Bạn đang đọc Hoang Hoá Luận Thuyết – Đêm Đen Vô Tận – Chương 103: Đổi Hướng
“Không tồi.”
Gã thủ lĩnh đứng thẳng người dậy, phủi phủi ngực áo, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là bị thương.
Do không muốn nghe Aoi càm ràm vì vận động mạnh dẫn đến vết thương vừa được băng bó xong lại tét miệng rộng ra thêm nên cú đá vừa rồi của Dunkel không dùng bao nhiêu lực.
Tuy nhiên, để cản phá nó mà không để lại bất cứ tổn thương gì thì không phải chuyện mà kẻ tầm thường có thể làm được.
“Cũng coi như là có chút thực lực, chả trách sao lại cuồng ngạo như vậy, dám công khai chống đối chúng ta.”
Nếu chú ý, còn có thể thấy được lớp giáp trên người hắn đang phát ra một luồng sáng nhẹ màu đỏ.
Dường như là một dạng năng lực phòng ngự nào đó.
“Nhưng mà chỉ có bấy nhiêu thôi thì chưa đủ nhìn.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lẽ ra ngươi nên biết tự lượng sức mình, thiếu niên.”
Hắn lắc đầu, dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để nói chuyện.
“Đáng tiếc, giờ có muốn thì ngươi cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Chọc vào Ngục Thú, chết còn chưa hết tội nữa là.”
Những thành viên ngục thú khác thì bật cười thành tiếng, ném cho Dunkel cái nhìn khinh khỉnh.
“Trang bị của chúng…”
Đôi mắt bên dưới mặt nạ của Aoi nheo lại.
“Được làm từ một phần thân thể của loại huyễn thú nào đó có độ phòng ngự rất cao.
Hẳn là một loại giáp xác.”
Cô thận trọng đánh giá.
“Có mắt nhìn đấy.”
Cho rằng Kỳ Lân đã là vật trong tay, gã thủ lĩnh không mấy vội vàng, hắn muốn chơi đùa với hai thiếu niên thiếu nữ này một chút.
Thật lâu rồi chưa có ai ngu ngốc dám công khai chống lại Ngục Thú thế này, không tranh thủ một chút thì coi sao được.
“Bộ giáp này được gia công từ vỏ ngoài của Giải Trùng, ngoài ra còn được tăng cường một số loại khắc ấn phòng ngự.
Không chỉ bền chặt và cứng cáp vô cùng mà còn cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
Tuyệt vời đúng không?”
Hắn thậm chí còn nhàn nhã tới mức khoe khoang về trang bị của mình, giống như đang giúp mấy đứa trẻ nhà quê mở rộng tầm mắt.
Tạch!
Một âm thanh giòn nhẹ vang lên mà Aoi nhớ là mình đã nghe thấy ở đâu rồi.
Ngay sau âm thanh đó, cả lớp giáp lẫn bả vai của gã thủ lĩnh Ngục Thú bỗng chốc bị một tia sáng đục xuyên qua, để lại một lỗ máu trên đó.
“Cũng đâu có cứng lắm.”
Nghe thấy tiếng nói hời hợt của Dunkel, Aoi nhìn qua thiếu niên tóc trắng, chẳng biết từ lúc nào mà hai con dao kỳ lạ đã nằm trên tay cậu.
Lỗ máu kia là tác phẩm của một trong số chúng.
“Ặc.”
Gã thủ lĩnh ôm bả vai, thốt ra một âm thanh đau đớn, vẻ khinh khỉnh đã biến thành kinh nghi bất định.
Hắn vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra cả, chỉ thấy thiếu niên tóc trắng bên kia giơ công cụ có hình dạng bất thường trên tay lên là hắn đã bị thương rồi, kể cả lớp phòng ngự bền bỉ mà hắn vừa thao thao tán dương khi nãy cũng không thể chặn nổi, chỉ trong nháy mắt đã bị phá hỏng mất rồi.
“Ngươi…”
Bốp!
Lần này là một cú lên gối thẳng vào mặt.
Không có sự bảo vệ của hộ giáp, gã thủ lĩnh lập tức bị quật ngã ầm xuống đất theo quán tính.
“Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, nghe ngươi lải nhải như vậy là đủ lắm rồi.
Đã lựa chọn ở lại, vậy thì chết đi.”
Giẫm chân lên mặt hắn, Dunkel vừa nói vừa xoay xoay Yin-yang Swordgun trong tay.
“Chết? Lại giết giết và giết nữa à? Tôi có bảo anh giết đâu?”
Giọng của Aoi vọng lên từ phía sau.
“Ta không thấy có vấn đề gì lắm.
Ta đã cảnh cáo rồi.”
Dunkel qua lại trả về một câu.
Những thành viên Ngục Thú khác thấy thủ lĩnh bị hạ, không nói một tiếng liền động thủ ứng cứu, bao vây tấn công Dunkel.
