Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

Chương 3: DẠY NGƯƠI LÀM NGƯỜI


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 3: DẠY NGƯƠI LÀM NGƯỜI

CHƯƠNG 3: DẠY NGƯƠI LÀM NGƯỜI

Editor: Luna Huang

Có người a chính là như vậy, cùng ngươi nói chuyện thật dễ ngươi không chịu nghe, xem ra chúng ta có thể lướt qua một vòng khúc nói chuyện thật dễ kia.
Xuân Đào chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt khiếp sợ gọi “Ngươi, ngươi sửu bát quái này lại dám đá ta! Ngươi thật to gan!”
Xuân Đào trước đây số lần động thủ với Vu Xá Nguyệt vậy cũng nhiều, thế nhưng bị Vu Xá Nguyệt khi dễ vẫn là lần đầu tiên từ trước tới nay. Kẻ ngu si cư nhiên cũng dám đối với nàng, Xuân Đào lập tức đã cảm thấy không thể nhẫn nhịn.
Lảo đảo cái gối đau nàng mới đứng lên, khí cấp bại phôi đưa tay liền muốn nhéo Vu Xá Nguyệt.

Nhưng Vu Xá Nguyệt chỉ là hơi nghiêng người tránh thoát “Chủ tử ngươi là nhị tiểu thư? Ta xem ngươi so với nhị tiểu thư còn chịu đựng được hơn ~”
“Ngươi thối lắm! Ai cho ngươi nói nhị tiểu thư nhà của ta!” Xuân Đào thấy Vu Xá Nguyệt không chịu lão lão thật thật chịu đòn, nổi trận lôi đình nhào tới “Phản ngươi rồi!”
Vu Xá Nguyệt thấy Xuân Đào giống như khóc lóc om sòm không dứt, giơ chân lên lại là một đá đá vào cằm của Xuân Đào, Xuân Đào còn chưa có lê cái gối đau của mình đến, lại bị đá bay đi ngã xuống bên cạnh quan tài.
Lần này là đá ngoan, Xuân Đào kêu như giết lợn một dạng lăn trên đất, nàng bất chấp cái gối đau đớn, chỉ cảm thấy cằm giống như là sắp rơi, toàn bộ đầu đều mê muội theo. Nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, đều chảy vào trong miệng.
Mặc dù như vậy, Xuân Đào cũng không chịu tin tưởng một kẻ đã từng ngu si ngày hôm nay đã khỏi rồi, vẫn như cũ mơ hồ không rõ uy hiếp Vu Xá Nguyệt “Ngươi, ngươi tiện nhân này! Ngươi làm sao dám ——”
Vu Xá Nguyệt đi tới “Đến đây, ta hảo hảo nói cho ngươi biết, tiện nhân nên gọi lúc nào.”
Cuối cùng, Xuân Đào đến lăn mà. . .bay đi rồi, một đường bị đá ra ngoài, kêu như giết người một dạng. Vu Xá Nguyệt đến tay còn chưa nâng, đã như chó bị đuổi đi.
Thẳng đi ra bên ngoài yên tĩnh lại, Xuân Đào chắc là đã đi rồi, Vu Xá Nguyệt lúc này mới xoay người trở về linh đường. Nàng xem nhìn chung quanh, hừ nhẹ một tiếng “Người nhìn đủ chưa, ra đây!”
Người nọ ở hai bên trái phải phỏng chừng xem toàn bộ tuồng vui này, tốc độ phản ứng này của như rùa a. . . Đúng là luyện một chút.
Trắc môn linh đường, một cô nương đồng dạng ăn mặc như nha hoàn nhô đầu ra, trên mặt có chút khiếp khiếp. Kiểu tóc của nàng và Xuân Đào một dạng, bất quá tóc cũng có chút loạn tao vô quang. Trên người cũng là đồ tang bạch cựu, nhìn thập phần gầy, tựa hồ còn rất sợ.
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại trừng nàng như thế, nàng phác thông một cái quỳ xuống “Tam, tam tiểu thư?”
“Từ đâu tới?”
“Tiểu thư? Ta là nô tỳ Ngưng nhi a. . .là nha hoàn của người.” Ngưng nhi quỳ rạp trên mặt đất, mặt mang kinh ngạc cùng lo lắng nhìn nàng.
“Nga. . .” Xem ra Ngưng nhi này theo bổn tôn rất lâu rồi a, đây liền có chút lúng túng.

