Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng

Chương 7: Trong cung tuyển tú nữ, ta đi thi!


Đọc truyện Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng – Chương 7: Trong cung tuyển tú nữ, ta đi thi!

Muội muội, muội muội, mau dậy đi, muội muội! ba huynh đệ nhà họ Ân đứng ngoài sương phòng tiểu muội đập cửa sầm sầm, thiếu nước đánh cho nát cái cửa xông vào nữa là hoàn chỉnh.
Ân Tiểu Tiểu ghét nhất là việc bị làm phiền vào lúc sáng sớm, nhất là khi nàng còn nằm yên vị trên giường, rõ là quá đáng. Nàng nén cơn tức giận trùm chăn quanh người bước xuống giường, lê ra mở cửa, ánh nắng lập tức chiếu lên dung mạo có chút mơ ngủ nhưng lại thập phần kiều diễm, có điều, tóc tai hơi bù xù, trên người còn ôm nguyên cái chăn cỡ lớn, quấn thành con sâu. Liếc thấy khuôn mặt chả có nét gì khả ái của ba tên huynh đệ đương thời, hai nha hoàn đang sợ hãi đến mức cúi xuống đứng bên, Ân Tiểu Tiểu khẽ ngáp một cái, muốn tức giận cũng lôi ba tên này vào, nữ nhi như các nàng kia không có tội, không nên làm các nàng hoảng sợ , nàng lười biếng lên tiếng Ba ngươi muốn chết à, làm loạn trước cửa lão nương sáng sớm như này, có chuyện gì ?
Ba huynh đệ chưa để nàng nói xong đã chui vào trong phòng, Ân Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn bọn họ, rồi cũng ngoan ngoãn đóng cửa lại, lê chăn lớn đến ngồi xuống phía bàn uống nước Nói đi, nếu chuyện không ra gì phạt hít đất!
Ân Thanh Tuyền vội vàng che miệng nàng lại, bộ dạng cực kì khả ố, hai tên kia cũng nhìn nàng đầy thủ đoạn, Ân Thanh Tuấn lên tiếng Ân huấn luyện viên, lần này phải làm phiền muội nữa rồi! Đúng không Tiểu Tuyết?
Ân Thanh Tuyết gật đầu Đúng đúng!

Ân Tiểu Tiểu tức giận đá bàn cái rầm, làm ba huynh đệ thót hết cả tim, nàng gằn từng tiếng Nói.. vào.. vấn.. đề.. chính!
Ân Thanh Tuyền vội vàng giải thích Như thế này Ân huấn luyện viên, chẳng qua trong cung tổ chức tuyển tú nữ lập thái tử phi cho thái tử, Ân phủ chúng ta cũng không ngoại lệ, nên.. nên..
ngập ngừng đưa mắt lên dò xét thái độ của nàng
Cho nên ta cũng phải vào cung tuyển tú? Được thôi, không còn gì nữa thì ra ngoài mỗi người nhảy cóc ba trăm cái đi, can cái tội làm phiền bổn tiểu thư,mau đi, ăn gian thì thêm hai trăm cái nữa, ok?
Ân Tiểu Tiểu dửng dưng ngáp thêm một cái cuối cùng cái tuyển tú chết tiết đó cũng đến, ta còn tưởng không bao giờ đến cơ! Các ngươi ngồi ngây đó làm gì, mau đi đi!
ba huynh đệ kia lần này không tin vào mắt mình thật, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu cơn tam bành của muội muội, ai ngờ nàng lai dễ dàng chấp nhận như vậy, bọn họ nhìn nhau không tin nổi, cuối cùng lững thững ra khỏi phòng chấp nhận án phạt, cứu với, lão thiên a!
Trưa đến, lúc ngồi ăn cơm, khi nào cũng thế, Ân Tiểu Tiểu ăn rất khỏe, món gì nàng cũng ăn rất ngon miệng, Ân phu nhân cùng Ân thừa tướng thấy thế thì mừng thầm trong lòng, ngày xưa con gái ăn ít lắm, thân thể cũng vì thế mà hơi yếu ớt, bây giờ con gái ăn nhiều, nói chuyện cũng nhiều hơn, họ cảm thấy sau lần rơi xuống hồ vừa rồi, con gái như được tái sinh trở nên đầy sức sống hơn hẳn. Ba huynh đệ họ Ân lén lút thỉnh thoảng đưa mắt lên nhìn nàng đầy rụt rè, Ân lão gia gắp thêm thức ăn vào bát Ân Tiểu Tiểu, vui vẻ cất tiếng Tiểu nhi, ngày mai vào cung phải biết tự chăm lo cho bản thân, rồi một tháng sau phụ thân sẽ đến đón con về, nhớ chưa?
Ân Tiểu Tiểu cười híp mắt gật đầu, bộ dạng cực kì đáng yêu, khác hẳn lúc nàng rèn luyện thể lực cho bọn hắn, ba huynh đệ nhà họ Ân không cam lòng cắn mạnh miếng đậu phụ.
Ân phu nhân gương mặt thoáng buồn, bóc một quả nho bỏ vào miệng nữ nhi Tiểu nhi, xa con một tháng, mẫu thân sẽ không chịu nổi mất, lỡ như, lỡ như thái tử nhìn trúng con..”

