Đọc truyện Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh – Chương 70: Trả bài
Nó ngơ ngác nhìn ông thầy, tại sao ông ta lại đối xử với
nó như vậy?? Nó đã cố gắng tránh né bấy lâu nay, nó không muốn phải chọn lựa. Nó không muốn chọn ai cả. “Thật là……. nếu muốn thì thầy cứ tự chọn đi, sao lại bảo em chọn cơ chứ??” Nó không biết phải làm gì cả. Chọn
người này thì người kia buồn, mà không biết là hai tên kia có tên nào
học bài chưa mà dám nói câu đó!! Nó nhìn ông thầy rồi lại do dự
-Dạ…… thưa thầy…….. em………
-Sao hả? Chọn ai? Em thích hoàng tử nào?
-Dạ…. em……
Nó không thể quyết định, không thể quyết định được!! Nó điên mất thôi!!
Thật là nhức óc. Nếu đã vậy thì………. nó không cần nữa, nếu như nó làm vậy thì có khi cả hai tên sẽ bỏ cuộc. Như vậy thì càng tốt!! Và nó quyết
định
-Thưa thầy…….. Em…….. –cả lớp dồn mắt về phía nó, hồi hộp chờ đợi câu
trả lời, nó không biết việc làm của mình có phải là ngu ngốc không?
Nhưng nó thà như vậy còn hơn-…. em……… EM KHÔNG CHỌN AI CẢ!!
Và theo sau đó lại là những tiếng xì xầm, bàn tán. Nó bắt đầu ghét cái
gọi là dư luận. Hắn với Quân thì cảm thấy hơi thất vọng khi nghe câu trả lời của nó. Ngay cả ông thầy cũng nhìn nó nhếch môi cười rồi đưa ra một câu mỉa mai
-Cô công chúa này làm giá cao quá nhỉ? Vậy thưa công chúa, cô thuộc bài chưa??
Ông thầy nói xong thì lại mấy tiếng cười khúc khích nhằm mang hàm ý chọc tức. Nhìn nét mặt của ông thầy mà nó nhịn không nổi nữa, thật là điên
tiết mà, ngay cả thầy mà cũng chọc điên nó. Được thôi!! Thích thì chiều, không nhịn nữa. Quay phắt qua ông thầy và nhìn thẳng, nó gằn giọng
-Thưa thầy, em chưa thuộc bài. Nhưng thầy đã nói là để cho em lựa chọn
thì đó là lựa chọn của em, mong thầy tôn trọng em. Và em cũng không phải là công chúa, hai tên chết tiệt đó cũng chẳng phải là hoàng tử!! Việc
em có làm giá hay không thì tự em biết, mong thầy tiếp tục trả bài và
làm tiếp công việc của thầy, đừng quan tâm đến chuyện của em nữa!!- Đi
thẳng đến bàn giáo viên lấy tập sách một cách thô bạo, rồi nó quay qua
lườm ông thầy một phát và “chào hỏi”- THƯA THẦY!! EM XIN PHÉP VỀ CHỖ!!
Bước đi xuống với cái đầu phừng phừng khói, nó không hiểu nổi tại sao
ngay cả ông thầy cũng muốn chọc tức nó. Bị nó cho một vố, ông thầy đứng
đơ như trời trồng. Chợt giật mình, không thể tin được là mình vừa bị một đứa học trò dạy đời mà không nói được gì nó. Như vậy đâu có được, thầy
Sinh Học nổi tiếng trường là không sợ cơ mà, sao lại để cho một đứa vắt
mụi chưa sạch leo lên đầu lên cổ như vậy chứ!! Rồi ông ta gằn giọng một
cái
-Bảo Nhi, tôi đã cho em về chỗ chưa mà em dám về??
“Axxx…. cái ông thầy này!!!” Kìm nén tức giận, nó quay người lại
-Thưa thầy, em đã nói là không thuộc bài thì em về chỗ là đúng rồi, không lẽ em đứng ở trên đó làm cảnh sao??
-Tôi không cần biết!! Cả 2 cậu kia, lên đây cho tôi!!- Quay cho hắn và
Quân, ông thầy ra lệnh- Cả 3 người cùng trả bài, ai không thuộc thì mời
phụ huynh vào gặp tôi!!
-Sao ạ?? Mời…… mời….. phụ huynh á??
Câu nói của ông thầy cứ như sét đánh ngang tai, không thể tin được là
ông ta lại chơi chiêu như vậy. Chưa gì mà nó đã hối hận rồi, nó không
chọc tức ổng thì đâu có chuyện gì đâu. Tiêu rồi, tiêu thật rồi!!!
Hắn và Quân bước lên, mặt cả hai đều bình thản, thật là không tin được,
không lẽ hắn đã thuộc bài rồi ư?? Quân có thể thuộc nhưng hắn làm sao
lại…..???
-Chia bảng làm 3 đi, viết lên bảng cho tôi, ai quay qua quay lại là “được” Double Zero đấy!! Bắt đầu viết đi!!
