Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 12
Chap 12
Ra viện rồi.
Giờ tôi có lẽ giống con búp bê của mọi người. Một con búp bê nhỏ bé, dễ dàng bị hư nếu như va chạm quá nhiều. Tôi đi đâu cũng có người lẽo đẻo theo sau, điển hình như tên Vỹ với con Lam, lúc nào cũng theo tôi. Đơn giản là vì Ngọc Anh đánh tôi quá nặng, mình mẩy trầy trụa, bầm dậm hết cả, đi đâu cũng phải coi chừng, động một tý là đau điếng.
-Linh coi chừng, cạnh bàn kìa
-Linh coi chừng trái banh kìa
-Linh coi chừng…..
……
Đó là những câu mà tôi hay nghe nhất, đã số chúng phát ra từ miệng con Lam. Còn tên Vỹ, có lẽ hắn thấy tôi lỗi của mình nhiều quá nên đi theo cho có lệ.
“Vù…” một trái banh lao nhanh về phía tôi. Tôi nhìn thấy trái banh đó, nó rõ rành rành trước mặt tôi, nó đang lao với tốc độ cực nhanh và chắc chắn sát thương cũng chẳng nhỏ nhắn gì. Con mắt thấy thế, cái đầu hoạt động cũng rất linh hoạt nhưng tôi không sao né trái banh đó được. Tôi cứ đứng như trời trồng, nhìn cái vật tròn đó lao vào mình. Tôi nhắm mắt thật chặc như đã sẵn sàng cho trái bóng đó lao tới và gây cho tôi thêm một vết thương nữa trên cái cơ thể màu tím (vì bị bầm) của tôi.
Nhưng trong 5 giây ngắn ngủi, tôi nhận ra hắn đã chạy đến, đánh trái banh ra và chạy lại ôm tôi
-Không sao rồi. Anh sẽ bảo vệ em.
Câu này nghe quen quen, hình như tôi đã nghe trong cơn ác mộng hồi nào thì phải. Tôi rùng mình đẩy hắn ra
-Này điên hả? Đừng ôm tôi, đau muốn chết nè
-À, ừ, anh quên mất
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy cơ thể hắn ấm kinh khủng, chỉ muốn ôm hắn lại, nhưng mà cơ thể tôi thì không đồng tình với việc đó, vậy là tôi đã đẩy hắn ra.
Và sau đó thì chủ của trái banh bước tói gần, chỉ thẳng vào mặt tôi
-Lại là mày
-Tôi làm sao? Bạn đá trái banh đó vào tôi chắc là có chủ ý gì hả? Mà nếu bạn lỡ chân đi chăng nữa thì cũng phải xin lỗi chứ, sao lại có một con người ngang ngạnh, chanh chua thế này?
Một tiếng “chát” vang lên, nó tát tôi, chỉ vì tôi nói đúng sự thật.
-Không được tát Linh
-Tại sao anh bênh nó?
-Vì Linh là bạn gái tôi
-Anh nói cái gì? Nó á? Nó không xứng với anh, nó là một con nhỏ nhà quê, nghèo khổ thôi mà, em là công chúa, tại sao anh không chọn? Em có gì không ưng ý anh chứ?
“Chát” à, lại cái tiếng đó vang lên rồi, nhưng tôi không bị tát, tôi cũng không tát nó mặc dù đã bị nó tát một cái oan uổng và lại còn bị nó sĩ nhục. Là Vỹ tát nó, một cái tát nhẹ đối với một thằng con trai, nhưng lại mạnh với một đứa con gái, mặt con nhỏ đỏ ửng lên, vì tức, vì cái tát quá mạnh. Bàn tay 5 ngón to tướng của hắn in hằn lên mặt của nó. Nó ấm ức lắm chăng? Vì nó khóc rồi, nhưng mặt hắn nãy giờ vẫn đằng đằng sát khí.
