Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng

Chương 9: Ta không muốn làm thái tử phi! ( Thượng)


Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 9: Ta không muốn làm thái tử phi! ( Thượng)

Phúc công công lấy một chiếc khăn mùi xoa ra lau mồ hôi, trở lại dáng vẻ hiền hòa dịu dàng như ban đầu, bắt đầu tuyên bố Thưa các tiểu chủ tử, hôm nay là ngày lễ nhập cung cho các ngài, cuối tháng sau sẽ là lúc tổ chức cuộc thi chọn tú nữ lập thái tử phi cho đông cung thái tử điện hạ, vì vậy trong gần một tháng này, các tiểu chủ tử sẽ được tổng quản thượng cung đại nhân dạy cho nghi lễ trong hậu cung cũng như các bài múa truyền thống, thành tích của buổi thi cuối tháng sau sẽ quyết định đến ngôi vị thái tử phi, còn được hay không là tùy thuộc vào sự cố gắng của mỗi tiểu chủ tử. Hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương sẽ là ban giám khảo trong cuộc thi này, dựa vào các tiêu chí mà chọn ra thái tử phi tư chất mẫu mực, mong các tiểu chủ tử sẽ cố gắng hết sức mình
Còn nữa, dựa trên quá trình tập luyện cũng như trau dồi của các tiểu chủ tử, thượng cung tổng quản đại nhân sẽ có bảng xếp hạng đánh giá được dựng tại sảnh chính của Ninh Vân điện, vì vậy thứ tự xếp hạng cuối tháng sau chính là thứ tự biểu diễn của các tiểu chủ tử..
Ân Tiểu Tiểu cười thầm trong lòng Không ngờ thời đại này cũng rất tinh tường, nếu ngươi xếp thứ nhất, chắc chắn sẽ được biểu diễn đầu tiên, gây được thiện cảm hơn, nếu ngươi xếp sau cùng, biểu diễn cũng cuối cùng, còn mấy ai hứng thú mà coi ngươi biểu diễn nữa, nói cho cùng thì đây chính là một loại ân điển cho những kẻ đứng đầu đi, haiz, càng tốt,bổn tiểu thư vốn chẳng cần các người để mắt, tỷ muội, vị trí cuối cứ để cho lão nương quản!
Các tiểu chủ tử sẽ được sắp xếp sương phòng ở Ninh Vân điện, sáng sớm sẽ có cung nữ hướng dẫn các tiểu chủ tử đến Ninh Vân điện chính để học tập, bây giờ chắc các tiểu chủ tử cũng đã thấm mệt rồi, mời các tiểu chủ tử đi theo nô tài !
Phúc công công vừa nói xong, lập tức mười hai tiểu thư cùng đồng thanh dạ, Ân Tiểu Tiểu đứng sau cùng, tay cầm nải y phục vắt lên vai, tướng tá không có chút gì của nữ nhân, khiến đám tiểu thư đứng bên cạnh cứ thì thầm to nhỏ vào tai nhau, nàng cũng không để ý lắm, thoải mái tiêu sái bước về phía trước.

