Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 8: Ân tiểu chủ tử đi lạc!
Có đến mười cỗ xe ngựa đứng xếp hàng ngay ngắn trước cửa cung, hôm nay là buổi nhập cung cho các tú nữ hào gia, có thể nói, những vị tiểu thư nhà có chức cao vọng trọng đều đã xuất hiện.
Xin mời các chủ tử bước xuống! Thanh âm mềm mại vang lên đều đều, một vị công công dáng người mập mạp hiền hậu đứng phía trước lối đi, tay cầm phất trần cung kính cúi xuống.
Lần lượt từng chiếc xe ngựa một rục rịch, những nữ tử trang điểm kĩ càng, váy áo thướt tha nhu thuận bước xuống. gần như đã tụ hội đông đủ, nổi bật trong số đó chính là hai tiểu thư cùng bước ra từ một chiếc xe ngựa, dung mạo được tô điểm kĩ càng, y phục trên người các nàng cũng không phải loại tầm thường, hai nàng được xếp đứng đầu tiên, tuy nhiên lại không nói với nhau câu nào, chưa gì đã coi nhau như kẻ thù không đội trời chung, mấy vị tiểu thư đứng sau bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Đấy là Bạch Mạn Trân, cháu gái của Bạch quý phi đương triều, nói ra nhan sắc kia cũng chẳng bằng tỷ tỷ đâu ” Hồng y nữ tử thì thầm vào tai Lam y nữ tử
Bên cạnh là ai, nàng ta có vẻ so với nữ nhân Nguyệt Quốc hơi khác, muội có thấy thế không?
Lam y nữ tử chỉ chỉ trỏ trỏ vị tiểu thư đứng cạnh Bạch Mạn Trân
Hồng y nữ tử lắc lắc đầu cảm thán Đó cũng là người của Bạch gia, là biểu muội của Bạch Mạn Trân, Bạch Mạn Thanh, xem ra lần này Bạch gia làm tổng tấn công rồi!
Lam y nữ tử thoáng nguýt trộm, không may Bạch Mạn Trân quay lại, nàng ta lập tức giả vờ nhu thuận cười, Bạch Mạn Trân đối với nàng ta cười nhếch mép một cái tỏ vẻ khinh thường, lại tiếp tục quay lên trên. Lam y nữ tử được một phen kinh diễm, tức tối đến nổ đom đóm mắt, Bạch Mạn Trân, ngươi nghĩ mình là ai, nhan sắc cũng thuộc loại tầm thường, có Bạch quý phi chống lưng liền coi trời bằng vung. đợi đến khi ta chiếm được ghế thái tử phi, xem ra đem Bạch gia nhà các ngươi hậu đãi một chút cũng không tồi!
Hồng y nữ tử thoáng thấy nét hận thù trong mắt lam y nữ tử, trong lòng sớm vui như mở cờ, Lục Thiên, xem ra ngươi sớm đã bị hận thù che mờ mắt rồi. Lại nói hồng y nữ tử chính là Tạng Tuyết Khiết, nhi nữ của Tạng ngự sử, so với địa vị của Lam y nữ tử Lục Thiên, nhi nữ nhà Lục thái phó thua kém rất nhiều, lần này có được cơ hội tham gia thi tuyển tú nữ, nàng ta cũng phải cật lực lấy lòng Lục Thiên, nói cái gì mà chỉ muốn hầu hạ, tận trung giúp Lục Thiên giành được ngôi vị thái tử phi từ tay Bạch Mạn Trân, đối với ngôi vị này chưa từng mong muốn ngồi vào, an phận thủ thường. Tạng Tuyết Khiết cười gian xảo, Lục Thiên ngươi cũng quá ngu ngốc đi, tốt thôi, ngươi cũng đối xử với ta không tồi, sau này ta lên ngôi thái tử phi, cũng sẽ cho ngươi làm một chức tài nhân nho nhỏ nào đó, coi như chút bù đắp cho ngươi.