Cả hai đều đứng viết lia lịa, còn nó thì chỉ biết đứng đập đầu vào bảng. Hắn thì một tay cho vào túi, một tay cầm phấn viết cứ như chữ chạy ra
ào ào vậy, tiến độ của Quân cũng như thế, thoát chốc là gần đầy hết cái
bảng. Nó chỉ khẽ liếc qua nhìn hai tên kia đầy đau khổ.
Chợt!! Điện thoại reo lên. Giật mình!! Là điện thoại của…… ông thầy. Vội vàng lấy điện thoại và chạy ra ngoài hành lang nghe và đây là lúc , chép, chép…. nó chép lia lịa
-Này!!- ông thầy từ ngoài nhảy vào, quát lên một tiếng, làm tim nó như muốn rớt ra ngoài, rụt rè quay lại lắp bắp
-D…..dạ????
-Ba em lo chép cho nhanh, tôi xuống gặp thầy hiệu trưởng có chuyện. Ai chép bài của người khác thì chết với tôi. Nhất là em đó
-Dạ…. dạ… em biết rồi!!- Nó gật đầu lia lịa, lòng thở phào nhẹ nhõm. Cứ
tưởng là bị phát hiện, nhìn theo đến khi ông thầy khuất bóng, nó lại
chép lia lịa!
10” sau
-Lạ thật, kêu mình xuống rồi lại bảo là kêu nhầm. Thật là!! Sao lại nhầm vào lúc này chứ??- Ông thầy bước lên, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình mà
không biết vừa bị (ai đó) chơi một vố.
Bước vào trong lớp và điều đầu tiên mà ông thầy “hướng tới” là cái bảng
kia. Chữ dày đặc hết cả bảng. Nhìn nó lăm le, ông thầy quát
-BẢO NHI!! EM DÁM CHÉP BÀI CỦA BẠN PHẢI KHÔNG??
-D….Dạ??? Dạ… không!! Là… em tự làm. Đúng rồi.. em tự làm!!
-Em muốn gạt tôi sao?? Em nghĩ tôi là con nít 3 tuổi chắc!! Lúc tôi đi
xuống thì không có chữ. Còn bây giờ lên thì chữ đầy bảng là như thế
nào??- ông thầy trợn mắt nhìn nó và khẳng định vấn đề
Nó lắp bắp, chưa bao giờ nó trốn mấy vụ học bài như thế này. Nhưng cái
đứa không chịu thua ai như nó thì đâu thể để công sức bay theo gió như
vậy. Chép từ nãy đến giờ không lẽ lại ăn Zero?
-Dạ…. Tại vì lúc đó…. lúc đó em quên….. Bây giờ thì em nhớ!!
-Em còn thích cãi bướng sao?? Được thôi!! Tôi sẽ hỏi mọi người ở đây.
Nếu ai nói em chép bài của bạn thì em kêu phụ huynh lên ngay bây giờ cho tôi vì tội gian dối giáo viên và tôi sẽ đuổi học em vì tội ngang
bướng!!
Ông thầy tuông ra một lèo rồi quay xuống lớp nhìn qua nhìn lại, nó toát
mồ hôi. Kì này thì nó chết chắc, lớp này cao lắm là có 1,2 đứa không
ghét nó, còn lại thì….. Thôi xong đời!!
Chợt Đoan giơ tay lên. Nó sợ muốn điên lên được…. Chắc chắn là con nhỏ
sẽ trả thù nó vụ lúc nãy….. Làm sao đây!! Nó đơ người nhìn Đoan, tiêu
rồi!!
Đoan đứng phắt dậy, mặt hớn hở
-Dạ thưa thầy, bạn Bảo Nh……. Ơ…..- nhỏ chưa kịp nói xong cái tên nó thì
đã nhận được ánh mắt sắc lạnh của hắn, và ngay sau đó nhỏ im bặt… rồi
lại bị ông thầy thúc, nhỏ lắp bắp- Dạ…. bạn Bảo Nhi….. Bạn Bảo Nhi….
không có chép bài của người khác đâu ạ!!- Vừa dứt câu nhỏ liền ngồi ngay xuống
Ông thầy như không tin vào tai mình, con nhỏ nhiều chuyện như Đoan, ghét ai là nói đó. Vậy mà bây giờ lại giấu cho nó sao?? Quyết không chịu
thua, ông ta tìm thêm mấy đứa khác. Nhưng kết quả vẫn như vậy. Đâu có ai dại mà đụng đến hội trưởng hội học sinh.
Bất lực trước hoàn cảnh hiện tại, ông thầy đành “thả” nó về. Vui mừng
hớn hở, nó ông tập chạy về, không ngờ nhỏ Đoan cũng không tệ lắm (lầm
rồi). Tâm trạng nó có lẽ là khá hơn, nhưng dù sao thì không nên ở gần
hai tên này và nó quyết định ngồi lập ra một bản kế hoạch để không bị
“bám”