-Cô không được nói Linh như thế-Câu nói của hắn chỉ vỏn vẹn 7 từ, hắn gằng từng chữ một, hắn nhấn mạnh từng chữ một
-Em nói xạo sao?-Nó vẫn còn lỳ chán
-Vậy tôi nói cho cô nghe Linh hơn cô cái gì nhé?
-Đến chết anh cũng không tìm ra đâu
-Linh đẹp hơn cô, nét đẹp tự nhiên, da Linh trắng hơn da cô, và đặt biệt là mặt Linh cũng không có cái lớp phấn dày khiến con người càng lúc càng lỳ lợm như cô, Linh cũng học giỏi hơn cô,…
Nói tới đây thì Ngọc Anh cắt ngang
-Nó bỏ bùa mê thuốc lú anh rồi hả? Sao anh lại bênh vực nó?
-Đơn giản vì tôi yêu Linh, không được sao?
-Anh…anh…thật quá đáng mà
Ngọc Anh khóc to hơn nữa, ôm mặt chạy mất tiêu luôn.
Con Lam chạy lại, mặt nó xanh lè
-Trời ơi sợ quá chừng, may là có anh Vỹ đó, không chắc Lam xĩu luôn quá à
-I ….. I will learn to live before I die, will learn to love and learn to try, not to give it all away-Điện thoại của Lam
Lam bắt máy và dạ, thưa gì đó, tráng khẽ nhăn lại.
-Thôi Lam bận rồi, phải về nhà gấp, anh Vỹ canh chừng Linh dùm em nha
-Ừ
-Nè, tui đâu phải con nít đâu mà bà nói vậy?-Tôi lên tiếng
-Hì, chắc là thế rồi
Nói xong nó chạy đi luôn, còn lại mình tôi với hắn. Giờ còn là giờ ra chơi nên tôi rũ hắn đi dọc cái hành lang các phòng học.
-Nè-Tôi lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng
-Hả?
Tôi lại gần hắn, nắm cổ tay hắn (chả biết sao lại hành động thế này ~.~)
-Yêu tôi thật hả?
-Ơ…ơ….
-Khai mau đi
-Ơ…thật…thật ra thì…-Hắn lắp bắp, thế đấy, tự dưng cà lâm ngay lúc này
-Bây giờ có nói thật không-Tôi trợn mắt lên, nhón chân lên, đưa mặt mình sát lại mặt hắn (tại hắn cao quá mà)
-Ơ…thì…thì-Hắn càng do dự thì tôi càng đưa mặt mình gần mặt hắn hơn
Bỗng hắn quay qua, hôn tôi, không phải má, không phải trán, mà là môi, hắn hôn lên môi tôi, trời ạ! Tôi lập tức rụt cổ, như con rùa đang cố núp vào cái mai chắn chắn của mình khi gặp nguy hiểm. Tôi cũng không nhón chân ặt mình ngang mặt hắn nữa. Cứ tưởng thoát được hắn, không ngờ hắn cũng đưa mặt thấp xuống. Hắn đầy nhẹ tôi vào tường, tựa hẳn người vào tôi, vòng tay ôm tôi cứng ngắc và tiếp tục hôn lấy hôn để.
1 phút….
2 phút….
3 phút….
3 phút trôi qua hắn mới chịu buông tôi ra. Tôi thở, thở như chưa từng được thở bao giờ. Mặt tôi đỏ như trái cà chua. Vừa ngượng vừa tức, tôi không sao nói được lời nào.
-Là thật đấy! Anh yêu em-Nói xong hắn lại hôn lên má tôi một cái nữa, đúng là thừa nước đục thả câu mà-Giờ em đã có câu trả lời em muốn rồi, em làm bạn gái anh nha?
-Ờ….ùm…-Tôi nói nhỏ, đầy vẻ miễn cưỡng.
“Reng, reng” tiếng chuông của tự do vang lên, tôi mừng lắm mà nhìn cái mặt nhăn nhăn khó chịu của hắn nên chẳng dám nói gì.
-Để anh đưa em về lớp nha
-Ừ, đi thôi
Tôi nắm tay hắn kéo đi luôn.