Lại mấy tiếng tạch tạch giòn nhẹ nữa vang lên, cả thảy sáu người đã nằm trên đất, đau đớn rên rỉ.
Trên thân thể ai nấy đều có một lỗ máu, không phải trên vai thì cũng là trên chân.
Nhưng vì chưa ai chết cả, nên có thể xem như Dunkel đã tôn trọng ý kiến của Aoi.
Tuy nhiên, có thể không trực tiếp giết song điều đó không có nghĩa là Dunkel bỏ qua cho chúng.
Cậu có thể nhận thấy ác ý rõ ràng trên người bọn chúng, dù khi nãy cậu và Aoi có bỏ qua Kỳ Lân mà rời khỏi đi nữa thì tin rằng đám Ngục Thú này vẫn sẽ tấn công họ thôi, lựa chọn thế nào cũng vậy.
Nói sao thì ấu thể Kỳ Lân vẫn là Kỳ Lân, theo một góc độ nào đó có đôi khi còn quý trọng hơn Kỳ Lân trưởng thành, bởi vì còn nhỏ mới dễ huấn luyện, biến thành chiến lực cho mình.
Cá thể trưởng thành thì tính cách kiêu ngạo của huyễn thú hàng đầu đã thành hình tuyệt đối sẽ không phục tùng con người, lại còn quá mạnh để có thể cưỡng chế thao túng.
Một món hàng trọng đại có ý nghĩa như vậy, không lý nào bọn chúng để tiếng gió lọt ra ngoài được.
Nói cách khác, kể từ lúc gặp Dunkel và Aoi ở chung với con Kỳ Lân non kia, mấy tên đó vốn đã không có ý định cho bọn họ lựa chọn nào rồi.
Aoi hẳn cũng nhận ra chuyện đó, chẳng qua bản chất tốt của cô không cho phép nhìn thấy có người bị giết trước mặt mình, cơ mà chỉ cần không giết là được.
Bằng chứng là khi Dunkel bắn thêm vài phát vào tứ chi để vô hiệu hóa hoàn toàn khả năng chiến đấu và di chuyển của đám người Ngục Thú, cô đã quay mặt đi giả vờ như không thấy.
“Này, con lừa nhỏ bên kia.”
Sau khi đã lột sạch trang bị và trói gô cả bảy tên lại với nhau, Dunkel gọi vọng qua chỗ Aoi.
Không rõ tại sao, nhưng Kỳ Lân con có cảm giác là cậu đang gọi mình, nó lật đật chạy tới.
“Ngươi có thù với đám người này đúng không? Cho mỗi đứa một móng vào mặt đi.”
Dunkel nói với nó.
Nghe xong, trên gương mặt Kỳ Lân con bỗng xuất hiện một biểu hiện cực kỳ nhân tính và…!Thiếu đạo đức.
Nó ung dung đi tới chỗ đám người Ngục Thú, nhấc chân sau tung vó đá ngược vào người mỗi tên hai cái.
Mấy tiếng răng rắc thanh thúy nghe rõ mồn một phát ra từ trong thân thể đám người Ngục Thú, đoán chừng là gãy xương không nhẹ.
“Ngục Thú…!Sẽ không…!Bỏ qua cho các ngươi…!Chuẩn bị chịu…”
Gương mặt gã thủ lĩnh bởi vì đau đớn mà vặn vẹo biến hình, hắn vừa sợ vừa giận, nhưng không thể làm được gì ngoài buông lời đe doạ.
Nhưng còn chưa dứt câu đã bị Dunkel đập báng súng vào mặt, đau tới nhe nanh trợn mắt, răng rơi lả tả, bất tỉnh nhân sự.
Đám thành viên còn lại sợ quá ngậm chặt miệng, cả rên la đau đớn cũng không dám, đáng tiếc là không ai tránh khỏi kết cục bị báng súng đập vào mặt, răng môi lẫn lộn,máu miệng tuông như suối.
Treo cả lũ người Ngục Thú lủng lẳng lên chiếc tàu bay của chính chúng, Dunkel khởi động rồi để tàu bay trôi đi đâu đó thì trôi.
Về phần sống chết của chúng, được cứu kịp thì không chết được, còn không thì ai biết đâu đấy.
***
Khuya hôm đó, khi Dunkel đang tựa lưng vào vách đá, khép hờ hai mắt, chìm trong giấc ngủ thì bất ngờ tỉnh lại vì cảm thấy vai mình bị lay tới lay lui.
Bởi vì không có ác ý nên không phải kẻ thù, lúc đầu cậu cho rằng đó là Aoi, nhưng khi mở mắt ra thì chỉ thấy Kỳ Lân con đang dụi đầu vào vai mình.
“Có chuyện gì sao?”
