Bạn đang đọc Hoang Hoá Luận Thuyết – Đêm Đen Vô Tận – Chương 102: Ngục Thú
Một nơi nào đó cách vị trí mà Aoi và Dunkel dừng chân rất xa, bên trong căn phòng trang nhã tĩnh lặng với một bức tượng rồng lớn bễ nghễ uy nghiêm sống động như thật được tạc bằng ngọc thạch phía trong cùng, có một thiếu nữ đang khép hờ hai mắt ngồi quỳ phía trước bức tượng, giống như đang thực hiện một nghi lễ nào đó.
Cô mặc một chiếc áo trắng với tay áo dài rộng phối cùng quần đỏ xếp nếp trông khá rộng so với cơ thể cô nhưng đồng thời cũng chỉnh tề đến lạ, phía ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng cũng mang một màu trắng thuần, mái tóc dài được bó lại ở phần đuôi bằng một dải lụa đỏ bắt mắt, tổng thể của cô gái này tạo cho người nhìn cảm giác tinh khiết và thần thánh.
Nếu Dunkel ở đây thì chắc chắn cậu sẽ nhận ra vẻ ngoài của cô gái này sở hữu đầy đủ tiêu chuẩn của một vu nữ phục vụ đền thờ thần đạo trong trí nhớ của cậu.
Đôi mắt khép hờ của cô gái thình lình mở lớn, khoé miệng rỉ máu, cô ôm ngực thở hổn hển mấy hơi.
“Kẻ nào?”
Lau đi vệt máu nơi khoé miệng bằng mu bàn tay, hai con ngươi đen tuyền hoá thành màu tím yêu dị, gương mặt nhu mì thánh khiết bỗng chốc trở nên vặn vẹo ghê rợn.
“Kẻ nào dám giết thú cưng của ta?”
Âm thanh the thé phát ra từ miệng cô gái giống như tiếng vọng đến từ đáy vực sâu thẳm, phối hợp cùng gương mặt méo nó dữ tợn đã tạo thành sự tương phản rõ rệt với bộ trang phục thánh khiết mà cô đang mặc.
“Bất kể ngươi có là ai, tốt nhất đừng để ta tìm thấy, nếu không ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
***
Sau khi trời đã ngớt mưa, Dunkel không cùng Aoi lên đường mà bảo cô đi trước, còn chính mình sẽ đuổi theo sau khi kiểm tra xác nhận một số chuyện.
Dưới ánh mắt quyết đoán không cho phép từ chối của Dunkel, Aoi chỉ có thể làm theo lời cậu.
“Tốt, không có Sát Sinh Chủng nào khác trong phạm vi quanh đây cả.”
Bởi vì có dấu vết cho thấy đôi Hạn Bạt Điểu bị người khác thao túng, trong vòng nửa ngày, cậu vừa chạy vừa mở rộng lĩnh vực để tìm kiếm xem liệu Sát Sinh Chủng trong khu vực này chỉ có đôi Hạn Bạt Điểu kia hay còn nhiều hơn nữa.
Tin tốt là Dunkel không tìm thấy thêm bất kỳ cá thể hay quần thể Sát Sinh Chủng nào, còn tin xấu là cậu cũng chẳng tìm thấy kẻ thao túng phía sau là ai.
Hẳn kẻ đó đã sử dụng kiểu thao túng viễn trình hoặc chỉ đơn giản là thả rông hai con chim đó ra ngoài nên có lẽ hắn đang ở một nơi nào đó rất xa.
Chắc chắn rằng đã không còn mối nguy tiềm tàng nào nữa, Dunkel dựa theo tín hiệu từ khắc ấn trên chiếc vảy rồng mà mình đưa cho Aoi mấy ngày trước để tìm đường trở về.
Lúc cậu tìm được Aoi thì cô, đang dừng xe bên cạnh một mõm đá lớn có một phần bị phong hoá lõm vào trong, khá thích hợp để làm chỗ nghỉ chân.
Nơi này cách nơi họ dừng chân để đợi cơn mưa qua đi một quãng đường khá dài, chỉ là khoảng cách này ngắn hơn so với tính toán của Dunkel.
Với vận tốc bình thường của cỗ xe, dù không cố sức chạy thì vẫn phải xa hơn thế này nhiều mới đúng.
Dường như Aoi lo lắng Dunkel không bắt kịp nên đã cố tình thả chậm tốc độ, vừa đi vừa dừng để đợi cậu.
“A…”
Gặp lại sau nửa ngày, cả hai đồng thời thốt ra một âm thanh kinh ngạc.
Với Aoi, cô ngửi thấy mùi máu từ trên người Dunkel, vết băng trên cánh tay để trần của cậu đã loang đỏ ra, vết thương lại có dấu hiệu mở miệng.
Cô lập tức nhận ra thiếu niên tóc trắng đã vận động mạnh khiến miệng vết thương hở ra.
