Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 13
Chap 13
Tôi nắm tay hắn và chạy thật nhanh, có lẽ tôi đang kéo hắn đi thì đúng hơn.
Đến ngay cửa lớp thì tôi buông hắn ra
-Có lẽ ban nãy anh chỉ đùa tôi cho vui nhĩ?
-Đùa chuyện gì cơ?
-Thì là chuyện anh yêu tôi, rồi chuyện anh muốn tôi làm bạn gái anh đó, chắc anh chỉ muốn đùa tôi thôi đúng không?
-Anh không có đùa
-Thế anh giỡn?
-Không, tất cả là thật
-Thế mà nãy tôi tưởng anh giỡn nên cũng giỡn theo, thôi suy nghĩ kĩ lại đi nhá, tôi với anh không hợp đâu, bye bye
-Ơ…nhưng mà…
Không cho hắn được nói hết câu, tôi chạy nhanh vào lớp.
Khoảng 5 phút sau thì con Lam cũng vào lớp. Tôi không nhận ra sự có mặt của nó và sự hiện diện của nụ cười trên môi tôi
-Nè!-Con Lam khều khều tay tôi
-….(Chưa nhận ra, do còn mơ màng)
-Ê-Nó hét lớn khiến cả lớp quay lại nhìn chằm chằm 2 đứa
-Gì vậy cô nương?
-Có chuyện gì vui lắm hả?
-Có đâu
-Thế sao ngồi cười tỉnh bơ vậy?
-Ơ…mà tui tưởng bà có công chuyện chứ?
-Xong xui rồi, nói thiệt đi, có chuyện gì? Bà đánh trống lảng hay thiệt á
-Hì, không có gì đâu mà
-HỌC SINH NGHIÊM!-Tiếng của lớp trưởng vang lên
Tôi thầm cảm ơn thằng lớp trưởng đã giải nguy cho tôi.
Ngồi học mà tôi không sao “nuốt” nổi chữ nào cả, tất cả đều vào bên tai trái, ra bên tai phải, luồn lách, không bao giờ đụng vào não, dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng không
Rồi 3 tiết nhanh chóng cũng trôi qua
“Ọt ọt” : dạ dày của tôi đang biểu tình
-Bà đói lắm hả?
-Ừ
-Xuống căn tin ăn với tui
-Ok
Thế là tôi với con Lam cũng nhau đi xuống căn tin
Con Lam ăn bánh mì và uống sữa tươi, tôi thì bành mì và cà phê sữa (cho tỉnh táo đó mà)
Sau khi xơi xong ổ bánh mì, tôi tiếp tục nhăm nhi ly cà phê sữa, nhưng đang uống thì…
-Rầm-Một bàn tay đập xuống bàn
Tôi ngước lên nhìn cái kẻ vừa phá đám bữa ăn ngon lành của tôi, và đó là…
-Ngọc Anh?
-Đúng, là tao
-Cô muốn gì nữa?-Tôi không, không hề có sự ngạc nhiên nào trong câu hỏi đó, vì tôi biết quá rõ nó rồi, chắc lại liên quan đến tên Vỹ rồi
-Mày có ngon thì ra về đến săn sau gặp tao
-Nếu tôi không tới thì sao?
