Bạn đang đọc Hoang Hoá Luận Thuyết – Đêm Đen Vô Tận – Chương 101: Sát Sinh Chủng
Từ lúc Dunkel và Aoi rời khỏi làng đến giờ đã được bảy ngày.
Dọc đường đi, cậu đã hỏi cô vài điều để nắm giữ một số tin tức cơ bản.
Hiện tại hai người đang ở các tiểu vương quốc nằm trên khu vực phía tây của lục địa, nói cách khác chính là vùng rìa ngoài.
Nếu tiếp tục tiến sâu hơn nữa về phía tây sẽ là Tận Cùng Thế Giới, khu vực chứa điểm tận cùng của mỗi lục địa đều có tên như vậy.
Tất nhiên là bọn họ chẳng có lý do gì để tiếp tục tiến sâu hơn nữa, dù nói là du hành để tích lũy kinh nghiệm song có vẻ Aoi đã định sẵn đích đến ngay từ đầu, cho nên hướng mà hai người đang đi là hướng đông để tiến về trung tâm lục địa.
Trong khoảng thời gian này hai người có gặp và giúp đỡ một vài ngôi làng nữa, tuy tình hình không tới mức tồi tệ như cái nơi mà Dunkel tỉnh lại, nhưng tình trạng khô hạn và thiếu nước vẫn là vấn đề rất lớn.
Tới nỗi phát sinh chiến tranh lãnh thổ chỉ để tranh giành nguồn nước ít ỏi còn lại.
Lượng nước ngầm Dunkel tìm được cũng không nhiều, không thể giải quyết được vấn đề khô hạn trên toàn khu vực rộng lớn như vậy được.
Chưa kể nó còn có thể là ngòi nổ cho một cuộc chiến tranh giành khác.
Đối với chuyện này, Aoi biểu thị bất lực.
Cô có thể cứu người, cô có thể chăm sóc kẻ bị thương nhưng cô không thể ngăn cản chiến tranh xảy ra, bởi vì đây không còn là vấn đề đúng sai hay chiến tranh phi nghĩa nữa.
“Những người này chỉ là người thường, con người suy cho cùng vẫn chỉ là con người thôi, đối mặt với thảm hoạ tự nhiên không khỏi trở nên quá nhỏ bé.
Việc chúng ta có thể làm để giúp họ chỉ có vậy, có lẽ đây là số phận của họ rồi.”
Cô đã nói vậy với chất giọng buồn cảm và thương xót nhưng cũng đầy bất lực.
Lúc này cả hai đang đánh xe đi dọc theo đường mòn, chính xác thì chỉ có mỗi Aoi đánh xe, còn Dunkel đang ngửa mặt lên nhìn trời với vẻ nghi ngờ.
“Thật là bất thường.”
Cậu nói.
“Lần thứ ba trong ngày anh nói câu này rồi đấy.”
Ngồi bên cạnh cậu, Aoi cảm khái.
“Cuối cùng thì thứ gì bất thường mới được?”
“Cơn hạn hán này.”
Dunkel trả lời.
“Nghĩ sao cũng thấy bất thường.”
Lúc còn ở ngôi làng đầu, cậu đã dự đoán vài ngày, nhiều nhất là ba ngày trời sẽ mưa một trận lớn, nhưng hiện giờ đã bảy ngày rồi, đừng nói là mưa, ngay cả sương sớm còn chẳng có.
“Đây không thể nào là thảm hoạ tự nhiên được.”
Dunkel kết luận.
“A…!Lại lảm nhảm mấy câu không đâu rồi.”
Aoi lắc đầu hai cái, tuy chỉ mới đi cùng nhau được vài ngày ngắn ngủi nhưng cô cũng đã dần quen với việc đôi khi Dunkel sẽ nói những điều vô nghĩa mặc kệ suy nghĩ của người khác hay thực tế đã bày ra trước mắt.
“…”
Lần này Dunkel không đáp lại, ánh mắt đang nhìn vào hư không của cậu bỗng nhiên nheo lại.
