Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chương 26


Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 26

Chap 26
Minh Duy
Tôi trở về Việt Nam sau hơn 1 năm du học. Và sự thật đau lòng là tôi không thể quên được em.
Khi vừa về Việt Nam tôi đã nghe tin dữ : Em là nàng công chúa thất lạc 15 năm trước. Nhưng điều đó chẳng là gì so với chuyện em sẽ cưới thằng khác
Nguyên nhân của việc cưới hỏi này là gì? Chỉ là vì một cái hôn ước vớ vẩn khi em mới 3 tuổi. Ba mẹ em là loại người gì mà lại tự tiện hứa hôn cho em với người khác, chắc chắn chẳng có sự đồng ý của em vì lúc đó em mới 3 tuổi, ăn chưa no, lo chưa đủ thì đời nào lại đồng ý cưới người khác?
Tôi cần làm rõ điều này, tôi cần nói chuyện với mẹ em.
~oOo~
-Tôi cần gặp hoàng hậu-Tôi nói với cô người hầu đầu tiên tôi gặp
Cô ta sau khi nghe tôi nói xong thì đứng im như tượng nhìn tôi
-Này, cô có nghe tôi nói không hả?
-D…Dạ…vâng, mời anh đi theo tôi.
Cô ta dẫn tôi đến một căn phòng khá rộng. Trong phòng, một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế, ghi ghi chép chép gì đó.

-X…xin…anh….đứng chờ…..ở đây ạ-Cô ta ấp úng
Cô ta mở cửa, bước vào trong.
-Thưa hoàng hậu, có người muốn gặp Người (hoàng hậu) ạ.
-Được rồi, cho vào đi
Đó có lẽ là tính hiệu của tôi, tôi mở cửa, bước vào trong.
-A! Duy, lâu qua rồi mới gặp con đó, con mới đi du học về à?
-Vâng
-Sao hôm nay con lại có hứng đến thăm ta thế?
-Con có chuyện cần nói với cô.
-Là chuyện gì? Con cứ nói đi
-Là chuyện hôn ước của Linh, con đã biết cô định cho Linh cưới ai rồi.
-Vậy ý con muốn gì?
-Tại sao cô lại cho Linh lấy nó?-Tôi bỗng lớn tiếng
-Con bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó mà
-Cô còn nói vậy được sao? Nó không tốt bằng con được, sao cô lại làm như vậy?
-Chúng nó đã có hôn ước từ nhỏ, mong con hiểu cho cô, người trong giới kinh doanh như ba mẹ con còn không thể từ hôn, gia đình ta là gia đình hoàng tộc, không lẽ lại làm chuyện động trời như vậy sao?
-Vậy ý cô là cuối cùng ý của cô là cuối cùng cô vẫn cho Linh lấy nó sao?
-Đúng vậy, xin lỗi con
-Cô đừng có mãi nói xin lỗi như vậy, cô có biết con yêu Linh hay không? Cô có hiểu cảm giác của con lúc này không? Nếu cô không thể thì con mới là người phải xin lỗi cô. Con thấy tiếc cho cô vì cô không hiểu được cảm giác của người khác, cô chỉ biết tới bản thân mà thôi. Con đi đây.

Sau khi “xổ một tràng” tôi tức giận bỏ đi. Vừa ra đến cửa thì tôi gặp….
~oOo~
Phương Linh
Chuyện đang xảy ta với tôi, theo như một bộ phim Mỹ chiếu trên vô tuyến được gọi là BUSTED.
Tôi bị bắt quả tang cái tội nghe lén người khác.
Duy vừa mở cửa bước ra. Đôi mắt rực lữa, chắc là anh tức giận ghê lắm.
-C…chào…a…anh-Tôi ấp úng, chủ yếu là vì tôi rất sợ Duy bây giờ.
Gương mặt anh “dãn” ra, không nhăn nhó nữa.
Anh bước từng bước nhẹ nhàng tới gần và ôm chầm lấy tôi
-Anh nhớ em lắm-Duy thì thầm
-Anh về lúc nào vậy-Tôi đẩy nhẹ Duy ra
-Cũng mới về hôm nay thôi
-Mới đi máy bay về anh không thấy mệt sao?
-Có chứ

-Vậy sao không nghỉ ngơi mà lại chạy sang đây?
-Anh cần làm rõ những gì mình nghe được và anh cũng muốn gặp em
-Vậy anh cần làm rõ điều gì?
-Em không cần biết đâu
Tôi chợt thấy ở cuối hành lang có một bóng người khụy xuống, tôi không rõ đó là ai, nhưng nhìn cái cách người nó gục ngã, không rõ là vì điều gì? Nhưng chắc là đau đớn lắm.
Khi Duy quay qua nhìn theo hướng tôi đang nhìn thì người đó đứng dậy và bỏ đi mất. Tôi không nhìn thấy con người đó, chỉ thấy được cái bóng trên bức tường. Cái bóng mảnh mai, khảnh khiêu, chắc đó là một người con gái.
-Em nhìn gì thế?-Duy lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
-À, không có gì, tại em thấy….mà thôi, chắc em bị hoang tưởng do buồn ngủ quá thôi-Nói xong tôi “phụ họa” luôn một cái ngáp hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch
-Thôi anh về tắm rửa đã, vừa đáp máy bay đã đến đây rồi, có gì anh tới thăm em sao nhé, em cũng lo làm vệ sinh cá nhân, con gái có đứa gì mà ngủ dậy đã lo lang thang lung tung, chẳng chải đầu tóc, thay quần áo gì cả, sợ em luôn
-Ok, bye anh-Tôi vẫy vẫy tay


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.