Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chương 9


Đọc truyện Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc – Chương 9

Chap 9
Ăn xong tôi ngồi nghe nhạc. Chắc nghe tới đây ai cũng nghĩ tôi nghe nhạc bằng điện thoại đi động hay ipod (mặc dù không biết ipod là gì nhưng cứ nói bừa) nhưng mà không phải, vì gia đình tôi nghèo thì lấy đâu ra những thứ xa xỉ mắc tiền đó?
Tôi đang nghe nhạc từ cái quán cà phê kế bên nhà vọng qua. Nó hát cái gì thì tôi không sao hiểu được nhưng mà điệu nhạc thì rất hay.
Nae meoriga neomuna nappaseo
Neo hanapakke nan moreugo
Tareun sarameun pogoittneun neon
Ireon naema-eumdo moreugettji
Neoui harue naran eoptgettji
Tto chueokjocha eoptgettjiman
Neoman paraman pogoittneun nan
Chakku nunmuli heureugoisseo
Neoui dwaetmoseubeul poneungeotdo nan haengbokiya
Ajik naui ma-eumeul mollado
Kkeutnae seuchideusi kado
Niga neomu pogosipeun nalen
Neomu kyeondigi himdeul naleneun
Neoreul saranghanda ipgae maemdola
Honja dasi tto CRYING FOR YOU
Honja dasi tto MISSING FOR YOU
Baby! I love you! Im waiting for you!
Neoui harue nan eoptgettji
Tto kieokjocha eoptgettjiman

Neoman paraman pogoittneun nan
Honja chueokeul mandeulgo isseo
Naegen sarangiran areumdaun sangcheokata
Neoui yeppeun misoreul poado
Hamkke nan utjido mothae
Niga neomu saenggaknaneun nalen
Kaseum sirigo seulpeun naleneun
Niga pogosipta ipgae maemdola
Honja dasi tto CRYING FOR YOU
Honja dasi tto MISSING FOR YOU
Baby! I love you! Im waiting for you!
Bye, bye, never say goodbye
Ireohke chapji mothajiman
I need you amu maldo mothae I want you
Paraedo dasi paraedo
Niga neomu pogosipeun nalen
Neomu kyeondigi himdeul naleneun
Neoreul saranghanda ipgae maemdola
Honja dasi tto CRYING FOR YOU
Niga neomu saenggaknaneun nalen
Kaseum sirigo seulpeun naleneun
Niga pogosipta ipgae maemdola
Honja dasi tto CRYING FOR YOU
Honja dasi tto MISSING FOR YOU
Baby! I love you! Im waiting for you!
(Because Im Stupid – SS501)
Tôi cứ nhắm mắt là lắng nghe cho tới khi
-HÙ!
-AAAAAAAAAAAAA!
-Trời ạ! Tui nè, sao mà la lớn quá zạ? Sập nhà đó nha, hihi
-Còn nói nữa, tui đang nghe nhạc mà, hù một cái hết hồn
-Tặng cho bà cái này nè! Nghe nhạc đã luôn đó nha!
Con Lam chìa ra một cái mp3 (theo tôi biết thì đó là tên gọi của cái máy)
-Nhưng mà…tui không nhận đâu!
-Sao vậy?
-Tại…cái này mắc tiền lắm
-Không sao mà, nhận đi