Ân Tiểu Tiểu vừa nhận phòng xong, sương phòng của nàng ở Ninh Vân điện chính là sương phòng nằm cuối cùng, giáp với một mảnh vườn trồng hoa rộng lớn, phía tưởng rêu còn bám phủ xanh ngắt, Ân Tiểu Tiểu thoải mái nhìn ngắm mấy bông hoa mẫu đơn đang thi nhau khoe sắc, trong lòng thầm cảm thán Nữ nhi cổ đại thật vô dụng, đem phòng cuối này sợ như sợ tà, ma ư, ta mới tin là không có ma đi, nói cái gì mà khu vườn này bị ma ám, lại giáp với sương phòng cuối cùng này, không kẻ nào dám ở. Lão ma nhân, lão nương đây không ngại cho ngươi vài cú đá đâu, thoải mái đến đây đi!
Ân Tiểu Tiểu trong mắt các tiểu thư khác bây giờ chính là kẻ nữ hiệp ngu ngốc không ai bằng, đáng lẽ được xếp sương phòng nằm ở giữa, thuận tiện cho việc đi ra sảnh chính học tập, nàng lại nhường cho Uy Vân, nhi nữ của một vị quan nhị phẩm vốn hay bị chèn ép, phải nhận sương phòng cuối, vui vẻ tiến tới ở. Khiến Uy tiểu thư mừng như vớ được vàng, các vị tiểu thư khác nhìn thấy Uy Vân cuối cùng lại được ở một trong những sương phòng tiện nghi nhất thì tức nổ hết cả đom đóm, nỗi tức giận chuyển lên người Ân Tiểu Tiểu, các nàng thi nhau bắn ánh mắt căm phẫn về phía Ân Tiểu Tiểu, đáp lại, nàng chỉ cười ngây ngô rồi tiêu sái thẳng đường đi về sương phòng cuối. Đúng là nữ nhân cổ đại, mãi mãi vẫn chỉ là những nữ nhân tranh giành thủ đoạn, ta mệt, ta về phòng ngủ còn hơn đôi co với các ngươi.
Ân Tiểu Tiểu bước vào, sương phòng này quả nhiên giành cho kẻ bị chèn ép nhất thật,nội thất nói trắng ra là chẳng ra gì, so với phòng của nha hoàn ở Ân phủ nàng khẳng định là còn thua một bậc, sương phòng chật hẹp, ở giữa kê một cái bàn nhỏ bụi phủ trắng xóa, giường nằm gần cửa sổ cũng bẩn thỉu không kém, Ân Tiểu Tiểu ho nhẹ hai tiếng, nàng chạy lại mở tung cửa sổ, oa, sương phòng này có view đẹp kinh khủng, có thể nhìn ra khu vườn hoa mẫu đơn phía sau, tràn ngập ánh nắng. Kẻ nào bảo đây là sương phòng tệ nhất chứ, đối với Ân Tiểu Tiểu nàng, đây chính là sương phòng tốt nhất, hòa nhập với thiên nhiên khí trời thế này mới là tốt nhất cho kẻ luyện võ. Ân Tiểu Tiểu hít thở một hơi thật sâu, nàng mỉm cười nhẹ, bắt tay vào dọn dẹp sương phòng bừa bộn này một chút, tùy tiện đặt vào một vài món đồ, như vậy là có thể ở được rồi.
Đông cung điện
Triệu Khuông Dẫn mải mê xét duyệt tấu chương, cả thân hắc trường bào uy nghi ngồi trên ghế, phong thái thập phần ngạo nghễ cùng mê hoặc, không hổ danh là đệ nhất mỹ nam Nguyệt Tường Quốc, Tiểu Phúc Tử- công công của hắn nghĩ thầm. Tiểu Phúc Tử tiến lên, chắp tay Thưa điện hạ, Ân chủ tử đã nhập cung, hiện ở Ninh Vân điện sương phòng cuối cùng, vậy..

Triệu Khuông Dẫn khóe môi mang theo ý cười, cầm trong tay ra một sợi dây chuyền bằng bạc, ở giữa là một chiếc mặt trăng được chạm khắc tinh xảo đung đưa Tiểu nhi, xem ra nàng sắp tìm đến đây rồi!
Tiểu Phúc Tử!
Có nô tài!
Sắp xếp lại đống công văn này, ta có việc phải ra ngoài, ngươi không cần đi theo!
Vâng!

