Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chương 25


Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 25

Chap 25
Tôi theo chân các cô người hầu tới nhà tắm.
Tôi có thói quen gọi là phòng tắm chứ không phải nhà tắm vì đơn giản nó cũng chỉ là 1 căn phòng.
Nhưng ở đây tôi đành chuyển chữ “phòng” sang chữ “nhà” vì căn bản trong nhà tắm có chia thành 3 phòng nhỏ nữa.
Phòng thứ nhất có bồn tắm, vòi sen, khăn tắm-Nơi để tắm. Phòng thứ hai có bồn cầu, khăn giấy, vòi sen-Nơi để “thải chất độc”. Phòng thứ ba có một tắm gương dài và 3 cái lavabo nằm phía dưới tấm gương-Đây chắc là nơi dùng để chỉnh trang lại bề ngoài.
Tôi cứ đứng nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A hồi nào cũng không rõ.
Đến khi Như khều khều tôi mới “tỉnh”
-Chúng thần xin hầu hạ công chúa tắm ạ-Một cô người hầu nói
-Thôi thôi, ra ngoài hết đi, thời đại nào rồi mà còn cái màn hầu tắm này
-Nhưng…đức vua đã ra lệnh
-Không sao, ta sẽ chịu trách nhiệm hết, giờ thì ra ngoài hết đi
-Dạ vâng
Nói xong thì tất cả đều lui ra, chỉ còn mình tôi đứng trong không gian bao la này.
~oOo~
-Mời công chúa đi theo chúng thần ạ-1 cô người hầu nói khi tôi đã tắm xong xuôi

-Giờ chúng ta đi đâu?-Tôi hỏi
-Đến phòng trang điểm ạ
-Để làm gì?
-Dạ tại phòng trang điểm sẽ có các chuyên gia hàng đầu về quần áo, tóc tai, trang điểm. Họ sẽ tân trang lại cho công chúa để chuẩn bị cho buổi lễ sẽ diễn ra 2h nữa ạ
-Đến 2 tiếng nữa thì việc gì phải vội vàng, chút nữa tôi đến đó không được sao?
-Khâu chuẩn bị này sẽ mất rất nhiều thời gian đó ạ
-Thôi được rồi, chúng ta đi thôi-Tôi thở dài
~oOo~
Tại phòng trang điểm, tóc tôi được bới lại thành một cục cao gần đến đỉnh đầu (các teen hiện nay rất hay để kiểu tóc này) rồi cột vào một chiếc nơ màu trắng.
Khâu trang điểm thì ông “chuyên gia” này cứ nhìn mặt tôi, trầm trồ rồi tặc lưỡi, rồi đưa tay lên chạm vào mặt tôi và nhảy tưng tưng, cười ha hả. Tôi cứ nghĩ ông này bê đê nhưng sau một hồi tôi biết ổng vừa bê đê vừa bị điên +___+
Sau một hồi nhảy cẩn lên vì sung sướng ổng cũng bình tỉnh lại và “phán” một câu :
-Da của công chúa đã trắng hồng như vậy thì không cần đến tay nghề của hạ thần cũng xinh đẹp rồi ạ, mời công chúa đi chọn trang phục.
Thế là tôi tốn 10 phút ngồi trước tấm gương kia mà chẳng được lợi lộc gì.
Tôi lại bước chân vào căn phòng chứa váy-Nơi mà chuyên gia về trang phục đang đợi tôi.
Vừa bước vào trong tôi đã choáng ngợp bởi những chiếc tủ dài, chứa đầy những chiếc váy cực kì đẹp.
Nếu được chọn, tôi sẽ lấy hết, không chừa cái nào hết +___+
-Chào công chúa ạ-Một giọng nói vang lên sau lưng tôi
Tôi liền quay lại, trước mặt tôi là một chị gái mặc chiếc váy màu đen, ngắn trên đầu gối,tóc búi cao giống tôi, chỉ khác là chị ta có chiếc mái ngố che hết trán. Nhìn mặt chị trắng bốc, chắc là đã trét cả hộp phấn lên rồi.
-Mời công chúa đi theo thần ạ
Chị ta dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ nằm phía bên trái của cửa chính.
Trong căn phòng này cũng chứa váy nhưng những chiếc váy này hoàn toàn khác với những chiếc váy ở ngoài kia. Chúng đẹp hơn, trang nhã hơn. Chị ta lấy một chiếc váy màu hồng nhạt, đưa cho tôi.
(vì khả năng viết văn cũng như miêu tả của mình hoàn toàn là số 0 nên mọi người xem hình để biết hình dáng của chiếc váy nhé ^^!)
-Công chúa mặc thử đi ạ.
Tôi bước vào phòng thử đổ và mặc chiếc váy kia vào rồi bước trở ra.
-Công chúa đẹp quá!-Chị ta trầm trồ
-Đúng đó công chúa đẹp quá.-Các cô người hầu chẳng biết vào đây từ lúc nào.