-Thì mày là con thỏ đế, đồ nhát gan, yên tâm đi, tao sẽ không làm đau 1 cọng tóc của mày đâu
Nói xong đó ngoe ngoảy đi mất, theo sau nó là 1 bọn mê gái…xấu
Tôi cũng chả quan tâm lắm việc nó vừa nói, tôi thở dài một cái rồi tiếp tục bữa ăn của mình, nhưng con Lam thì không
-Con nhỏ đó thiệt là láo quá mà, nó nghĩ nó là ai chứ, tui đi với bà nhé, tôi lo nó sẽ đánh bà lắm
-Không sao mà! nó cũng nói vậy còn gì
-Lời nó nói không đáng tin đâu Linh à
-Không sao đâu, bà đừng lo quá, chắc nó cũng chỉ muốn nói chuyện thôi
-Ừ, nếu bà đã nói vậy thì thôi vậy, nhưng phải cẩn thận đó
-Biết rồi mà, ăn tiếp đi, sắp vào học rồi đó
Tôi và Lam lại bước vào lớp, học nốt 2 tiết cuối rồi chuồn. Đang định đi về thì tôi sực nhớ đến nhỏ Ngọc Anh. Nhưng sân sau là chỗ nào? Đi mấy vòng quanh sân tôi mới tìm được đường ra sân sau, con đường đầy cây cọ, lá cây to, che hết cả đường đi, rất khó mà nhận ra đó là 1 đường đi. Tôi lấy tay đầy những chiếc lá to đó qua một bên và bước đi. Đi được một lúc thì tôi đã đến sân sau. Chỗ này có vẻ hoang tàn, chắc là không được trọng dụng cho lắm. Đưa mắt nhìn quanh thì tôi thấy Ngọc Anh. Nó đừng đó, nhìn tôi bằng anh mắt hình viên đạn, sau lưng nó là 1 lũ con gái. Nó thấy tôi nhìn nó thì đưa tay ngoắc ngoắc tôi lại, không phải một cái ngoắc bình thường, đó là cách mà con người hay dùng để gọi chó. Tức lắm nhưng tôi cũng miễn cưỡng bước lại gần nó.
-Coi bộ gan mày cũng lớn lắm, dám vác cái mặt đến đây gặp tao luôn à
-Tôi không vác cái gì cả, có lẻ cô hơi khờ nên tôi không trách, nhưng tôi sẽ nói cho cô biết một điều, đó là cái mặt gắn liền với cái đầu, cái đầu liên kết với cái thân bằng cái cổ, vì vậy, tôi không muốn mang theo cái mặt của mình thì cũng phải mang theo mà thôi
-Mày còn dám trả treo với tao nữa sao?
-Tôi chỉ nói sự thật mà tôi-Tôi nhún vai
-Hừ! Được rồi, tao không chấp mày, thế mày có biết tao gọi mày đến đây làm gì không?
-Không quan tâm, cứ nói đi
-Mày thật là quá quắc mà
Nó đã quá tức giận, nó bước tới và tát một cái thật mạnh vào mặt tôi, tiếng “chát” vang lên rõ to
-Cái tát này là trả thù mày vì trước đây mày dám tát tao
Nó nắm áo tôi, và … “chát”
-Cái này là vì mày dám làm bẽ mặt tao trước mọi người
“Chát”
-Cái này là vì mày dám làm bẽ mặt tao trước anh Vỹ
Không thể chịu đựng thêm nữa, tôi ngã khụy xuống đất, nhưng nó không tha, nó nắm lấy cổ áo tôi và lôi toàn bộ thân hình đang ngồi bẹp dưới đất của tôi đứng lên rồi….”Chát”
-Cái này là vì mày dám vênh váo với tao
“Chát”
-Cái này là vì mày dám xuất hiện trước mặt anh Vỹ và nói chuyện với anh ấy một cách láo toét
Hai má tôi giờ đau rát kinh khủng, chắc chắn nó đang đỏ lên và có khi còn sưng nữa ấy chứ, nhưng tôi lấy hết sức lực của mình và … “chát”
-Cái tát này tôi dành cho cô là vì cô là đồ nói láo
Nó ấm ức ôm má
-Tao nói láo cái gì?
-Cô nói sẽ không làm tôi đau
-Tao không nói láo
Nói rồi cô ta giật mạnh một cọng tóc trên đầu tôi, giơ nó trước mặt tôi
-Mày nhìn đây, tao sẽ không làm đau một cọng tóc của mày, và đây là cọng tóc tao sẽ không làm đau
Cô ta nói xong thì tha cọng tóc rơi tự do
-Thôi tao chẳng hao sức với mày nữa, mấy em, đánh nó cho chị
Cứ như đó là câu nói mà bọn chúng mong chờ từ lâu, chúng lao vào, đánh tôi tới tấp, tôi chỉ còn biết lấy tay che mặt và đầu. Chúng đánh tôi tới mức cơ thể tôi đang chảy máu, tôi nhận biết được điều đó vì tôi thấy một dòng máu đang chảy lan ra và nguồn gốc không đâu khác mà là tôi. Chắc chắn chúng thấy nhưng chúng không ngưng, chúng vẫn đánh tôi tới tấp….