Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 73
Bước đi về phía trước, Duy chán nản. Khó lám cậu mới dám
quyết định tỏ tình với Lam, vậy mà bây giờ lại nhận lại một câu không
muốn gặp nữa. Kêu một chiếc taxi, ngồi mãi không thấy Duy nói gì bác tài xế quay lại hỏi
-Cậu muốn đi đâu?
-À……. Nhà thờ đối diện trung tâm mua sắm thành phố
Chiếc xe nhẹ lăn bánh. Duy thuộc đạo chúa. Những lúc buồn cậu thường tìm đến nhà thờ, nơi có cha giúp đỡ cho cậu khi cậu mắc lỗi. Có lẽ đến đây
mới có thể giúp cho cậu thanh thản được.
Chiếc xe đổ trước cổng. Duy bước bào trong, hôm nay cha sứ đang làm lễ
cho người khác. Đành đi dạo sau nhà thờ vậy. Nhà thờ ở đây có vườn hoa
hướng dương rất đẹp, chúng được các tu sĩ chăm chút từng ngày và cũng
từng do tay Duy tưới nước. Duy yêu chúng vì chúng như niềm vui của Duy,
Duy vui thì cây tươi, Duy buồn thì cây héo. Hôm nay cây có vẻ như rũ
xuống vì nỗi buồn của Duy
Chợt nghe tiếng thút thít của ai đó, Duy vội loay hoay tìm. Nhìn về phía cây sồi già, một cô gái đang ngồi trên chiếc xích đu cạnh đó nước mắt
ngắn dài. Không mất nhiều thơi gian để Duy nhận ra Lam, hình bóng mà cậu luôn nghĩ về mỗi ngày
Tiến lại và ngồi xuống bên cạnh. Duy không biết cách dỗ con gái, Duy
chưa từng phải dỗ con gái nín khóc bao giờ. Mặc dù cậu rất muốn hỏi tại
sao Lam lại nhắn tin như vậy nhưng thôi, cứ để Lam khóc hết đi đã.
Lam cứ ngồi khóc, nhỏ cúi mặt nhìn vào chiếc điện thoại, nhìn vào dòng
tin nhắn. Nhỏ cũng chẳng biết mình khóc bao lâu rồi nữa, và nhỏ cũng
chẳng để ý có ai đó đã đến ngồi bên cạnh mình. Cứ mỗi lần nghĩ tới hình
ảnh lúc Duy ôm người con gái kia thì nhỏ lại òa lên.
Duy lúng túng, vội lấy một chiếc khăn tay đưa cho Lam (sến). Duy chỉ buông ra được một câu nhỏ xíu
-Đừng khóc nữa………
Giật mình, Lam quay phắt qua. Vừa nhìn thấy Duy nhỏ đã đưa tay lên lau
hết nước mắt như để che dấu, để cho người khác không biết mình đang
khóc, quay mặt đi chỗ khác, nhỏ nói với giọng lạnh lùng
-Sao anh biết tôi ở đây mà đến? Anh đến đây làm gì chứ??
-Lam bị sao vậy? Có chuyện buồn sao?
Chợt cười một cái đầy chua chát, nhỏ quay qua nhìn thẳng vào mắt Duy
-Còn hỏi nữa sao? Anh đang giả vờ đấy à? Hay người ta đi rồi nên lại tìm tới tôi để mời đi chơi cho đỡ buồn?
Duy ngớ mặt, cậu chẳng hiểu Lam đang nói gì. Nhưng cậu hiểu một điều ở
đây là: Lí do Lam khóc là vì Duy. Nhưng dù thế nào thì cũng phải làm rõ
chuyện này, để Duy còn nói những gì mình ấp ủ bấy lâu nay. Duy không
muốn kéo dài nữa, dù thế nào thì hôm nay phải nói với Lam
-Lam đang nói gì vậy? Tại Duy mà Lam khóc sao? Duy đã làm gì sai sao?
-Đừng giả vờ như không biết chuyện gì nữa!- nhỏ quát lên, nước mắt lại
chảy….. nhỏ không nghĩ là mình lại yêu Duy nhiều đến vậy- Chẳng phải anh đã có người yêu rồi sao? Anh ôm cô ta ngay giữa đường. Sao chứ? Bây giờ lại đến tìm tôi. Anh đang định bắt cá đấy à? Tôi không muốn gặp anh
nữa!
Nói rồi nhỏ vội đứng lên bỏ chạy
Hóa ra là vậy. Chỉ tại cái ôm, ôm cô em làm gì để bây giờ như vậy. Thật
là!! Không thể để Lam đi được, Duy vội chạy theo. Nhỏ chạy khá nhanh.
Vừa xuống khỏi chiếc xe bus, nó vội tìm cái nhà thờ. Sau một hồi lò mò
tìm đường, cuối cùng nó cũng tìm thấy. Vừa định vọt vào trong thì đã
thấy Lam chạy ra với tốc độ tên lửa (~_~!), tay thì lau đi nước mắt,
chưa kịp mở miệng gọi Lam lại thì nó đã nghe người khác làm rồi. Duy từ
trong chạy theo, miệng í ới gọi tên Lam. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang
xảy ra và cũng vội ba chân bồn cẳng chạy theo
Khoảng cách của Lam và Duy ngày càng xa. Nhỏ chạy thật nhanh vì muốn
trốn tránh, nhưng Duy quyết rồi, không thể để mọi chuyện ngày càng
nghiêm trong được, phải làm rõ và nói với Lam. Dồn hết sức chạy nhanh
hơn, Duy chộp được nhỏ
-Lam hiểu lầm rồi, nghe Duy giải thích đi, nghe Duy giải thích đã!!