-Vậy công chúa sẽ mặc bộ này nhé-Chị ta nói tiếp, đưa tay lên, nhìn đồng hồ-Cũng gần tới giờ làm lễ rồi, các em đưa công chúa tới gặp nhà vua đi-Chị ta quay sang nói với các cô người hầu.
-Dạ, công chúa đi cùng chúng em ạ
Tôi “ngoan ngoãn” đi theo họ. Chiếc giày cao gót mà chị ta chọn cho tôi thực sự rất đẹp nhưng tôi lại không quen đi giày cao gót nên không tránh khỏi trên đường đi bị té 3-4 lần, khiến cho các cô người hầu mỗi lần như vậy đều mặt mày xanh lét.
-Con đây rồi-Mẹ tôi lên tiếng khi thấy tôi đi mà toàn nhìn dưới chân
-Dạ, tới nơi rồi thưa công chúa.-Các cô hầu cúi đầu chào.
-Ủa, đây là đâu vậy mẹ?-Tôi hỏi
-Đây là nơi con sẽ ra mắt thần dân, không lẽ con muốn đứng ngay trước mặt mọi người à?
-Con không biết nữa
-Theo ba mẹ ra mắt mọi người nào-Ba tôi bước tới, chìa tay ra
Tôi nắm lấy bàn tay của ba, mẹ cũng nắm bàn tay còn lại của tôi. Tôi hiểu ý ba mẹ muốn như vậy là vì đang đi mà tôi té một phát thì mất mặt chết. Ba mẹ dắt tôi ra một cái ban công rộng và to. Đây chắc không phải là cái ban công duy nhất của tòa lâu đài này nhưng chắc chắn sẽ là cái đẹp nhất. Khắp nơi có các chậu hoa cảnh màu trắng. Tối tối mà ra đây ngắm sao thì lãng mạn phải biết….-Tôi mơ màng.
Tôi bước đến cuối ban công cùng bố mẹ. Và xem kìa, vừa nhìn xuống dưới, tôi thấy ngay một rừng người đang đứng nhìn…tôi. Sau 5 giây nhìn nhau trong im lặng, họ bỗng gào thét lên một cách mừng rỡ.
Và sau 5 giây gào thét thì họ im bặt. Điều đó khiến tôi hoảng sợ vô cùng, tôi đã ngỡ họ là robo, không phải người.
-Công chúa Trần Phương Linh đã trở về. Vì vậy hôm nay buổi lễ này được tổ chức. Chúc mọi người vui vẻ-Ba tôi nói thật lớn, có thể nói không cần loa thì ai cũng nghe được, đến tôi còn phải giật mình, nhưng mẹ tôi thì vô cùng bình thản, chắc là quen rồi. Cái ban công này không cao lắm. Chắc nó cách mặt đất hoảng 10 hay 15m là cùng, vì vậy câu nói của ba tôi truyền đến tai của người đứng phía dưới là điều dĩ nhiên +___+
Bên dưới có lẽ là một lễ hội, có lẽ là để mừng tôi trở về. Đương nhiên là tôi không tham gia. Tôi mà tham gia có khi bị “xé xác” ấy chứ.
~oOo~
Tôi trở về căn phòng với sự mệt mỏi tột độ và cái gót chân đã sưng lên.
-Linh mệt không?-Như mở cửa, thò đầu vào, mĩm cười
-Cũng không mệt lắm, nhưng mà đâu chân quá-Tôi nhăn nhó

-Như bôi thuốc cho Linh nhé-Như chìa ra một cái lọ
-Ừ
Thế là Như bước đến, quỳ xuống, dùng tay thoa thuốc vào cái gót chân đang sưng tấy của tôi.
~oOo~
Đến sáng hôm sau thì chân tôi cũng đã khỏi, thật là kì diệu
Tôi đi chân không dọc hành lang vì cơ bản tôi biết tòa lâu đài này nhìn cổ kính nhưng không thể dơ được.
Đang vừa đi vừa ngáp thì tôi nghe giọng nói quen thuộc ở trong căn phòng nằm ở phía bên trái.
Bình thường thì tôi chẳng tò mò làm gì, nhưng vì cái giọng đó, rõ ràng là giọng của…..
-Tại sao cô lại cho Linh lấy nó?
-Con bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó mà
-Cô còn nói vậy được sao? Nó không tốt bằng con được, sao cô lại làm như vậy?
~oOo~
(Bạn có thể đoán được đó là ai không ?)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.