Bạch Mạn Trân nhu thuận cúi mình trước Phúc công công, mọi điệu bộ của nàng ta đều thực sự rất uyển chuyển đài các, môi đỏ mọng lên tiếng Bái kiến Phúc công công, tiểu nữ là Bạch Mạn Trân, sau này cần nhờ công công chiếu cô rồi!
Phúc công công được một phen nở mày nở mặt, thỏa mãn cúi xuống đỡ Bạch Mạn Trân đứng dậy Bạch chủ tử đừng quá khách sáo, quý phi đã có lệnh, nô tài sẽ đặc biệt để ý!
Lục Thiên cũng vội vàng hướng Phúc công công hành lễ, nói y chang như vậy, thật là, Tạng Tuyết Khiết cảm thấy hơi mất mặt, dù gì cũng là nhi nữ nhà thái phó, đừng nói Lục Thiên kia sẽ ngu ngốc mãi như thế này chứ. Phúc công công cảm thấy hơi choáng váng, vội đỡ Lục Thiên đứng dậy, chuẩn bị tuyên bố. Bỗng có vị công công cấp bậc thấp hơn hớt hải chạy lại, thở không ra hơi Phúc công công, không hay rồi! Thiếu chủ tử!
Phúc công công cũng trở nên hốt hoảng không kém Thiếu chủ tử gia nào? Mau nói!
Là.. Là Ân chủ tử, nhi nữ nhà Ân thừa tướng!
Phúc công công thoắt cái đã xanh mặt, Ân thừa tướng trong triều có thế lực như thế nào chứ, ai chẳng biết, lần này để lạc mất nhi nữ nhà Ân thừa tướng, khéo có mấy cái mạng già nhà hắn cũng không giữ nổi. Phúc công công hớt ha hớt hải Mau! Mau cho người đi tìm, mau lên!
Đám tiểu thư đứng cạnh đã bắt đầu bàn tán xôn xao, Ân chủ tử , không phải là Ân Tiểu Tiểu sao? Lần này các nàng cũng có nghe qua đệ nhất mỹ nhân Nguyệt Tường quốc, đệ nhất cầm kì thi họa Ân Tiểu Tiểu cũng sẽ dự tuyển tú nữ, nhưng kẻ họ xem trong nhất lại chính là Bạch Mạn Trân kia, không phải cô cô của nàng ta chính là quý phi được sủng ái nhất sao, vậy Ân Tiểu Tiểu kia đẹp đến như thế nào, tài giỏi ra sao cũng không đấu lại được rồi! Lần này lại mất tích, xem ra có kịch hay để coi rồi!
Ân Tiểu Tiểu ngáp một cái, ách, Tiểu Ngọc đi đâu rồi? À quên, lúc trước vào cổng thành, Tiểu Ngọc đã bị đuổi về rồi, bây giờ trên xe ngựa chỉ còn mình nàng đang mải mê ngủ, ai kêu các người làm lâu vậy, hại bổn tiểu thư chợp mắt một lát lại biến thành ngủ say rồi. Ân Tiểu Tiểu lần này ăn vận cực kì bình thường, nếu không nói là cực kì thanh đạm, cái gì mà làm tú nữ áo lụa thiết tha nàng không ham, đeo mấy thứ nữ trang chỉ tổ mỏi cổ đau vai, vào cung đồ ăn chắc ngon lắm đây, ăn mặc bình thường một chút hóa ra lại thuận tiện. Nàng xoa xoa vai, lắc hông mấy cái, từ từ bước xuống xe ngựa, oa, hoàng cung to dễ sợ, mới nói lúc trước ở hiện đại, xem qua phim cổ đại thời nhà Thanh, hoàng cung cũng không đồ sộ đến thế này, thế mới nói, phim truyện toàn tình tiết gạt người, nếu trở lại nàng thề sẽ không xem nữa!