Với Dunkel, cậu bất ngờ là vì mình chỉ mới rời đi có nửa ngày, mà đoàn du hành của Aoi đã có thêm một thành viên nửa.
Đó là một sinh vật giống hươu, đầu nửa rồng nửa thú, thân ngựa, chân có móng guốc như lạc đà và một đôi sừng to nhỏ mới nhú.
“Kỳ Lân?”
Kể cả có là Dunkel thì cũng phải thấy bất ngờ, bởi vì sinh vật trước mắt cậu, dù xét trong tất cả những loài huyễn thú thì sự hiếm gặp của chúng cũng nằm trong những hạng đầu.
Và loài huyễn thú hi hữu sánh ngang với cả loài rồng thuần huyết đó đang ngoãn nằm im để Aoi chảy bờm cho mình, tuy rằng dựa vào kích cỡ sừng thì nó chỉ mới là con non mà thôi.
Còn huyễn thú hình ngựa của cô, do sự áp chế của huyết mạch mà nó đang đang tránh ở một bên, phủ phục nằm trên mặt đất.
“Nó ở đâu ra vậy?”
Dời mắt từ con Kỳ Lân sang Aoi, Dunkel hỏi.
“Chẳng rõ nữa, khi anh mới đi được một vài giờ, tự nhiên nó từ trên trời bay xuống.
Vì thấy nó bị thương nên tôi có chữa trị một chút, sau đó nó cứ lẽo đẽo theo sau tôi mãi.”.
Ủng hộ chính chủ vào ngay == T R U M t г u y e n .V N ==
Cô trả lời và chỉ vào một mũi tên nhuốm máu đặt bên cạnh chỗ đánh xe.
— QUẢNG CÁO —
“Tạm thời gác chuyện đó qua một bên…”
Vén tà áo lên, Aoi vuốt nhẹ vào bờm Kỳ Lân vài lần, ra hiệu cho nó đi tìm ngựa kéo xe để chơi đùa trước khi bước xuống khỏi thùng xe.
“Cởi áo ra nào.”
Cô nói với Dunkel.
“Gì?”
“Đừng có mà “gì” với tôi.
Anh lại để vết thương hở miệng nữa rồi đúng không? Nhanh cởi áo nhanh để tôi băng bó lại nào.”
“Để ta tự làm là được.”
Dunkel quay mặt đi, tỏ vẻ phiền phức.
“Tự làm? Giống như lần trước?”
Aoi áp sát mặt mình vào mặt cậu, gần tới mức trán cả hai như đụng vào nhau.
Cô vẫn nhớ hai ngày trước khi yêu cầu Dunkel thay băng, anh ta cũng bảo để cậu tự làm là được.
Sau đó trong sự bất ngờ của Aoi, Dunkel thật sự thay băng một cách hoàn hảo không chê vào đâu được.
Chỉ có một vấn đề, anh ta dùng băng dính thay vì băng gạc.
Rõ ràng có kỹ năng y tế ở mức độ nhất định, nhưng cái người này lại sử dụng băng dính chứ không phải băng gạc.
Có cảm giác như Dunkel không thật sự để tâm tới việc chăm sóc thương thế của mình vậy, miễn là không để lộ vết thương ra ngoài thì sao cũng được.
“Băng nào chẳng phải là băng.”
Anh ta bảo vậy đấy.
Thật chẳng thể nào hiểu nổi.
Phải lải nhải cả ngày trời, cái người khó hiểu này mới chịu để cô thay lại với vẻ phiền phức đầy trên mặt.
Nếu hôm nay để Dunkel tự mình làm, kiểu gì cũng lại dùng băng dính cho coi.
“Nhanh lên và cởi áo ra, nghe lời y sĩ nào.”
***
Một lúc sau, khi ánh chiều tà dần buông xuống, Dunkel rốt cuộc cũng phải ngồi im cho Aoi thay gạc.
“Thế, anh có tìm được gì không?”
Vừa nhanh tay hoàn thành những bước cuối cùng, cô hỏi cậu.
“Tin tốt là không, Sát Sinh Chủng trong phạm vi quanh đây hẳn chỉ có hai con đó thôi.”
Theo lý thuyết thì nếu có nhiều hơn, vấn đề sẽ không đơn giản chỉ là khô hạn, nên việc chỉ có hai cá thể là hợp lý.
Nhưng Dunkel muốn một câu trả lời chắc chắc để yên tâm nên mới cất công đi kiểm tra.
“Thế giới này rộng lớn thật đấy.
Nghĩ rằng có những loài sinh vật tàn nhẫn như vậy tồn tại mà tôi không hề biết tới…”
— QUẢNG CÁO —
Aoi thì thào, có chút thổn thức ẩn trong âm tiết nhưng rồi nhanh chóng bị cô che đi.
“Xong rồi đấy.”
Kết thúc công việc, Aoi trả lại áo trong và áo khoác cho Dunkel rồi đứng lên.
“Trời cũng sắp tối rồi, có lẽ chúng ta nên cắm trại nghỉ chân qua đêm ở đây luôn vậy.
