Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 2: PHÁT HIỆN THẾ GIỚI MỚI
CHƯƠNG 2: PHÁT HIỆN THẾ GIỚI MỚI
Editor: Luna Huang
Không biết ngủ bao lâu, Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra, ở ngực truyến đến đau đớn như xé rách vậy để cho nàng trực tiếp thở nhẹ ra. Trên trán lập tức xuất ra mồ hôi lạnh xuất ra mồ hôi lạnh ngưng tụ thành bọt nước trợt rơi xuống. Nàng chật vật lấy tay đè ngực xuống, bàn tay có chút chết lặng, thế nhưng vẫn như cũ cảm thấy khuynh hướng cảm xúc ẩm ướt ở ngực.
Nàng thở hổn hển nhìn về phía xung quang, đây là… Không chết?
Trước mắt là phòng lương bằng gỗ cổ kính, mặt trên mạng nhện tàn phá rõ ràng có thể thấy được, xem ra nàng bị người đàn ông đó ném đến nơi nhà cũ hẻo lánh này. Bất quá đây là vì sao… Thế nào không cho nàng táng thân hỏa trường.
Một tay của Vu Xá Nguyệt dùng sức ôm ngực, tay kia chật vật chống thân. Hai bên trái phải gần trong gang tấc là một cái rương gỗ, thân thể nàng hư đến lợi hại. Nàng dựa vào cái rương, cúi đầu vén quần áo lên kiểm tra vết thương. Nhưng khi nhìn thấy của y phục trong nháy mắt nàng có chút không rõ.
Đây… Đây là hí phục? Trong lòng nàng cả kinh lập tức gỡ áo, bên trong da trơn truột không giống mình. Vị trí ngực đau nhức cũng không có chảy máu, nơi đó chỉ có một mảnh tụ huyết bầm đen, phân tích bệnh trạng, chắc là bị người dùng bị người dùng lực đá.
Dưới kinh ngạc Vu Xá Nguyệt hạ khí lực, nàng chịu đựng thân thể cứng ngắc không bình thường, mới nhìn rõ cổ trang bạch sắc rất cũ nát bản thân đang mặc, lại nhìn cái rương bên cạnh, phân minh chính là một cỗ quan tài!
Nàng có chút nóng nảy kiểm tra ngón tay của mình, nhiều năm chế tác đạo cụ cùng hoá trang, móng tay của nàng vẫn không tốt. Nhưng đôi tay này ngón tay thon dài này da trắng noản trước mắt này, vành móng tay mượt mà, trong khe hở một chút thuốc màu cũng không có.
Một sự tình không thể tin lại phải nghĩ tới thoáng hiện trong đầu: “Thân thể không phải của ta!
Tứ chi của cổ thân thể này cứng ngắc không phối hợp, rõ ràng thiếu khuyết rèn đúc. Mà bản thân tuy rằng năng lực các hạng không hợp cách, nhưng tốt xấu so với người bình thường còn mạnh hơn.
Vu Xá Nguyệt nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía, nơi này là một linh đường đơn sơ, một bài vị cô linh linh đặt trên bàn ở đầu bên kia của quan tài —— Doãn Thu Minh. Trần thiết xung quanh tuy rằng cũ nát thế nhưng chi tiết cùng hoa văn của mỗi một món lộ ra phong vận cổ đại, chân chân chính chính là đồ cổ.
Vu Xá Nguyệt bước nhanh đi ra ngoài cửa, trong tiểu viện rách nát này tiền giấy bay, có vẻ đặc biệt thê lương quỷ dị. Nàng cấp thiết muốn tìm một cái gương, muốn nhìn bản thân biến thành ai một chút.
Nàng đang muốn đi ra ngoài, viện môn bỗng nhiên bị đẩy ra, một cô nương chải song kế nha hoàn đi đến, đối phương sắc mặt bất thiện, đến linh đường còn ăn mặc y phục đào phấn sắc, trong tay mang theo một cái hộp đựng thức ăn.
Thấy Vu Xá Nguyệt, hai người đứng đối diện nhau đều là sửng sốt một chút.
Vu Xá Nguyệt đang nghĩ ngợi người đầu tiền mới đến nên mở miệng hỏi như thế nào, tiểu nha hoàn kia lại là rất nhanh nói chuyện “Yêu ~ tam tiểu thư chịu tỉnh rồi? Vừa lúc Xuân Đào mang thức ăn đến cho ngươi, tỉnh ngủ ăn, ăn xong rồi lại ngủ.” Xuân Đào nói xong xả khóe miệng cười cười, rất sợ Vu Xá Nguyệt không nhìn ra trào phúng của nàng.