Mặc cho Duy nói nhỏ vẫn cung tay liên hồi, cố tìm cách đẩy Duy ra. Giữ nhỏ thật chặt, Duy lại hét thật to
-Đó là em gái, là em họ của Duy!! Là em họ!!
Lam khựng lại, Duy nói là em họ. Là em họ sao?? Không thể như vậy, em họ thì làm sao lại có thể ôm nhau như vậy chứ? Nhỏ vẫn không tin, hất tay
Duy ra, nhỏ lại hét
-Đừng cố biện hộ nữa!! Em họ mà lại cười nói vui vẻ rồi lại ôm nhau sao? Anh nghĩ tôi là con ngốc à??
-Vì chiều nay con bé phải bay đi du học, nên Duy mới ôm chào tạm biệt nó. Duy đã nhờ con bé giúp Duy………….
Duy lại ngập ngừng, Lam không nói, nhỏ vẫn đang tiếp tục chờ Duy giải
thích. Lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, Duy mở ra và đưa trước mặt
Lam
-Duy nhờ con bé mua giúp cái này
Nhỏ thấy hai chiếc nhẫn được làm đơn giản nhưng cách điệu, nhỏ mở to
mắt. Vậy là Duy nói thật sao? Nhỏ không nói được gì, đầu cúi xuống như
biết mình đã sai
Thấy vậy, Duy vội tận dụng thời cơ, tháo ngay chiếc nhẫn đeo vào cho Lam……….
-Thôi chết! Không vừa!!
Nó đứng từ xa để xem tình hình nãy giờ, vì nó nghĩ nên để hay người đó
giải quyết, nhưng người đâu mà nhiều chuyện thấy gớm. Cả đám người vậy
lại như xem tạp kĩ (~_~) làm nó không thấy được gì. Cố gắng chen vào
trong đám đông
Duy lôi sợi dây ra, cũng may là cô em họ đã chuẩn bị trước, vội xỏ chiếc nhẫn vào bên trong sợi dây và đeo cho Lam. Khẽ cúi xuống nói thật khẽ
vào tai nhỏ
-Duy yêu Lam!!
Hồn Lam như lơ là trên mây, không ngờ rằng Duy cũng yêu nhỏ. Không biết
nên nói gì, nhỏ chỉ ngước lên nhìn Duy, Duy đưa cho nhỏ thêm một sợi dây cùng chiếc nhẫn khác. Nhỏ hiểu, như vậy thì nhỏ không cần nói, chỉ cần
nhỏ đeo cho Duy có nghĩa là nhỏ đồng ý.
Chần chứ một chút, nhỏ nhận lấy sợi dây và đeo vào cổ cho Duy. Duy mừng
rỡ, ôm nhỏ quay một vòng, đám đông hú lên như sở thú. Nó bịt chặc tai
nhăn nhó nhưng miệng vẫn cười vì mừng cho con bạn.
Hai kẻ kia nãy giờ mãi lo hiểu lầm- giải thích- yêu…… mà không để ý thấy đám đông, nghe mọi người xì xầm lúc này cả hai mới đỏ mặt. Những cô gái thì nhìn rồi thở dài “Ước gì mình cũng được như vậy!!” Nó chỉ lắc đầu
nhìn mấy con nhỏ ngán ngẩm.
Thôi thì người ta yêu nhau rồi, nó ở đây làm gì nữa, đi về thôi. Và vội
bắt ngay chiếc xe bus vừa chạy tới, nó leo lên và trở về nhà. Lòng thầm
vui vì hiện giờ hai con bạn của nó đã được hạnh phúc rồi. Còn nó thì
sao? Chán thật!!
Vừa bước vào trong nó đã thấy tên Long ngồi trên ghế salong cầm điện
thoại bấm bấm rồi lâu lâu lại cười cứ như tự kỉ. Nhìn là nó biết tên
Long đang nhắn tin cho Mi rồi.
Vội chạy lại chỗ Long, nó lại hỏi chuyện lúc sáng
-Này! Lúc sáng anh với anh ta có bị gì không? Có bị bọn đó đánh trúng phát nào không?
-Hả? Chuyện gì?………..À……. Không sao hết- tên Long chợt gãi gãi đầu rồi cười
-Vậy không có chuyện gì hết sao?
-Ừ
-Vậy anh ta bị cái gì vậy? Sao lại bỏ về trước?
Nhìn mặt nó nhăn nhó, tất nhiên là Long biết kế hoạch đó rồi, chỉ có một mình nó là không biết thôi. Và trong chuyện này rõ ràng Phong là kẻ
thua cuộc. Long chỉ khẽ lắc đầu và buông ra một câu
-Không biết nữa!!
Chán nản bước lên phòng, lại khẽ nhìn sang phòng hắn. Chẳng hiểu hắn gặp chuyện gì nữa.