Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 71


Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 71

Sau một hồi vật vả, cuồi cùng nó cũng lập xong kế hoạch.
Một kế hoạch đầy vĩ đại và kinh hoàng!!! Đó là: reng chuông một cái là
phóng thật nhanh không chờ ai (Vĩ đại thật!!)

Lập xong kế hoạch, nó lén nhìn qua hai tên kia, lòng thầm cười mãn
nguyện vì kế hoạch quá hoàn hảo. “Ta thoát nạn rồi!!!”. Thoàng thấy nụ
cười của nó, Quân nhíu mày. Không biết nó lại bày ra trò gì nữa đây!!

Reng….. Reng…..

Thời khắc đã đến, nó đã cất hết tập vở vào trong hộc bàn sẵn hết rồi.
Bây giờ chỉ việc co giò lên chạy thôi. Phóng thật nhanh hết tốc lực, nó
vẫn nghe những tiếng í ới gọi theo sau “Nhi… Nhi….” và “Này….. này…..”.
Cười ha hả vì thành công và thích thú, nó vọt thẳng xuống căng tin.

Tất nhiên là nó sẽ tìm một cái bàn ở chỗ khuất nhất để ngồi, nếu không
thì sẽ bị lộ tẩy. Nhanh chóng mua “lương thực tích trữ”. Nó ngồi xuống
bàn ăn một cách ngon lành và đầy thoải mái.

Nhưng có điều gì đó lạ thật!! Đã 10” rồi mà chưa thấy động tĩnh gì. Đáng ra thì bây giờ phải thấy 2 tên đó chạy tới chạy lui tìm nó rồi chứ??
Không lẽ đang lập mưu gì sao??

Chợt!!

“MỜI BẠN BẢO NHI 11A1 VỀ PHÒNG HỘI TRƯỞNG!!”


Cuối cùng cũng đã lên tiếng rồi. Hắn nghĩ nó ngốc lắm hay sao mà lại đi
đầu lên đó cho hắn tóm!! Nó vẫn còn minh mẫn và nhiều chất xám lắm. Vậy
nên mặc kệ, chén tiếp thôi!!!

3” sau

“BẢO NHI!! MI ĐÂY, CÓ CHUYỆN RỒI!! MAU TỚI PHÒNG HỘI TRƯỞNG ĐI, GẤP LẮM!!!”

Nó giật mình, đó là giọng của Mi mà. Giọng nhỏ có vẻ lo lắng quá. Mi nói xảy ra chuyện?? Chuyện gì?? Không lẽ hai tên đó…… Không xong rồi!!
Quăng hết d9ng61 thức ăn, nó chạy nhanh tới phòng hội trưởng

Vừa mới tới đầu hành lang nó đã thấy Lam đang đứng thút thít, tay nắm
chặt lấy tay Mi làm cho nó càng thêm lo lắng, vội tiến tới hỏi

-Chuyện gì vậy??? Sao mày???

Vừa thấy nó Lam đã quay qua nức nở, nhỏ nói trong tiếng nấc

-Huhu Nhi ơi…….. Phong với Quân…….. Phong với Quân…….. Lúc nãy có…. một đám người kéo đến……….

Nó không thể chịu nổi khi Lam cứ nói ngắt quãng như vậy, nó gắt lên

-Mày nín đi, nói tao nghe coi!!

-Hic…. hic…… mấy người đó bắt Quân với Phong đi rồi!!

-Sao?? Đi đâu??

-Quân thì bị kéo đi cổng sau, Phong thì bị kéo đi cổng trước!!!- Mi giải thích thay Lam vì nhỏ vẫn khóc và chưa nín được

-Sao lại……..?? Duy, Long đâu??

-Duy giúp Quân, Long giúp Phong rồi!!

Mi vừa nói dứt câu, nó vội chạy đi. Bây giờ nó phải đi đâu?? Cổng trước
hay cổng sau?? Thật là rắc rối quá…… Tại sao?? Tại sao nó cứ bắt buộc
phải chọn……. Điên mất thôi!!…….. Hắn có võ, Long cũng vậy, nhà hắn
cũng có địa vị, chắc không sao đâu. Còn Quân vừa về nước làm sao mà xoay sở được…. Đến chỗ Quân trước vậy. Chạy hết tốc lực ra sân sau. Nó mong
là Quân và hắn sẽ không có chuyện gì!!