“Hở?”
Cảm thấy khác thường, Aoi cũng ngẩng đầu lên nhìn theo rồi thấy được hai điểm sáng đang bay về phía này từ phương xa.
Dù là ban ngày ban mặt nhưng sự hiện diện của chúng không thể lẫn vào đâu được.
Tốc độ của hai đốm sáng rất nhanh, chỉ với thời gian vài nhịp thở là đã tới đủ gần để quan sát được hình dạng chúng rồi.
Đó là một đôi chim lớn có sải cánh phải gần hai mươi mét, bộ lông vũ trắng bạc lấp lánh dưới ánh nắng gáy gắt, trông như hai vầng mặt trời chói chang đang bay về hướng tây.
“Một cặp huyễn thú à?”
Vẻ rực rỡ của chúng Aoi phải lấy tay che bớt phần nào ánh sáng.
— QUẢNG CÁO —
“Dường như kể cả chúng cũng không chịu nổi sự khô hạn này nhỉ? Dựa theo hướng bay thì có lẽ chúng định di cư đến Tận Cùng Thế Giới để tránh hạn…”
“Không.”
Giọng nói sắc lạnh của Dunkel cắt ngang suy tưởng của Aoi.
Không hiểu vì sao cậu lại nói vậy, cô dời mắt khỏi đôi chim lớn trên bầu trời mà nhìn qua Dunkel.
Chỉ thấy cậu vỡi tay ra sau thắt lưng, lấy hai con dao kỳ lạ của mình ra, bẻ chuôi chúng xuống một góc 75° rồi uốn người nhảy lên nóc thùng xe, hướng cả hai mũi dao lên bầu trời.
Sau đó…
Tạch, tạch.
Hai âm thanh khô khốc vang lên đồng thời khi Dunkel kéo nhẹ ngón tay đang giữ hờ chiếc lẫy nằm trên cán dao.
Liền sau đó, hai mũi dao loé lên ánh sáng lục dịu mắt nhưng ẩn chứa đằng sau là sự xuyên phá kinh người.
Hai tia sáng phá không mà đi, trực chỉ đôi chim lớn trên bầu trời, chuẩn xác xuyên thủng xương sọ cả hai.
Còn không có cơ hội để thét lên tiếng kêu đau đớn, hai cái xác mất đi sinh mệnh đâm sầm xuống mặt đất khô cằn cách chiếc xe ngựa của Dunkel và Aoi không xa.
“Anh làm cái quái gì vậy?”
Không giấu nổi vẻ kinh hãi, Aoi hét lớn và vội vàng kéo cương dừng xe lại.
Cô nhảy xuống khỏi thùng xe, lấy ra hộp thiết bị y tế của mình, vội vàng chạy qua bên kia kiểm tra đôi chim lớn, rồi mím môi khi nhận ra chúng chỉ còn là những cái xác không hồn.
“Tại sao lại làm vậy?”
Cô quay đầu lại, chiếc mặt nạ cáo nhìn chăm chăm vào Dunkel, người cũng đang ung dung đến gần trong lúc trả một trong con dao kỳ lạ của mình về lại thắt lưng.
“Con người săn giết là để phục vụ nhu cầu sống của mình.
Nhưng hiện tại chúng ta đã có đủ nhu yếu phẩm cần thiết rồi kia mà, đâu có lý do gì để giết chúng chứ? Lẽ nào anh chỉ muốn giết cho sướng tay? Hay lẽ nào đôi chim này có thù hằn với anh?”
Aoi thẳng thừng chất vấn, không nhịn được sự giận dữ len lỏi bên trong cảm xúc.
Tuy Dunkel là một người kỳ lạ, nhưng cô chưa nghĩ người sẵn sàng giúp đỡ kẻ yếu như cậu lại thẳng tay tàn sát như vậy.
Chẳng lẽ sự nhân từ đó chỉ dành cho “con người” thôi sao?
