Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 4: HÓA TRANG ĐẶC HIỆU CỔ KIM TRUNG NGOẠI
CHƯƠNG 4: HÓA TRANG ĐẶC HIỆU CỔ KIM TRUNG NGOẠI
Editor: Luna Huang
“Không phải, lẽ nào chuyện lúc trước tiểu thư ngươi cũng hết thảy đều không biết sao?” Ngưng nhi nóng nảy lôi kéo Vu Xá Nguyệt không buông tay, tiểu thư đây rốt cuộc là khỏi rồi hay còn rất sỏa?
“Ta… Không biết, không nhớ nữa.”
Ngưng nhi có chút co quắp cùng vội vàng nói “Vậy nô tỳ một lần nữa cho tiểu thư, Ngưng nhi cũng chỉ cầu tiểu thư có thể đầu óc rõ ràng là tốt rồi.”
“Ngươi nói đi.”
“Tiểu thư từ nhỏ liền…có một thai ký ở trên mặt, người cũng có chút…quá cái kia, nên không được lão phu nhân thích. Bất quá Doãn Di Nương cho tới nay đều lão lão thật thật một mình ở tây viện mang theo tiểu thư, tuy rằng bị mấy phòng có lúc khi dễ người, có Doãn Di Nương ở thì cũng hoàn hảo. Nếu như tiểu thư một mình chạy ra ngoài chơi, mỗi lần đều bị đại tiểu thư các nàng khi dễ rất thảm…”
Ân, ân oán đại trạch môn xã hội cũ điển hình.
“Đoạn thời gian trước bát hoàng tử đến cầu hôn đại tiểu thư, nô tỳ nghe nói lão phu nhân cùng tướng gia đều rất cao hứng, thật đúng là cho rằng mang đại tiểu thư hứa cho bát hoàng tử rồi, thế nhưng không biết vì sao, cuối cùng đại phu nhân gọi người đến nói, mang tam tiểu thư ngươi hứa cho bát hoàng tử…”
Ân, bát hoàng tử kia phỏng chừng không phải là một món đồ tốt. Chuyện tốt nào có bị người người đẩy đến trên người người khác.
“Bát hoàng tử đến từ hôn, nói tiểu thư lừa gạt hắn. Tiểu thư ngươi… Thấy bát hoàng tử liền nhào qua, Doãn Di Nương chưa kéo, người đã bị bát hoàng tử đạp một cước. Bát hoàng tử còn rút kiếm ra chỉ vào ngươi, là Doãn Di Nương sốt ruột, che ở trước mặt tiểu thư, liền…”
“Nói như vậy hung thủ rất rõ ràng a.”
“A… Đúng vậy, sau đó là đại phu nhân an bài linh đường của Doãn Di Nương. Tiểu thư ngươi bị lão gia phạt ở chỗ này túc trực bên linh cữu, ăn uống ăn uống. Vừa rồi nô tỳ nhìn ngươi đói, len lén đi tìm một ít thức ăn đến. Kết quả Xuân Đào đưa tới…”
“Chuyện này còn phạt ta?”
“Lão gia nói, nói tiểu thư mất mặt.” Ngưng nhi nói xong câu này, hình như là bản thân bị thiên đại khi dễ một dạng, bụm mặt bắt đầu anh anh khóc lên “Đây quá không công bằng, Doãn Di Nương cũng đi, còn phải phạt tiểu thư quỳ ở chỗ này. May là… May là lão Thiên có mắt, để đầu óc tốt của tiểu thư tốt trở lại ——!”
Sau đó Vu Xá Nguyệt liền hiểu, nàng sờ sờ ngực, tam tiểu thư này khẳng định bị nội thương, quỳ ở chỗ này cũng chịu không nỗi. Cũng không biết nội tạng của thân thể có sao không, đã cảm thấy nhúc nhích liền có chút đau, nhưng kiểm tra thế nào a.
“Được rồi đừng khóc…” Vu Xá Nguyệt có chút đau đầu.
