
– Mình sẽ tự giải quyết.
– Bằng cách nào?
– Chưa nghĩ ra.
Rồi mọi người chẳng ai nói thêm câu nào, không khí như lắng đọng lại. Bởi lẽ ai cũng hiểu rằng tảng băng trong con người cô bây giờ đã quá dày, rất khó để làm tan chảy nó.
Vân Anh vừa rót đầy ly rượu ọi người liền thấy sắc mặt ai nấy đếu không được tốt nên đề nghị:
– Thôi mọi chuyện từ từ tìm cách giải quyết, còn bây giờ thì cụng ly nào.
– Vân Anh nói đúng đấy, chúng ta cụng ly nào, cụng ly cho ngày trở về của Phong.
Trung hưởng ứng theo, tay cầm ly rượu nhướng cao lông mày ý bảo Nam nâng ly. Nam chưa kịp chạm ly thì hắn đã lên tiếng:
– Đúng! Hôm này là ngày vui của chúng ta. Mọi người cùng cạn ly nào.
Suốt buổi, hắn cố gắng cười thật nhiều để mọi người vui nhưng ai nấy đều hiểu lòng hắn thế nào.
p/s: cho Itto xin lời nhận xét…hihi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.