Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 34
Chap 34
…và trước mặt tôi bây giờ chính là…
-Nguyễn?????
-Ừ! Lạ lắm sao? Quên anh mau thế em yêu?-Vừa nói Nguyễn vừa vòng tay qua khoát vai tôi.
-Nguyễn đâu phải là hoàng tử?
-Ừ thì sao?
-Nhưng tại sao mẹ tôi nói tôi phải kết hôn với 1 hoàng tử mà?
-Cái đó thì Linh đi hỏi mẹ Linh đi.
-Ừm
Nói là làm, vừa về tới lâu đài, tôi lập tức chạy đi tìm mẹ. Sau 30 phút chạy vòng vòng, tôi cũng tìm được mẹ. Tôi vừa thở vừa nói :
-Mẹ… chuyện này… là sao?
-Con muốn nói chuyện gì cơ?
-Chuyện… chuyện… Nguyễn… Nguyễn… có phải….là …là hoàng…tử đâu…hả… mẹ?
-Ừ, thật ra thằng bé đó cứ đòi ba nó lập một cái hôn ước cho con và nó, nên giờ nó đang du học thì chạy về đây gặp con, mẹ cũng không hiểu vì sao nó lại làm vậy nữa.
-Cái…cái…cái…
Tôi quá shock và quá mệt, không làm sao nói nổi từ “gì”. Tôi ngã lăn ra cái ghế sofa trong phòng của mẹ khiến mẹ tôi tưởng tôi ngất nên hoảng sợ la lên. Nghe mẹ la “trời ơi, con làm sao vậy?” thì hơn chục cô người hầu lập tức chạy vào, theo sau là Nguyễn.
-Linh, Linh, làm sao vậy?-Nguyễn la lớn hơn cả mẹ tôi.
Vì tôi nằm xuống thở như trâu bò mà lại nhắm mắt nên Nguyễn tưởng tôi bị ngất thật. Nó vừa la vừa ôm tôi lay lay như vũ bão. Sức lực trai tráng của nó với cái thân mềm yếu như cọng bún của tôi đúng là một trời một vực. Vậy mà nó cứ lay tôi mãi không thôi. Cuối cùng tôi cũng phải mở mắt ra nhìn nó cho nó nhưng cái hành động thái quá đó lại.
-Trời ạ, Linh làm tôi sợ quá-Nguyễn nói khi thấy tôi mở mắt
Tiếp theo đó là một chuỗi hành động quá dị khác : ôm và hôn. Mẹ tôi và những cô người hầu đứng bên ngoài chứng kiến tất cả chỉ biết che miệng cười.
-Cười cái gì? Đi ra ngoài hết cho tôi-Nguyễn quay qua quát mấy cô người hầu kia.
Bọn họ sợ hãi, cuối đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Mẹ tôi lắc đầu, thở dài trước những chuỗi hành động kì lạ của Nguyễn.
Sau khi họ ra ngoài, Nguyễn ngồi lên chiếc sofa, ngay bên cạnh tôi. Mẹ tôi cũng ngồi xuống.
-Vậy bây giờ con lại phải lựa chọn giữa 2 người hả mẹ?-Tôi hỏi
-Mẹ nghĩ vậy, nhưng dù sao đây cũng là cuộc đời của con, con có quyền lựa chọn người mà con yêu thương, người có thể cho con hạnh phúc cả phần đời còn lại.
-Vậy khi nào con sẽ gặp người kia?
-Sớm thôi con ạ-Mẹ tôi mĩm cười.
-Haizzz-Tôi thở dài-Hy vọng là không quá sớm, một trong hai người là Nguyễn thì thật là, haizzz
-Này bà cụ non, đừng thở dài nữa-Nguyễn nói.
-Thôi con về phòng nghỉ ngơi đây.-Tôi đứng dậy
-Ừ, nghỉ đi cho khỏe-Mẹ tôi nói với tôi xong thì quay qua Nguyễn-Con cũng nghỉ ngơi đi, mới đi máy bay về chắc là mệt lắm
-Dạ, chào bác con đi-Nguyễn nắm tay tôi lôi đi.
Nguyễn lôi tôi về phòng luôn. Cứ như nó biết rõ về nơi đây lắm vậy. Nó lôi tôi vào trong phòng rồi đóng cửa lại, phi thẳng lên giường tôi nằm luôn.
-Này, đi ra ngoài-Tôi vừa khều khều nó vừa nói
-Đi đâu cơ-Nó dụi dụi đầu vào gối ôm.
-ĐI RA NGOÀI-Tôi hét lớn
Vừa ra sức “thuyết phục” nó đi ra ngoài tôi vừa dùng tay cố gắng lôi nó dậy. Nhưng sự việc xảy ra lại ngoài sự tưởng tượng của tôi. Nó nắm lấy tay tôi và lôi tôi nắm xuống cạnh nó luôn. Tôi cố gắng vùng vẩy nhưng nó ôm tôi cứng ngắc trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.