Hôm nay Ân Tiểu Tiểu chỉ mặc một bộ y phục thêu màu trắng thanh đạm, đầu tóc buộc lên bởi một sợi dây lụa màu trắng, dung mạo không điểm chút son phấn nào mà cực kì thanh thoát đẹp đẽ, môi mỏng hồng nộn, làn da trắng sữa mịn màng, lông mi dài cong vút khẽ chớp đầy rung động. Nàng tiến về phía đám nữ nhân đang túm tụm bàn tán, lơ đãng cúi vào góp vui
” chẳng hay có chuyện gì vậy ?”
Một lam y nữ tử không chút nghi ngờ trả lời ” à, chẳng qua Ân tiểu thư nhà Ân gia mất tích, bọn họ cho người đi tìm nãy giờ mà không ra!
Ân Tiểu Tiểu khực một cái, tay giơ lên hét lớn Ta ở đây! Hề hề! Lão công công, ta ở đây!. Lam y nữ tử kia được một phen kinh thiên động địa
Phúc công công từ xa hớt ha hớt hải chạy lại Người là Ân chủ tử?
Ân Tiểu Tiểu không chút ngại ngùng gật đầu, lơ đãng nhìn đám nữ tử kia càng ngày càng tiến lại gần hơn. Phúc công công đưa tay lên lau mồ hôi, thở hổn hển Ân chủ tử, người làm lão nô sợ quá! Lúc nãy người đi đâu vậy ?
Ân Tiểu Tiểu cũng không quá ngốc, ai lại bảo mình ngủ quên chứ, thế thì rõ là mất mặt Ân phủ rồi. Nàng tìm cớ bịa lí do đi lạc đi, như vậy lại dễ giải thích hơn.
Đám nữ tử xung quanh nhìn nàng đến ngơ ngẩn, Ân Tiểu Tiểu ho khẽ, cảm thấy không được tự nhiên lắm, nheo mắt cười trừ Các tiểu thư đừng nhìn ta như thế, hoàng cung rộng lớn, vốn dĩ chỉ định đi dạo một chút, không ngờ lại lạc luôn! Thông cảm cho ta!
Lục Thiên đối với Ân Tiểu Tiểu có chút chán ghét, tại sao Ân tiểu thư lại xinh đẹp động lòng người như vậy, nàng lại là nhi nữ của Ân thừa tướng, vốn tưởng chỉ cần đối đầu với Bạch Mạn Trân là đã đủ, xem ra nha đầu Ân Tiểu Tiểu này cũng không thể xem thường, nhưng bộ dạng nàng ta tuy xinh đẹp nhưng ngốc nghếch đến mức đi lạc, lại ăn mặc tầm thường tẻ nhạt, chắc cũng chẳng ra gì rồi, Lục Thiên tự an ủi chính mình!
Tạng Tuyết Khiết bước đến trước, vui vẻ cầm lấy tay Ân Tiểu Tiểu, nụ cười có chút giả tạo với nữ nhân trước mặt, lên tiếng Ân tiểu thư đừng ngại, chúng tôi cũng không có phiền, về sau trong cung các tỷ muội chúng ta đều phải dựa vào nhau rồi, các tỷ muội thấy ta nói có đúng không?
Đám tiểu thư đang mải mê ngắm nhìn nhan sắc khuynh thành của Ân Tiểu Tiểu cũng ậm ừ vài cái rồi ngoảnh lên, rõ ràng chán ghét. Ân Tiểu Tiểu nàng không phải đồ ngốc, hồng y nữ tử này tuy đon đả, nhưng trong mắt lại ánh lên sự chán ghét đối với nàng, trong cung không thể bất cẩn, tốt nhất vẫn cứ nên một thân một mình thì hơn. Ân Tiểu Tiểu nhàn nhạt mỉm cười, tay nhanh chóng rút ra khỏi tay hồng y nữ tử, ngay ngắn xếp vào hàng. Tạng Tuyết Khiết có chút bực mình, rõ ràng vừa rồi bộ dạng nàng ta rất ngốc nghếch, xem ra Ân tiểu thư này không tầm thường, có thể nhận ra ác ý ẩn phía sau của nàng mà tránh đi. Trong tâm Tạng Tuyết Khiết thêm một phần nghi hoặc!