Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 11
Chap 11
Tôi lờ mở tỉnh dậy nhưng chưa mở mắt vì tôi cảm thấy mệt mỏi lắm, không sao mở mắt nổi
-Linh ơi! Đừng chết mà, mau tỉnh dậy đi, anh thích em nhiều lắm!
-CÁI GÌ THẾ NÀY?-Tôi thầm gào thét trong ý nghĩ
Đó rõ ràng là giọng của tên Vỹ mà? Chắc không phải, chắc tôi đang mơ bậy bạ thôi. Chợt có tiếng mở cửa
-Linh tỉnh chưa anh Vỹ?-Là giọng con Lam, vậy sao tôi mơ được? Mà tôi không mơ thì hắn có nói thế thật.
-Chưa-Hắn thở dài
-T…ỉ…n…h…r…ồ…i!-Tôi nói cứ như ren
-Ơ! Tỉnh lúc nào vậy?-Hắn giật mình
-Đủ lâu để nghe những gì cần nghe!
Tôi mở mắt, mỉm cười hiền nhìn hắn. Cười xong tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại cười vậy nữa. Hay tôi cũng có chút tình cảm với hắn (?!)
-Nghe gì? Nghe gì rồi-Mặt hắn chuyển sang màu xanh
-Nghe anh nói : “Linh ơi!….”-Tôi có tình nó chậm chậm và kéo dài để cho hắn hồi hộp, con Lam cũng muốn nghe coi hắn nói gì
-Ảnh nói gì? Ảnh nói gì zạ Linh?
Tôi cười đểu (tôi biết vì tôi cố tình mà)
Mặt hắn giờ thì xanh lè luôn rồi
-Không nói cho Lam nghe đâu!
Hình như hắn vừa thở phào nhẹ nhỏm?
-Nói đi mà-Con Lam nài nỉ
-Không nói mà
-Nói đi, không nói tui giận đó nha
-Được rùi
-Ảnh nói gì?
-Ảnh nói : “Lam ơi! Anh yêu em”
Nói xong tôi cười khúc khích
-CÁI GÌ?-Cả 2 đồng thanh
-LÀM SAO CÓ CHUYỆN ĐÓ CHỨ?-Lại đồng thanh
-Cái gì mà la làng thế hả?-Nam mở cửa đi vào
-Ơ…không có gì đâu-Con Lam nói mà 2 má đỏ bừng
-Ừ! Linh ăn cháo không? Anh mua cho
-Dạ được-Tôi ngoan lạ thường
Nam vừa đi khỏi tôi liền quay qua chọc Lam
-Ghê quá nha! Thấy hết ùi nha, không được giấu bạn bè đâu đó, mau khai thật đi, thích Nam phải không?
-Á! Con nhỏ này-Con Lam la lên rồi nhào vô đánh tôi tới tấp
-Á, không được đánh bệnh nhân, không được đánh bệnh nhân, y tá ui, cứu cứu,anh Vỹ, cứu em
Chẳng biết sau lúc đó tôi gọi hắn, phải chăng vì trong phòng ngoài 2 đứa tôi chỉ còn hắn, hay là vì một lý do nào khác nữa? Không hiểu vì sao lúc đó tôi lại gọi hắn là anh, vì quán tính chăng? Vì lúc đó sợ con Lam đánh đau nên tôi gọi hắn thế chăng? Hay vì lý do nào nữa?
-Này, này, đừng đánh Linh chứ!-Hắn lên tiếng
-Tại sao chứ?-Con Lam lập tức không đánh tôi nữa, quay sang nhìn Vỹ bằng ánh mắt khó hiểu
-Tại…tại….
-Nói thiệt đi, nãy anh nói gì với Linh vậy?
-Thắc mắc hoài à, nãy ảnh nói : “Linh ơi! Lam dễ thương quá!” được chưa?
-Á! Con này quá đáng
Nó lại định đánh tôi rồi, tôi cũng sợ nó lại hỏi hắn nói gì nên lặp tức đánh trống lảng
-Mà sao tui lại ở bệnh viện vậy? Tui ngủ bao lâu rồi
-Linh ngủ 2 ngày nay rồi, hôm qua tui nghỉ học vào đây chăm Linh, hôm nay anh Vỹ xung phong nghỉ học để lo cho Linh đó. Còn tại sao Linh ở viện thì….