“Đúng rồi, đây là nô tỳ vừa đến hậu trù lấy.” Ngưng nhi lau mặt một cái, từ trong lòng ngực móc ra một cái bố bao.
Vu Xá Nguyệt nhận lấy, còn có chút hơi nóng, mở nhìn là hai cái bánh bao “Cảm tạ… Cái kia, ngươi ở nơi này là muốn ——”
“Đúng rồi, nô tỳ phải mau đi ngay.” Ngưng nhi hốt hoảng đứng lên nói “Phu nhân không cho người qua đây bồi. Nhưng, Xuân Đào trở lại cáo trạng, nhị tiểu thư sắp tìm tới rồi ——”
Nhãn thần của Vu Xá Nguyệt khẽ nhúc nhích “Không có việc gì, nếu không cho ngươi ở đây bồi ta, ngươi nên làm gì thì đi làm đi.”
Ngưng nhi vẫn có chút “Đây… cũng phải, thật bị nhị tiểu thư gặp được nô tỳ sẽ không tốt, tiểu thư ngươi mau ăn nhanh lên một chút. Thực sự không được, người lập tức giả ngây giả dại đi, xem có thể tránh thoát hay không.”
“Được rồi, ta biết.”
Ngưng nhi do dự một chút vẫn là đi ra ngoài, trên mặt nàng cũng không kinh hoảng thế nào, mà mang theo mừng rỡ không che giấu được, đầu óc tốt của riểu thư tốt là được, sau này cũng sẽ không biến xấu.
Nhìn bóng lưng lảo đảo nghiêng ngã của Ngưng nhi, Vu Xá Nguyệt nhún nhún vai, ngồi ở bên quan tài vừa bắt đầu ăn bánh bao.
Xung quanh thập phần yên tĩnh, bây giờ có thể là đầu hạ, ôn độ chính thích di, trong viện hai cây phát sinh tiếng vang xào xạc. Vu Xá Nguyệt vừa ăn đồ, một bên theo chuyện đã xảy ra sau khi tỉnh lại. Xem ra, sau này nàng liền phải chỉa vào xưng hô của “Tam tiểu thư” này sống rồi, tuy rằng nhất định rất gian nan.
Sau khi ăn xong, nàng vỗ tay một cái đứng lên nhìn Doãn Thu Minh, mỹ nữ như thế, thực sự là đáng tiếc. Một lúc lâu, nàng thở dài một câu “Vốn là không tin quỷ thần là cái gì, loại sinh hoạt đau khổ này ngươi đang muốn thoát khỏi, liền trọng sinh ở chỗ này, có lẽ thực sự là vận mệnh an bài tốt. Nếu năng có thể tới nơi này, có lẽ ngươi cùng ta một dạng, cũng muốn đổi một phương pháp sống sót…”
Nàng nói xong câu đó, bỗng nhiên thoáng nhìn trên đầu thi thể của Doãn thị đặt một cái gương, nàng đưa tay lấy ra soi. Quả nhiên như Ngưng nhi nói, ngũ quan người trong gương giảo hảo, có thể nhìn ra thừa kế ưu điểm của Doãn thị. Thế nhưng hết lần này tới lần khác có một thai kế hồng sắc che đậy nửa khuôn mặt, nhan sắc của thai ký có vẻ có chút phạm ác tâm.
“Thật là xấu ai.”
Vu Xá Nguyệt mỗi ngày làm hoá trang đặc hiệu, cho tới bây giờ, nàng đối với tướng mạo của người là xấu cũng không có truy cầu gì. Trái lại không có cảm giác quá thất vọng gì.
Nàng cẩn thận nhìn bản thân xa lạ trong gương, lấy tay sờ sờ thai ký, xúc cảm trên mặt có chút trì độn, hình như cách một tầng… Giả? Vu Xá Nguyệt cau mày, tại sao có thể như vậy, đây quả thực so với tử thi càng làm cho nàng kinh ngạc.