Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 72


Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 72

Cả buổi học hôm đó, chờ mãi mà không thấy hắn. Không hiểu sao nó lại lo cho hắn lắm. Long thì trở lại lớp nhưng chỉ đi một mình
mà không có hắn. Hỏi tên Long thì Long lại nói là “Không biết nữa!!”.
Thật là!! Suốt buổi học nó cứ loay hoay mà không tập trung được gì cả

Chuông hết giờ vừa vang, nó vội cất tập vở và nhờ Quân trở về. Quân cũng ậm ừ vài tiếng rồi lấy xe ra, có vẻ như Quân không muốn nó về nhà. Rủ
nó đi chơi… nhưng bây giờ thì tâm trí nó không còn quan tâm gì tới
chuyện chơi bời nữa. Nó muốn tìm hắn!!

Vừa tới trước cổng, nó vội phóng xuống xe, không chào Quân một tiếng làm cho Quân cảm thấy hụt hẫng. Nhưng chỉ một chút thôi vì Quân tin rằng
qua sự việc sáng nay thì nó đã có cảm tình đối với Quân rồi. Quay đầu xe trở về nhà, đối với Quân hôm nay là một ngày đẹp trời

Chạy nhanh vào trong, qua cái khuôn viên nhà hắn thôi cũng đã muốn đứt
hơi rồi. Mở cánh cửa ra, nhìn vào trong không thấy hắn xem ti vi. Nó lại bắt đầu lo lắng, vội bước vào. Đi thật chậm lên trước phòng hắn, nó
chần chừ không biết có nên vào hay không, rồi sau vài giây. Vặn tay nắm
cửa, nó khẽ ló đầu vào trong tìm. Hắn đang nằm trên giường, hắn ngủ
sao???

Tò mò định bước vào, nhưng thôi…… Dù sao thì hắn cũng đã về chứ không bị sao cả. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, nó bước về phòng. Không hiểu sao nó lại thấy có lỗi với hắn nhỉ? Không lẽ lúc đó nó đến chỗ tìm Quân là sai
sao??? Nhưng có chuyện gì khó hiểu ở đây thì phải??


“Trên người Quân không hề có một vết thương, quần áo lúc đó cũng không
bị sốc xếch, bọn xã hội đen kia thì lại bắt mỗi người theo mỗi hướng mà
không theo một đường!! Tại sao nhỉ?”

Đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì điện thoại rung lên liên hồi làm cho nó giật
mình nhảy cẩn lên một cái. Lam gọi cho nó, không biết có chuyện gì nữa.
Vội bắt máy, chưa gì nó đã nghe tiếng Lam thút thít ở đầu dây bên kia

-Huhu……… Nhi ơi….. tao buồn quá………

-Mày bị gì nữa vậy??? Sao lại buồn??

-Lúc nãy…………….

—————————–

Lúc ra về, Lam đang xếp tập vở bỏ vào cặp, nhỏ quyết định rồi, nếu Duy
ngại không dám tỏ tình thì nhỏ sẽ ngỏ lời trước với Duy, mặc kệ có mất
giá hay không! Quan trọng là nhỏ nghĩ rằng Duy cũng thích nhỏ.

Dẹp xong xuôi hết thì lại không thấy Duy đâu, Lam vội đi tìm. Cổng trước cổng sau đều không thấy. Thất vọng, Lam bước đi, lúc nãy nhỏ đã lỡ nói
với bác tái xế là không cần đón rồi, bây giờ thì phải tìm một chiếc Taxi thôi. Bước đến ngã ba, nhỏ thấy Duy đang đứng đó, đang nói chuyện với
một người con gái khác. Tự nhủ rằng chỉ là bạn bè thôi

Nhưng nhỏ không thể kìm nén được khi thấy Duy ôm người con gái ấy. Lam
là một đứa con gái yếu đuối và mít ướt, trước tình cảnh đó thì nhỏ không thể nào chịu đựng được, nhỏ quay lưng bỏ chạy, nước mắt lăn dài trên
má…….

—————————–

Nghe Lam kể, nó cảm thấy thương Lam và lo cho Lam lắm, nó sợ nhỏ sẽ làm
chuyện dại dột. Trong chuyện này thì không thể trách Duy được, bởi Duy
chưa từng mở lời nói thích Lam vậy nên không thể nói Duy là một kẻ lăng
nhăng được. Bây giờ tốt nhất là phải đến ở bên cạnh Lam, như vậy thì nhỏ mới không làm bậy được


-Mày đang ở đâu vậy?? Tao tới!!

-Tao….. hức……. Tao đang ở nhà thờ đối diện trung tâm mua sắm…… hức….. thành phố

-Đợi tao, đừng có đi đâu hết!!

Vội dập máy, nó chạy ra khỏi nhà và bắt một chuyến xe bus, phải nhanh
lên thôi. Hy vọng và khóc xong thì nhỏ sẽ bình tĩnh nếu không thì sẽ lớn chuyện lắm

+=+=+=+=+=+=+=+=+=

Sau khi chào tạm biệt cô em họ, Duy bước đi. Hôm nay Duy nôn nao lắm, vì Duy thích Lam và Duy đã chọn hôm nay để tỏ tình với Lam. Duy là con
trai nhưng lại không rõ về chuyện yêu đương vì vậy đã nhờ cô em họ giúp
đỡ và nhờ cô chọn cho Duy một món đồ để tỏ tình với Lam.

Mua cho Duy hai chiếc nhẫn cùng hai sợi dây đề phòng đeo không vừa thì
sẽ làm dây chuyền luôn. Cô gái bước đến chỗ anh mình, giúp ông anh họ
xong thì cô cũng phải đi du học, vì vậy cả hai mới ôm lần cuối chào tạm
biệt.

Lấy điện thoại và cố gắng gọi cho Lam. Nhưng mọi nổ lực của Duy điều
không được gì cả. Lam khóa máy hay đúng hơn là nhỏ chặn cuộc gọi đến từ
Duy. Chỉ nghĩ là nhỏ đang bận nên đành gửi cho nhỏ một tin nhắn


[Lam đang ở đâu vậy? Gặp Duy một chút được không??]

Nhận được tin nhắn của Duy, nhỏ lại khóc to hơn. Nhỏ thích nhà thờ và
nhỏ luôn tìm đến nhà thờ, nơi yên tĩnh để giải tỏa đầu óc và được cầu
nguyện. Nhưng hôm nay, tại phía sau nhà thờ, nhỏ lại làm náo động nơi
đó. Nhỏ buồn lắm………. Nhớ lại chuyện lúc nãy, cầm điện thoại nhắn cho Duy một tin

[Tôi không muốn gặp anh nữa, đừng nhắn tin cho tôi]

Tin nhắn chuyển đến, Duy hụt hẫn, sao Lam lại lại nhắn tin như vậy???
Sao nhỏ không muốn gặp Duy? Nụ cười dập tắt trên môi. Cố tìm cách gọi
cho Lam nhưng không được. Nhắn tin thì Lam cũng không trả lời. Bước đi
về phía trước một cách vô định.

Ngày hôm nay có 3 con người chìm trong khoảng lặng. Lam thì đang buồn,
Duy lại lo lắng. Còn hắn, hắn cứ ngồi một mình đó, lúc nó về nhà chưa
được bao lâu thì lại bỏ đi, chắc là nó đi cùng Quân. Hắn không nên đặt
niềm tin quá nhiều, không nên từ bỏ niềm hy vọng nhỏ nhoi về người con
gái kia để bay giờ lại thất vọng………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.