Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 10
Chap 10
Những tia nắng tinh nghịch len qua khe cửa, chiếu vào gương mặt đứa con gái đang nằm trên giường (tôi chứ ai), khẽ thở dài rồi mở mắt ra. Một ngày mới lại bắt đầu rồi. Ngày nào cũng như một vòng tuần hoàn, ngày nào tôi cũng chỉ làm bao nhiêu đó việc mà thôi. Liệu hôm nay sẽ có gì mới? Đang suy nghĩ vẫn vơ thì tôi nghe tiếng mẹ gọi :
-Dậy ăn sáng đi con
-Dạ vâng
Tôi lồm cồm ngồi dậy và từ từ “lết” vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân và thay đồ.
Ăn sáng xong tôi chào mẹ rồi dắt xe đạp ra khỏi nhà, đi học.
Vì đi từ sớm nên tôi cứ thong thả, vừa đạp xe vừa hóng gió, ngửi cái mùi cỏ ban mai.
Đang đi thì một chiếc xe máy phóng với tốc độ cao lao từ xa về phía tôi. Con người đó đội một cái mũ bảo hiểm to tướng che hết mặt, chỉ chừa 2 con mắt. Tôi nhìn qua tấm kính của cái mũ bảo hiểm, ánh mắt đó mang đầy sự hận thù, tất cả đều đổ hết vào tôi. Chỉ là đôi mắt, tôi không làm sao nhận ra đó là ai cả.
Từ lúc tôi nhìn thấy cái xe đang phóng với tốc độ kinh hoàng đến khi nó chạy qua và quẹt vào xe tôi khiến tôi loạng choạng ngã xuống đất chỉ vỏn vẹ 3 giây, chỉ đếm 1…….2…….3 mà đã có biết bao nhiêu chuyện xảy đến với tôi.
Con đường toàn là đất và đá, không trải nhựa nên tôi đau kinh khủng. Những hòn đá bi nhọn hoắc đâm vào chân tôi khiến tôi chảy máu, đau lắm, rát lắm, nhưng có ai ở đây đâu. Ai sẽ cứu tôi đây?
Nhưng kẻ đó có đi luôn đâu, tên đó thắng xe, tiếng “két” vang thật to, hắn thắng xe một cách điệu nghệ, không phải cái kiểu thắng gắp làm xe chổng “mông” lên trời mà là cái kiểu bánh trước làm điểm tựa, bánh sau đánh một vòng cung và xe dừng hẵn. Bụi bay đầy làm tôi khó thở. Tôi ho và dụi mắt liên tục.
Sau khi khói đã tan hẳn, tên đó mới bước xuống xe, tiến lại gần tôi. Đứng cách tôi khoảng 2-3 m, hắn tháo mũ bảo hiểm ra, và hắn là….
-Ngọc Anh?
-Đúng! Là tao!
-Tại sao cô lại hành động thế này?
-Tao làm tất cả vì tình yêu của tao. Không một đứa con gái nào được phép nói chuyện với anh Vỹ quá 1 lần. Đừng nói tới chuyện này đã đánh ảnh.
-Vớ vẩn quá nhĩ!
Tôi khẽ nhếch môi, tỏ rõ cái sự khinh mệt tôi dành cho nó, mặc dù cái chân tôi đang đâu kinh khủng.
-Mày dám láo với tao à?
Quá bức xúc, nó tiến tới và tát tôi 1 cái đau điếng. Tuy đau, đau lắm, nhưng tôi không muốn nó thấy tôi đang đau.
-Cô chỉ làm được thế thôi sao?
-Hừ! Tao cũng chẳng muốn làm việc này tý nào. Nhưng là tại mày thách tao đó.
Nói rồi nó búng tay một cái. Một đám người trai gái có đủ, từ trong rừng cây đi ra (1 bên đường là rừng cây, 1 bên đường là khoảng đất trống có cỏ mọc). Bọn chúng mỗi đứa cầm một thứ vũ khí, đứa cầm dao, đứa cầm gậy, cây gỗ, cây sắt, ống tuýp,….
-Bọn bây mang chỉ lắm thứ thế? Đánh tay được rồi. Tao chỉ muốn dằn mặt nó, nó chết thì danh tiếng của tao cũng không còn.
-Dạ-Cả bọn đồng thanh rồi quang tất cả vũ khí sang một bên.
-Tụi bây cho vài đứa canh chừng, còn lại xử nó cho tao.
-Dạ
Côn đồ gì mà “ngoan ngoãn” thế này? Thế là chúng nó lao vào đánh tôi tới tấp, tôi chỉ biết nằm co ro, đưa tay bảo vệ đầu. Nỗi đau thể xác như được nhân lên gấp 100 lần. Tôi dần nhắm mắt lại…buông xuôi…mặc cho chúng nó đánh chết cũng được…nhưng tôi chết…mẹ tôi sẽ thế nào…gần kề cái chết thế mà tôi còn phải dần vặt với bản thân vì mẹ…
-CHÚNG BÂY TRÁNH RA HẾT!-Tiếng ai đó thét lên
Tiếp theo đó là tiếng la oai oái của bọn côn đồ bị đánh. Tôi không còn đủ sức để nhận ra đó là giọng nói của ai, mặc dù giọng nói đó rất quen. Tôi cũng không còn đủ sức để mở mắt ra mà chứng kiến cảnh bọn côn đồ bị đánh hay đơn giản chỉ là để nhìn xem con người đó là ai nữa. Nếu có thể, chắc tôi đã mở mắt ra xem và cười như điên rồi. Tôi ngất liệm đi, nhưng trước đó tôi còn nghe tiếng nói :
-Linh! Linh ơi! Bạn có sao không? Nhìn mình nè Linh ơi-Đây đích thị là giọng của con Lam rồi, không lầm lẫn vào đâu được.
-Trời! Chảy máu nhiều quá! – Đây rõ là Nam, một phần vì tôi đã nghe qua giọng cậu, một phần khác và vì tôi nghe Lam gọi.
Sau đó còn 2 giọng nói nữa mà tôi không sao phân biệt được
-Mau đưa Linh vào bệnh viện
-Để tôi
-Nhanh lên! Linh mà có chuyện gì thì tôi…-Câu nói của Lam bị bỏ lửng, chắc nó cũng không biết lúc đó nó sẽ phải làm gì nữa!