Dunkel, anh đi tìm chút củi khô đi.”
Cô bắt đầu phân công.
“Củi khô? Giờ thì tìm củi khô ở đâu?mới mưa một trận xong…”
Cô không quên đấy chứ?
Những chữ cuối cùng không có cơ hội thoát ra khỏi miệng Dunkel, bởi vì cậu đã im miệng đứng dậy, nhìn lên bầu trời.
“Sao vậy?”
Aoi lo ngại hỏi, mỗi lần cô thấy Dunkel như vậy thì đều có chuyện xảy ra, trực giác của thiếu niên tóc trắng mạnh hơn cô nhiều, có thể phát hiện những điều mà cô không thể.
“Có một nhóm người đang di chuyển thẳng tới đây.
Coi bộ không phải tình cờ đi ngang rồi.”
Cậu nhếch môi cười nhạt, vừa dứt lời, từ phương xa đã xuất hiện một chiếc tàu bay, cực tốc hướng tới chỗ hai người rồi dừng lại ngay trên đầu bọn họ.
Ngay sau đó, một nhóm gồm bảy người nhảy xuống khỏi tàu bay, hình thành một vòng tròn bao quanh hốc đá lớn mà Dunkel và Aoi đang dừng chân, tạo thế gọng kiềm hòng cắt đường lui của bọn họ.
Những người này mặc trang phục tương tự nhau, áo đen quần đen, tới cả hộ giáp cũng màu đen.
Phía trên hộ giáp của họ khắc cùng một dấu ấn hình hai cái đầu rồng bắt chéo bị một thanh kiếm đâm xuyên qua ở điểm giao nhau.
Kỳ Lân khi nhìn thấy những kẻ này xuất hiện cũng thôi không đùa nghịch nữa mà bắt đầu gầm gừ với vẻ thù địch.
“Các người là…!Ngục Thú?”
Aoi bật thốt khi trông thấy rõ bộ dạng của bọn họ.
“Cái đồ chơi gì?”
Nghe thấy hai chữ mang đến cảm giác không mấy tốt lành gì này, Dunkel lên tiếng hỏi.
“Một tổ chức chuyên săn bắn huyễn thú để phục vụ việc buôn bán và cá cược đấu thú.
Thủ đoạn không sạch sẽ gì cho cam.
Chỉ cần là huyễn thú lọt vào mắt bọn hắn thì bằng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải đoạt vào tay.”
Aoi giải thích, có thể nghe thấy sự chán ghét bên trong giọng điệu của cô.
“Nói như vậy, con vật này…”
Dunkel hết nhìn đám người Ngục Thú rồi lại nhìn con Kỳ Lân vẫn đang gầm gừ như muốn cắn xé hết bọn người trước mắt nó.
“Chắc chắn là nạn nhân dưới tay chúng rồi.”
“Này cô gái nhỏ, nói thế không hay lắm đâu.
Bọn này đâu có phạm pháp, việc gì phải tỏ vẻ thù địch như vậy?”
— QUẢNG CÁO —
Kẻ vừa lên tiếng là một gã trung niên râu ria xồm xoàng, bên má có một vết sẹo xấu xí, trông có vẻ như là thủ lĩnh của nhóm người Ngục Thú, hắn cất tiếng cười lanh lảnh chói tai.
“Có phạm pháp hay không chính các người biết rõ!”
“Đã có thành kiến thì khó nói chuyện rồi, thôi vậy.”
Nụ cười trên mặt gã thủ lĩnh thình trở nên lạnh lẽo và đầy ác ý.
“Nếu đã biết bọn ta là ai thì mau mau tránh đường.
Nếu không thì đừng trách, bọn ta phải thu hồi món hàng đó.”
Hắn chỉ tay vào con Kỳ Lân, nhếch mép để lộ vẻ mặt tàn nhẫn.
“Hay là các ngươi muốn chịu nổi đau xác thịt?”
Những kẻ khác bắt đầu lấy ra xích kim loại gắn móc nhọn, chuẩn bị tiến hành bắt giữ.
“Đừng có mơ!”
Aoi chạy tới chắn trước mặt con Kỳ Lân, mặt nạ cáo lạnh nhạt liếc qua nhóm người Ngục Thú.
“Ái chà chà! Nhìn thì mảnh mai yếu đuối mà tính tình khốc liệt quá nhỉ? Vậy ra ngươi chọn cái chết?”
Gã thủ lĩnh cười cợt sự can đảm ngu ngốc của cô.
Aoi không trả lời hắn, chỉ lớn tiếng gọi tên thiếu niên tóc trắng.
“Dunkel!”
“Rồi rồi.”
Cậu biến mất tại chỗ, thoáng cái xuất hiện trước mặt gã thủ lĩnh, tung một cú phi cước vào ngực gã, đẩy gã lùi lại mấy mét.
“Biến hoặc chết.”
Cậu nói..