Dunkel không trả lời, cậu vẫn bước thẳng tới trước với vẻ hờ hững trên gương mặt mình.
“Anh còn muốn làm gì nữa?”
Nhận ra mục tiêu của cậu là xác của đôi chim, Aoi dang tay chặn ngang đường đi của cậu.
Nhưng một thiếu nữ chân yếu tay mềm như cô làm sao có thể ngăn được kẻ đã dồn bức Tà Thần thượng cổ tới mức phải tự sát kia chứ.
Chỉ một cái nhún người nhẹ nhàng, Dunkel đã dễ dàng nhảy ra sau lưng Aoi.
Con dao kỳ lạ trên tay cậu bất chợt biến thành một thanh đao dài bỏng cháy, trái với nhiệt độ của nó, biểu hiện trên mặt Dunkel vẫn lạnh lùng hờ hững như cũ, cậu hạ lưỡi đao không gì trong thế giới vật chất có thể cản phá đó xuống, chặt ngang một phần cánh chim ở gần mình.
Lúc Aoi phản ứng lại thì Dunkel đã thu hồi lưỡi đao và nhấc phần cánh chim lên.
“Anh…”
Không đợi cô nói hết lời, Dunkel đã vung phần cánh đó về phía cô.
Một cơn gió mang theo luồng khí gay gắt nóng bỏng và khô hanh thổi ngang qua, như muốn hút sạch hết lượng nước trong người cô ra ngoài.
May mắn là Dunkel chỉ phẩy nhẹ một cái rồi thôi, nếu phẩy mạnh vài cái thì chắc cô thành cái xác khô thật.
“Đây…!Không lẽ…?”
Aoi ngập ngừng, cô bỗng nhớ lại lời của Dunkel trước đó không lâu, rằng trận hạn hán này không phải là thảm hoạ tự nhiên.
“Cô hỏi ta có thù hằn gì với chúng không hả?”
Ném phần cánh bị chặt cho Aoi, Dunkel nói tiếp.
“Đặt tay lên ngực mà tự hỏi đi.”
— QUẢNG CÁO —
“Chúng…”
Nuốt một ngụm nước bọt khô khan, Aoi khó khăn lắm mới cất tiếng được.
“Là loại huyễn thú gì?”
“Không phải huyễn thú.
Dunkel lắc đầu.
“Mà là Sát Sinh Chủng, Hạn Bạt Điểu.”
Sự chán ghét từ tận tâm can không thể ức chế hiện rõ trong giọng điệu cậu.
Cuồng phong thổi qua và mây mù kéo tới, che lấp bầu trời, những giọt mưa lất phất rơi xuống và dần trở nên nặng hạt, chỉ thoáng chốc đã biến thành một cơn mưa như trút nước.
Như thể thế giới đang tự mình chứng minh phán đoán và hành động của Dunkel là chính xác.
***
Bởi vì cơn mưa nặng hạt, Dunkel và Aoi tạm thời dừng chân bên một gốc cây đã chết khô từ lâu, im lặng chờ đợi cơn mưa qua đi.
Giữa hai người ngoài tiếng mưa rào lộp độp thì chỉ còn sự im lặng nặng nề như chính bầu trời tối đen này vậy.
Nhìn vào màn mưa trắng xoá và xác của hai con Hạn Bạt Điểu cách đó không xa, sự khó chịu và cơn giận đáng lẽ đã ngủ yên từ lâu lại nhất thời trỗi dậy.
Sấm chớp vạch ngang bầu trời, ầm ầm đánh thẳng xuống hai cái xác chim to lớn, biến chúng thành tro bụi rồi bị rửa trôi đi trong cơn mưa.
Sát Sinh Chủng, hệ quả song hành xuất hiện từ Chung Yên Luận Thuyết.
Kể từ lúc sinh ra trên đời, chúng chỉ có một mục đích duy nhất chính là tận diệt mọi sự sống trong tầm mắt.
Những tồn tại không đội trời chung với vạn vật trên đời.