Ân thừa tướng nhìn nương tử lắc đầu Thì đó cũng là chuyện tốt chứ sao, chỉ cần Tiểu nhi yên ổn khỏe mạnh là được, nàng đừng quá lo lắng!
Ân Tiểu Tiểu cũng đút một miếng cam cho mẫu thân, nhẹ giọng an ủi Mẫu thân người đừng lo, con đối với thái tử không có chút tư tình, lần này một tháng sau con sẽ về với người, Tiểu nhi cũng đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân mình, ngôi vị thái tử phi kia con không muốn, con muốn mãi là nhi tử của người thôi!
Ân phu nhân lấy tay ẩy trán Ân Tiểu Tiểu, cưng chiều Nha đầu ngốc, chỉ có cái miệng dẻo thôi!
Ân thừa tướng ôn nhu nhìn nữ nhi Tiểu nhi, lần này vào cung, đối với nha đầu nhà Bạch gia cần cẩn thận một chút, nếu không có gì đừng cùng ai kết giao, con hiểu chưa?
Nha đầu Bạch gia không phải là Bạch Mạn Trân sao? Nha đầu đó cũng tham gia thi tuyển tú nữ ư?
Ân phu nhân không khỏi cảm khái, Bạch gia a Bạch gia, vị cô cô của nha đầu Bạch Mạn Trân này chính là Bạch quý phi đang cực kì được sủng ái trong triều, vậy là Bạch gia lại muốn cài thêm người vào rồi! Nhà họ Bạch thật sự là một gia quỷ kế đa đoan, chỉ sợ Tiểu nhi hiền lành ngây thơ như vậy sẽ bị bọn họ hại mất, Ân phu nhân cầm lấy tay con gái Đúng rồi, Tiểu nhi, hứa với mẫu thân, tránh xa Bạch nha đầu một chút, con hiểu chưa?

Ân thừa tướng thở dài, quả nhiên Bạch gia này tham vọng cũng rất lớn Nương tử, lần này không chỉ có nha đầu Bạch Mạn Trân đâu, nghe còn có cháu gái là Bạch Mạn Thanh của người cô cô thất lạc cũng vào cung thi tuyển, Tiểu nhi con nhớ chưa?
Ân Tiểu Tiểu nghe rõ, gật gật đầu rồi bóc quýt ăn tiếp, chẳng qua các nàng kia đều muốn tranh đến ngôi vị thái tử phi, ta vốn dĩ chẳng cần, lần này vào cung lấy được sợi dây chuyền cùng lệnh phù, giết đi tên Triệu Khuông Dẫn đáng chết đó, rồi hoàng cung à, một đi không bao giờ trở lại nữa. Ngôi vị Thái tử phi á, ta nhường các ngươi, Ân Tiểu Tiểu ta không ham ba cái hậu cung tranh giành sóng gió, hàng nghìn nữ nhân xinh đẹp như hoa lại chỉ đấu đá đến chết vì một nam nhân, có đáng không?
Ở một Ân phủ nào đó, ba huynh đệ dung mạo đẹp như hoa nào đó, ngồi ăn một chút điểm tâm nào đó, cảm thấy chính mình thực sự thừa thãi!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.