Tam tiểu thư? Trong lòng Vu Xá Nguyệt lập tức có phán đoán với thân phận của mình. Bất quá. . . Kết cục của tam tiểu thư này tựa hồ đĩnh thảm? Nha hoàn cũng đều có thể khi dễ nàng a?
Vu Xá Nguyệt đang phán đoán tình huống của mình, nhưng Xuân Đào thấy nàng trầm mặc, lắc đầu đi vào trong, trong miệng vẫn là không ngừng “A ~ túc trực bên linh cữu thân nương của mình còn có thể ngủ như chết vậy, có vài người tâm thật là lớn a.”
“Ngươi nói cái gì?” Vu Xá Nguyệt rốt cục lạnh giọng mở miệng. Doãn Thu Minh chết kia là mẫu thân của tam tiểu thư này?
Xuân Đào mang hộp đựng thức ăn đặt ở trên nắp quan tài, nàng dừng động tác mở nắp lại, xoay ngươi trừng mắt, không nhịn được nói “Ta nói ngươi có phiền hay không a, túc trực bên linh cữu túc trực bên linh cữu, thì không thể thì không thể hảo hảo quỳ? Ngươi không phải là lại phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài tìm bát hoàng tử chứ? Nhân gia bát hoàng tử cũng nói rõ, chướng mắt người quái dị như ngươi. Phu nhân lão gia đã nói, hảo hảo ngây ngô ở linh đường, ít đi ra ngoài mất mặt xấu hổ. Ngươi nháo xảy ra chuyện không phải những hạ nhân như chúng ta chịu khổ sao, ngươi khong thể an ổn một chút? Quên đi, phản chính đầu óc ngươi sỏa cũng nghe không hiểu. Còn không phải những hạ nhân như chúng ta phải lo. . .”
Rất tốt, Xuân Đào mắng xong, Vu Xá Nguyệt cũng tìm được trọng điểm. Quan trọng nhất là, thân thể này nguyên lai còn là một sỏa a. . . Lúc này Vu Xá Nguyệt không cách nào hình dung trong lòng mình là một tư vị gì, chỉ có thể nói trách không được tam tiểu thư bị thu thập thảm như vậy?
Tuy rằng trước nàng và tam tiểu thư này không có quan hệ gì, nhưng từ nay về sau, nàng chính là tam tiểu thư rồi. Vừa tỉnh lại liền bị người mắng, nàng là sẽ khó chịu nga.
Lúc này Xuân Đào chính tức giận ném một đĩa cải trắng lên nắp quan tài, cải trắng bị rơi ra rất nhiều. Nàng lại móc bánh màn thầu dính bụi ra để ở một bên “Được rồi, ăn đi.”
Nói, Xuân Đào cũng không nhìn Vu Xá Nguyệt nữa, xoay người muốn đi.
“Nếu có người chết, ngươi mặc phấn y phục qua đây, có đúng hay không không tốt lắm a ~” Trong giọng của Vu Xá Nguyệt mang theo nguy hiểm mơ hồ.
Xuân Đào phảng phất nghe thấy được chê cười gì một dạng, “A ~ ngươi xem bản thân là vật gì? Tam tiểu thư tướng phủ? Gọi ngươi một tiếng tam tiểu thư là cho lão gia mặt mũi, không phải là cho ngươi! Bất quá chỉ là một tiện nhân sinh, nương ngươi chết lẽ nào khắp thiên hạ đều phải để tang a? Ta mang thức ăn đến cho ngươi đã là chiếu cố đủ ngươi, còn dám thiêu tam giản tứ với ta.”
Xuân Đào không muốn lãng phí thời gian, nàng liếc Vu Xá Nguyệt chuẩn bị nhiễu khai một cái, Vu Xá Nguyệt thiêu mi, bỗng nhiên nhấc chân một cước đá vào sau gối của Xuân Đào. Xuân Đào không có dấu hiệu nào phù phù một tiếng quỳ xuống.
“A ——” cái gối nện ở trên mặt đất như bột mì dẻo phát sinh một tiếng trống vang lên, Xuân Đào cảm giác cái gối đau nhức, tựa hồ là quỳ gối trên cục đá, nước mắt một chút một chút chảy ra.
Chợt nghe Vu Xá Nguyệt âm trắc trắc ở một bên nói “Quỳ ngược đi?”