Bị đánh thức vào giữa khuya, tâm tình không mấy tốt đẹp, Dunkel vừa búng vào trán nó vừa hỏi.
Trúng đòn đau, Kỳ Lân rên lên ư ử, mắt ầng ậng nước, dụi đầu xuống đất lăn lộn mấy vòng.
“Có chuyện gì?”
Mãi tới khi Dunkel lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa, nó mới đứng dậy gặm lấy tay áo cậu, kéo ra bên ngoài.
Vừa dậm chân vừa hếch mõm chỉ về hướng tây.
“Dunkel?”
Bị âm thanh ồn ào của hai người đánh thức, Aoi kéo rèm xe ngựa bước xuống với vẻ lo lắng.
Bởi vì đang ngủ, Aoi cũng không mặc kiểu kimono bình thường của mình, thay vào đó là một lớp áo trắng mỏng đơn giản hơn nhiều, mái tóc dài tùy ý buông thả như phát sáng dưới ánh trăng trong đêm, có lẽ là vì vẫn chưa tỉnh ngủ, chiếc mặt nạ cáo cô đang đeo có hơi lệch một chút.
Bộ dạng hiện tại của cô mang đến một loại cảm giác buông thả khác với dáng vẻ đoan trang dịu dàng lúc thường ngày.
“Nửa đêm nửa hôm, anh lại làm gì vậy? Có vấn đề gì ư?”
Cô hỏi.
“Không có gì, chỉ là hình như lừa nhỏ nó nhớ nhà.”
Dunkel vừa trả lời vừa vuốt lên lớp lông bờm mượt mà của Kỳ Lân con.
“A?”
Nghe cậu nói, Aoi bước nhanh tới bên cạnh họ, nâng đầu Kỳ Lân con lên bằng cả hai tay.
“Em nhớ nhà à?”.
Cảm thấy sự quan tâm phía sau chiếc mặt nạ, nó gật đầu và kêu lên vài tiếng thổn thức.
“Hẳn là phải buồn lắm nhỉ?”
Aoi áp mặt mình vào má Kỳ Lân con, an ủi nó.
“Cảm giác xa nhà xa người thân, chị hiểu mà.
Không sao đâu, nhất định em sẽ được gặp lại người nhà thôi.”
Dunkel liếc nhìn Aoi và Kỳ Lân con, vươn vai ngáp dài một cái, cảm thấy ở đó không có chuyện của mình, cậu quay người trở lại vách đá, tựa lưng bị ngủ tiếp.
Trước lúc chìm vào giấc ngủ, cậu vẫn còn nghe tiếng một người một huyễn thú thì thầm to nhỏ với nhau.
Khi Dunkel tỉnh lại lần thứ hai, trời đã sáng tỏ và mùi cháo yến mạch quen thuộc truyền tới từ bên ngoài.
Cậu ưỡn người ngồi dậy, chậm chạp bước ra.
Như thường lệ, Aoi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cả hai, cô lúc này đã thay về trang phục và bộ dạng vốn có của mình, khí chất khác biệt tới nỗi nếu là một người khác thay vì Dunkel thì sẽ dễ dàng khiến họ cho rằng chuyện tối qua có thể chỉ là một giấc mơ.
“Anh dậy rồi đấy à? Nhanh ăn sáng đi, chúng ta còn phải lên đường nữa.”
Trông thấy Dunkel, Aoi đẩy bát cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút sang cho cậu.
“Sao phải gấp gáp thế, mọi khi ngươi có vội vàng thế đâu.”
Nhận bát cháo, Dunkel nhướng mày hoài nghi.
“Mọi khi là mọi khi, chuyến du hành của chúng ta bắt đầu sớm hay muộn chẳng có vấn đề gì cả, nhưng đây là chuyện khác.”
Điều chỉnh cho chiếc mặt nạ cáo khẽ hé mở, Aoi quay lưng lại với Dunkel, tránh để cho cậu nhìn thấy mặt mình, cô vừa dùng bữa vừa nói.
“Chuyện khác?”
“Ừ, thay đổi hướng đi một chút, tạm thời chúng ta sẽ đi về phía tây.”
“Cái gì? Thế là đi ngược lại chứ đổi hướng một chút gì nữa.”
Dunkel suýt thì sặc cháo, khi mà bọn họ đã mất cả tuần mới đi được tới đây và giờ Aoi yêu cầu phải đi ngược trở về.
“Để làm gì?”
Tuy vậy, hiện tại Dunkel chỉ đi theo Aoi với tư cách hộ vệ để trả ơn cho việc cô đã “cứu” mình, do đó chỉ đành phải nghe theo ý định của cô.
“Còn có thể là gì?”
Aoi phẩy phẩy tay, con Kỳ Lân nhỏ đang chơi đùa với ngựa kéo xe lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới, cọ trán mình vào tay cô.
“Tất nhiên là đưa đứa trẻ này về nhà rồi.”