Cuối cùng cũng tới. Nó vội đưa mắt tìm xem đám người kia đang ở đâu.
Nhưng nó chỉ thấy Quân thôi, thấy nó Quân lại cười mừng rỡ. Lạ thật!!
Chạy tới chỗ Quân nó vội hỏi trong hơi thở mệt mỏi

-Quân……… có sao không??? Đám người…… đó đâu….. rồi???


-À….. Quân đã xử hết rồi, bọn nó trốn hết rồi, không sao đâu

-Vậy……. Duy đâu???

-À Duy đi gọi giáo viên rồi!!

Quân không sao rồi, tốt quá!! Nhưng còn hắn, hắn thì sao? Lỡ như hắn bị
bắt đi rồi!! Vội quay lưng toang chạy về cổng trước thì Quân lại níu lấy tay nó

-Nhi đi đâu vậy???

-Nhi đi tìm Phong xem anh ta có gặp chuyện gì không?? Phải giúp anh ta nữa!!

-À…. Phong không sao đâu!! Lúc nãy….. à….. Long gọi điện nói với Quân
rồi, Phong không sao hết!! Sắp hết giờ rồi, chúng ta lên lớp đi!!

-Nhưng………

-Lên lớp đi mà!!!

Rồi Quân lại kéo nó đi. Thật sự thì nghe Quân nói nó chỉ an tâm một chút thôi, nó muốn tận mắt thấy hắn không bị gì thì lúc đó nó mới an tâm
hoàn toàn được. Nhưng thôi, chắc hắn không sao đâu. Hắn có võ mà, Long
cũng có võ, đành bước lên lớp. Nhưng nãy giờ Quân vẫn luôn mỉm cười

—————————

10” trước

Quân thấy nó chạy đi vội vã cất tập vở định đuổi theo thì hắn gọi lại.
Hơi khó chịu nhưng Quân vẫn tiến lại chỗ hắn. Giọng hơi gắt

-Chuyện gì vậy?


-Tôi có cách sẽ biết được ai là người cô ta yêu! Câu có muốn thử không??

Nghe hắn nói, Quân cảm thấy có chút xốn xang nhưng cũng lo lắng, im lặng vài giây, Quân lại hỏi

-Cách gì??

Và sau đó, toàn bộ kế hoạch được theo diễn biến. Hắn sẽ đứng cổng trước
và Quân sẽ đứng ở cổng sau. Mi, Lam sẽ đảm nhiệm phần kêu nó. Và bây giờ thì nó đã chọn rồi…..

—————————

Đứng ở phía cổng. Thời gian dần trôi nhưng nó vẫn không xuất hiện, tâm
trạng hắn dân lên một điều gì đó, cảm giác trống trãi như trước đây và
đầy thất vọng. Có lẽ con người hắn chỉ mãi mãi lẻ loi mà thôi. Một con
người lạnh giá, không ai nhìn vào hắn có thể biết được hắn đang buồn bởi nỗi buồn không được thể hiện trên gương mặt thanh tú kia. Chỉ có một
sắc thái mà thôi: Vô cảm!!!

Chuông vào học đã vang lên, chán nản. Hắn leo ra rào ra khỏi trường, hôm nay hắn không còn tâm trạng để học nữa, bước đi về phía trước một cách
vô định

Ngồi trong lớp mà nó cứ ngóng ra ngoài cửa. Tại sao hắn chưa vào lớp??
Không lẽ hắn bị bắt đi rồi sao? Đã vào học 5” rồi mà!!! Đứng ngồi không
yên, chịu không nổi nữa, định chạy đi tìm hắn thì cô bước vào lớp. Nó
đành ngồi xuống nhưng mắt vẫn không rời nơi cánh cửa kia, chờ đợi một
bóng hình……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.