-Thôi không nhận đâu!
-Nhận đi!
-Không!
-Nhận đi
-Không!
…..
-Giờ có nhận không hả?
-Không là không mà!
-Không nhận là khinh đồ rẻ tiền phải không?
-Ơ…không có! Thôi tui nhận là được chứ gì?
-Hehe-Con Lam cười nham hiểm
-Nè! Chỉ cho cách xài nhớ! Nhạc tui tải zô đây nhiều lắm! Nhạc Việt, nhạc Mĩ, nhạc Hàn, ngay cả nhạc…sến tui cũng tải vô, tại tui không biết bà thích nghe loại nhạc nào-Nó nói tiếp
-Cảm ơn bà nhiều nha-Cảm động quá thành ra tôi ôm nó tỉnh queo
-Không có gì đâu! Giờ đi vòng vòng hóng gió đi! Ở nhà chán lắm!
-Ok lun!
Nói xong 2 đứa dắt nhau chạy ra đường
-Mẹ ơi! Con đi chơi với Lam tý nha!
-Ừ! Về sớm nha con!
-Dạ
Nhà tôi có thể coi là ở vùng quê vắng vẻ. Ngoài đường buổi tối mát rượi, mỗi tội là tối lắm, ở đây ít đèn đường, có chỗ thì cách 30m có 1 cây đèn, chỗ thì cả 100 m cũng không có lấy một cái. Nhà tôi lại ở gần sông nên có bữa muỗi đốt quá trời, không làm sao mà ngủ yên được. Vậy mà con Lam lại rất thích đi dạo ở đây vào buổi tối vì : buổi tối ở đây mát mẻ này (đương nhiên rồi), nhìn lên trời thì thấy rất là nhiều sao này (cũng bình thường thôi), mà con đường lại tối tối trong rất là huyền bí (ý gì đây?)
Con Lam từ khi quen tôi đã từ một tiểu thư nhà giàu thành một cô nàng “bụi bậm”. Lúc trước nó toàn mặc váy, giờ nó toàn mặt áo 3 lỗ hay áo thun với quần jean. Lúc trước nó ăn nói dịu dàng, yểu điệu thục nữ, giờ nó la hét ầm ỷ mà không biết ngượng. Lúc trước nó toàn ngồi xe hơi, giờ nó đi đâu cũng đòi đi xe đạp vì đạp xe coi như tập thể dục mà lại còn giúp nó cảm thấy thoải mái hơn nữa.
Sau khi lang thang hết con đường, tôi với nó lại quay về nhà. Tôi với nó đang định lấy xe đạp cho nó chạy về nhà thì :
-Ê bé đeo nơ
À! Cái này là cái mà con Lam chẳng hề thay đổi, nó vẫn có thói quen đeo một cái nơ to tướng trên đầu.
-Này! Tôi có tên đó nhé! – Lam tức tối quay qua nạt tên vừa “phát ngôn bừa bãi” mặc dù hắn đang ngồi trong bóng tối khiến tôi với Lam không sao nhìn thấy hắn được
-Ừ! Thế tên gì đấy?
-Tôi tên Trương Ngọc Lam, nhưng anh là ai?

Từ trong bóng tối, hắn bước ra, hắn là ai? Hắn đeo mắt kính đen, mặc một bộ đồ đen, tóc vuốt keo dựng ngược lên (cũng màu đen), trong hắn cứ như…xã hội đen, thế thì hắn đích thị là Nam rồi.
-Cô đoán xem tôi là ai?
-Làm sao tôi biết! Nói họ tên đi-Con Lam chả buồn đoán
-Tôi không thích nói! Cô đoán đi
-Tôi không thích đoán thì sao?
-Thế thì cô khỏi biết tôi là ai
-Anh là Nam, bạn của Vỹ và Duy chứ gì- Tôi đành lên tiếng
-Ừ! Chính xác từng xen-ti-met, cô bé giỏi lắm
-Sao anh lại ở đây?
-À! Chẳng qua là công chuyện làm ăn thôi mà!
-Làm ăn? Công chuyện làm ăn gì?
-Tôi có nhiệm vụ bảo vệ cô bé này-Nam chỉ tay vào Lam
-GÌ CHỨ?-Qua bất ngờ nên Lam la lớn
-Chả là công ty tôi hết người, mà ông chủ tập đoàn xe hơi đây lại là khách hàng quan trọng, ông muốn con gái ông khi lang thang ngoài được phải được an toàn tuyệt đối, vậy nên bất đắt dĩ tôi phải làm vệ sĩ cho cô.
-HẢ!-Tôi và con Lam đồng thanh
Xong con Lam ngất luôn.
-Bó tay! Thôi anh đưa nó về nhá (Thay đổi cách xưng hô trong chốc lát)
-Ừ, em chào anh, à, mà anh đem xe đạp về cho nó luôn đi
-Ok
Nói xong Nam bế Lam đặt vào xe hơi rồi cột xe đạp lên nốc xe, rồ ga chạy đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.