“Tiểu thư người có đúng hay không phạm mao bệnh rồi?” Ngưng nhi thoáng run, có chút sợ hãi hỏi.
“Không có, ngươi sợ cái gì.” Lẽ nào thời gian bổn tôn vờ ngớ ngẩn còn cắn người?
Ngưng nhi cúi đầu “Nô, nô tỳ chẳng qua là cảm thấy, tam tiểu thư ngày hôm nay bất đồng.” Nàng, nàng không nhìn lầm chứ, vừa rồi tam tiểu thư đánh Xuân Đào?
“. . .” Nàng bước đến bên quan tài vấn “Quên đi, ta thật không chứa nổi kẻ ngu si. Nàng chết như thế nào?”
“Tiểu thư ngươi, ngươi lại quên chuyện này rồi? Doãn Di Nương. . .là, là bệnh chết. . .” Ngưng nhi hồ nghi nhìn chằm chằm gò má Vu Xá Nguyệt, tiểu thư vừa rồi nói không chứa nổi kẻ ngu si?
“Ngươi xác định bệnh chết?”
“Ta. . .”
Vu Xá Nguyệt chỉ chỉ thứ Xuân Đào ném ở trên quan tài “Đồ ở đó ném đi.”
“Vâng.”
Ngưng nhi ôm hết mang ra ngoài, Vu Xá Nguyệt động thủ xốc nắp quan tài. Quan tài này cũng không phải gỗ gì tốt, rất nhẹ.

Trong quan tài là một nữ tử ăn mặc cũ y sạch sẽ, Vu Xá Nguyệt khom lưng cẩn thận nhìn dung mạo của vị Doãn thị này, nàng thấy chết người nhiều, cũng không cảm thấy âm trầm, chính là từ trong đáy lòng cảm giác được nữ tử này xinh đẹp kinh người! Dù cho trên mặt đã xuất hiện một chút thi ban, nhưng cũng căn bản cũng không gây trở ngại gì.
Ngực nàng một mảnh vết máu nhàn nhạt, Vu Xá Nguyệt dùng ngón tay kéo áo ra, bên trong thật sự có kiếm thương. Thậm chí cũng không có người thay nàng lau, vết máu đều ngưng kết trên da.
Thét chói tai của Ngưng nhi vang lên phía sau Vu Xá Nguyệt, Vu Xá Nguyệt cũng không quay đầu lại vấn “Người bệnh chết của nhà ngươi cũng phải khai động?”
“Tiểu thư!” Ngưng nhi cũng nằm úp sấp đến bên quan tài tế tế nhìn chằm chằm Vu Xá Nguyệt, khó nén kích động vấn “Tiểu thư ngươi khôi phục thật rồi? Người, người không ngốc? Không phải là Ngưng nhi trước nghe lầm chứ?”
“Toàn bộ lời của ta đều không phải giả. . .” Vu Xá Nguyệt thở dài “Bất quá ta hiện tại cái gì cũng không biết, ngươi biết cái gì cũng nhanh nói chút đi.”
Ngưng nhi vô pháp phán đoán Vu Xá Nguyệt là thật không ngốc hay là vẫn đang ngốc mà gạt người chơi, thế nhưng nàng đã không muốn nghiên cứu kỹ, hỉ cực nhi khấp khóc “Tiểu thư đây thật sự là quá tốt” Nàng gần như cấp thiết lôi kéo tay áo của Vu Xá Nguyệt “Doãn Di Nương là, là bị bát hoàng tử giết!”
Có một hung thủ minh xác cũng không cho người kinh ngạc, Vu Xá Nguyệt rất nghiêm túc vấn “Bát hoàng tử là ai? Tam tiểu. . . Ta thiếu tiền hắn sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.