Triệu Khuông Dẫn nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, tiêu sái hắc trường bào khuất bóng sau cửa đông cung điện.
Ân Tiểu Tiểu cuối cùng cũng dọn dẹp xong cái đống hỗn độn bần thỉu trong sương phòng, nàng lấy tay lau đi giọt mồ hôi rịn ra nơi cổ, gương mặt xinh đẹp đã thoáng ửng hồng, nàng thở phù một hơi, mỉm cười mãn nguyện. Xem ra chỉ cần dọn một chút, nơi này đã trở nên giống chỗ người ở hơn rồi, hôm nay là ngày làm quen với hoàng cung, đám tiểu thư chắc giờ này cũng ở trong sương phòng chứ không ra ngoài, Ân Tiểu Tiểu thích chí, không gặp các ngươi, đỡ thấy bản mặt lúc nào cũng giả tạo thấy ớn, bổn tiểu thư vui mừng còn chưa hết. Tiếng gõ cửa cốc cốc truyền tới, Ân Tiểu Tiểu thân váy áo bị buộc thành một nhúm cho gọn lúc dọn dẹp bước nhanh về phía cửa, miệng nhỏ kêu lên Tới đây tới đây!
Tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi rụt rè đứng trước cửa, dung mạo không coi là xinh đẹp, chỉ có dễ nhìn, tuy nhiên y phục trên người so với Ân Tiểu Tiểu lại lộng lẫy hơn vài phần, cũng phải thôi, tất cả các tiểu thư ai mà y phục không hơn ta chứ, Ân Tiểu Tiểu cười thầm, lại thấy cô nương này có vẻ quen quen, nhất thời không nhớ ra ai, nàng ta đã lên tiếng trước Ân tiểu thư, ta là Uy Vân..”
À, là Uy tiểu thư, người mà nàng nhường sương phòng chính giữa cho, Ân Tiểu Tiểu thoắt thấy bộ dạng rụt rè của Uy Vân, nhất thời đã hiểu ra mọi việc, nàng ôn nhu nói Uy tiểu thư đừng ngại, coi như đó là sở thích của ta đi, ta thích phòng cuối này, ngươi nhìn xem, trong phòng đều rất sạch sẽ, về sau ai có nói gì cứ bảo là ngươi không biết là được!
Uy Vân ngẩng đầu lên, bắt gặp nụ cười mỉm của Ân Tiểu Tiểu, hai má nhỏ bỗng đỏ lên, lí nhí Cảm ơn Ân tiểu thư, tỷ thực tốt!
Không có gì!

Ân Tiểu Tiểu không có chút xấu hổ ngáp lớn một tiếng, làm Uy Vân đang đứng đó cũng giật mình, nàng ta vội vàng tạm biệt rồi xoay đi luôn, Ân Tiểu Tiểu quay vào trong phòng, chuẩn bị vạch ra kế hoạch tìm tên khốn Triệu Khuông Dẫn!
Trời đã tối, cũng được cung nữ mang điểm tâm vào đến tận phòng, Ân Tiểu Tiểu ăn no xong xuôi, liền hướng của sương phòng mở khẽ, đầu nhỏ lọt ra bên ngoài ngó nghiêng xung quanh, Hảo! Không có ai, tầm giờ này chắc các vị tiểu thư khác đã lên giường rồi, nàng quyết định đi nghe ngóng một chút.
Ân Tiểu Tiểu luồn ra phía sau sương phòng, đi vào khu vườn lớn, bốn bên đều có nhà chòi, dưới ánh trăng lại thêm phần ảo diệu. Vốn dĩ Ân Tiểu Tiểu buổi chiều nay thấp thoáng có thấy bóng người màu đen lướt qua nơi bức tường trường xuân rủ trong vườn mẫu đơn, nhưng lúc nàng quay lại nhìn kĩ, bóng đen kia lại biến mất không một chút dấu vết, rất khả nghi, rõ ràng khu vườn này không hề có lối ra nào ngoài đường đi qua trước sương phòng của nàng, bản năng võ sư trong người Ân Tiểu Tiểu lại trỗi dậy.
Nàng đi men theo bức tường trường xuân phủ kín, cẩn thận sờ từng nơi một, rốt cuộc lúc không chú ý, liền bị trật chân ngã vào một động lớn, nếu không nhờ đám dây trường xuân mọc kín nơi cửa động để Ân Tiểu Tiểu bám vào, chắc chắn nàng sẽ ngã một cú đau ê ẩm, động này vừa sâu vừa tối, nàng quyết định không đi nữa mà quay về, ngày mai sẽ khám phá tiếp . A ha! Cuối cùng thì nàng cũng tìm được, hắc y nhân, xem ra ngươi không thoát khỏi tay ta rồi! Định dọa ma ai cơ chứ! Để ta bắt được, ta đá cho một phát bay luôn cả đầu, Ân Tiểu Tiểu cười man rợ, phủi phủi tay ra về. Trong đông cung điện, thái tử điện hạ Triệu Khuông Dẫn hắt xì hơi một cái, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Lúc chiều hắn nhớ nàng, chỉ muốn thông qua lối đi bí mật nối liền giữa đông cung điện và Ninh Vân điện đến vườn mẫu đơn, hảo hảo ngắm nàng một lát, hắn ngắm tiểu cô nương dọn dẹp đến mức xuất thần, cũng may thối lui kịp lúc, hắn sợ chính mình không cầm cự được mà bắt cóc nàng đến đông cung điện ở cùng hắn mất! Tiểu nhi, hình như bổn điện hạ thích nàng mất rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.