Lẽ ra chúng đã bị Kiêu Hoành Nhân Đế của quá khứ tiêu diệt gần như hoàn toàn, sau khi tất cả Chung Yên Quái Thú bị tiêu diệt.
Chỉ còn một lượng rất ít còn sót lại ở nơi Leviathan bị phong ấn.
Tại sao bóng ma ám ảnh quá khứ đó lại đột bất ngờ xuất hiện trong thời đại này?
Không, tới cả một mảnh linh hồn của Leviathan cũng đã tái sinh dưới hình thức con người, việc Sát Sinh Chủng xuất hiện trở lại không phải là không thể.
Nghĩ theo hướng đó, lẽ nào nơi Leviathan bị phong ấn đã bị kẻ nào đó tìm thấy?
Điểm may mắn duy nhất có lẽ là số lượng Sát Sinh Chủng xuất hiện không nhiều.
Thái độ xa lạ của Aoi và việc cậu chưa từng đụng phải con nào cho tới lúc này có thể khẳng định điều đó.
“Ma Thú, Á Nhân, rồi cả Sát Sinh Chủng…”
Aurora đã bất thường tới nỗi Dunkel phải thở dài ngao ngán.
“Mà chờ đã, hơn trăm năm trước Aurora bị Ma Thú tấn công…”
Hành động này không phải rất giống với mục đích của Sát Sinh Chủng hay sao?
Có mối quan hệ nào giữa hai chủng loài ấy hay không?
“Thật khổ tâm…”
Câu nói này không tới từ Dunkel mà xuất phát từ miệng của Aoi.
Chẳng biết từ lúc nào cô đã kéo màn che để bước ra ngồi bên cạnh cậu, vô tình kéo cậu trở về với thực tại.
“Ý gì đây?”
— QUẢNG CÁO —
Dunkel chao mày hỏi.
“Tôi không biết trước đây anh có bạn hay không, nếu có thì hẳn là họ phải cảm thấy khổ tâm và khó chịu lắm.”
“Hả?”
Vẫn chưa hiểu Aoi muốn nói gì, Dunkel chao mày chặt hơn nữa.
“Chẳng thèm nói trước khi quyết định làm gì đó, chỉ hời hợt giải thích khi mọi chuyện đã rồi…”
Aoi dừng một chút trước khi nói tiếp.
“Loại tính cách này chỉ khiến người bên cạnh anh cảm thấy khổ tâm, cuối cùng bị đẩy khỏi mối quan hệ với anh thôi.
Giống như là anh chẳng hề tin tưởng ai vậy.”
“…”
“Không ý kiến gì sao? Trúng tim đen rồi chứ gì.”
“…”
“Tôi không cần anh phải tin tưởng tôi hoàn toàn, nhưng ít nhất phải nói cho tôi biết ý định của anh trước khi làm gì đó dễ gây hiểu lầm chứ.
Chúng ta là bạn đồng hành kia mà.”
Đặt một tay lên lưng Dunkel, Aoi vỗ nhẹ vài cái.
“Bắt đầu từ giờ luôn đi, điều gì khiến anh trầm mặc suy nghĩ nãy giờ thế.”
Ra là vậy, Dunkel chợt hiểu.
Cô gái nhỏ này cảm thấy cậu đang có tâm sự nhưng chỉ muốn ôm hết vào lòng nên muốn chia sẻ gánh nặng tâm trí của cậu.
“Nói nghe xem nào.”
Dunkel tặc lưỡi.
Aoi là người tốt, điều này đã được chứng minh suốt những ngày qua.
Chỉ là bấy nhiêu đó còn chưa đủ để cô trở thành người mà Dunkel có thể tin tưởng vô điều kiện.
“Hai con Hạn Bạt Điểu kia hẳn không tự nhiên xuất hiện.
Chúng được ai đó thả xuống đây.”
Đến cuối cùng, con người này vẫn không có ý định tiết lộ tất cả, chỉ để lộ chút ít tin tức rìa ngoài mà mình phát hiện..