~ Flashback ~
Sáng hôm đó, tại nhà Lam
-Lam à! Con không được đi xe đạp lung tung nữa! Ba đã thuê vệ sĩ riêng đi theo bảo vệ con rồi! Con sẽ phải đi xe hơi chung với người đó, vả lại cậu ta cũng học chung trường với con, lại là con của ông giám đốc nên ba sẽ an tâm hơn nếu con đi với cậu ta đến trường mỗi ngày
-Nhưng con không muốn đâu ba à, mẹ ơi, con không muốn, con biết anh ta là ai rồi – Lam quay qua năn nỉ mẹ giúp đỡ
-Con nên nghe lời ba thì hơn, ba chỉ muốn tốt cho con thôi mà
Thế là Lam bất đắt dĩ phải đi học mỗi ngày với Nam, bắt đầu từ hôm nay
Nhưng trên xe đâu chỉ có Nam, bộ 3 đó vẫn thường đến trường cùng lúc mà, thế là Lam đành tạm biệt ba mẹ mà leo lên chiếc xe BMW mui trần đen, bóng loáng, trong rất là ngầu.
Đang đi trên đường thì thấy một đám đông bu lại, có vẻ đang đánh ai đó.
Cố gắng nhìn qua đám người thì Lam thấy được người bị đánh là Linh
-Mấy anh ơi! Mấy người kia đang đánh Linh đó! Mau cứu Linh đi, mau lên-Lam hối thúc
Vỹ đang lái xe, nghe thấy Linh bị đánh thì phóng xe cái vù, 1 giây là đã tới ngay đó.
Nam vì giỏi võ nên phóng xuống trước tiên, đi lại gần bọn đó, vừa đánh được mấy thằng đứng gác bên ngoài thì gào lên :
-CHÚNG BÂY TRÁNH RA HẾT!
-Không thì đừng trách tao ác-Nam nghiến răng hăm dọa
-Ngon thì nhào vô-Bọn kia thách thức
(Lúc này khi phát hiện 4 người kia tới thì Ngọc Anh đã lo chạy trốn mất)
“Huỵch” : tiếng cái bọn côn đồ bị Nam đánh ngả xuống, “bốp” : tiếng nắm đấm của Nam va chạm với cái mặt của bọn chúng, “chát” : tiếng 1 ai đó bị tát chăng? Chỉ biết 3 tiếng đó vang lên một lúc thì bọn chúng đã rối rích xin lỗi rồi kéo nhau chạy mất tiêu luôn.
Vỹ với Duy thì chạy không lại cái tốc độ đánh người của Nam nên mãi khi Nam đánh xong mới chạy tới thở phì phò như trâu.
Lam lôi Nam chạy lại chỗ Linh đang nằm thì phát hiện Linh đã ngất rồi :
-Linh! Linh ơi! Bạn có sao không? Nhìn mình nè Linh ơi-Lam nói, rưng rưng nước mắt
-Trời! Chảy máu nhiều quá!-Nam
Vỹ và Duy cũng chạy lại ngay :
-Mau đưa Linh vào bệnh viện-Duy
-Để tôi-Vỹ
-Nhanh lên! Linh mà có chuyện gì thì tôi…-Lam
(Và có một điều mà không ai nghe thấy, điều mà Vỹ đã nói với Linh khi Vỹ đang bế Linh chạy nhanh về phía xe hơi : -Linh, cố lên, anh yêu em!)
~ Flashback ends ~
-Và cuối cùng Linh được đưa tới bệnh viện, cầm máu nhưng mà Linh đã ngất rồi!
-Ồ!-Tôi gật gù ra vẻ đã hiểu rồi
-Thế ai đánh Linh tới thế này?
-Là Ngọc Anh
-Ngọc Anh?-Hắn chợt lên tiếng sau một hồi im lặng
-Ừ, nhỏ đó đã gọi bọn côn đồ đó đánh tui-Tôi nói với Lam chứ không phải hắn
Vừa lúc đó, Nam mang cháo vào
-Ngọc Anh ra lệnh cho bọn đó đánh em sao?
-Đúng vậy
-Tại sao?-Nam hỏi
-Vì…-Tôi không nói, chỉ nhìn tên Vỹ
Nhiêu đó cũng đủ ọi người hiểu nó đánh tôi vì tên Vỹ
-Mà Duy đâu rồi?-Tôi hỏi khi nhận ra sự vắng mặt của Duy
-À! Duy bận công chuyện nên không tới thăm em được
-Ừ, cũng không sao, khi nào thì em được ra viện
-Em đã thấy khỏe chưa?
-Khỏe rồi!
-Vậy thì giờ em có thể ra viện
-Vâng
-Vỹ, đi làm giấy tờ xuất viện cho Linh thôi
-Ok