Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu

Chương 1: CÂU CHUYỆN TRƯỚC KHI XUYÊN VIỆT


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Nương Nương Đích Ngũ Mao Đặc Hiệu – Chương 1: CÂU CHUYỆN TRƯỚC KHI XUYÊN VIỆT

CHƯƠNG 1: CÂU CHUYỆN TRƯỚC KHI XUYÊN VIỆT

Editor: Luna Huang

Một gian phòng làm việc chất đống các loại kim chúc thiết bị cùng đông đảo thuốc màu kỳ quái, Vu Xá Nguyệt lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, nhưng ánh mắt lại là thập phần cẩn thận quan sát vị trong phóng khách trước mắt này.
Đối phương ăn mặc âu phục ngay ngắn, dùng mỉm cười thân sĩ hồi nhìn Vu Xá Nguyệt.
Ánh mắt của Vu Xá Nguyệt bay đến xấp hình trên bàn, trong hình là một tặc mi thử nhãn mập mạp.
“Ngươi muốn biến thành người này?”

“Đúng.”
“Khác biệt có chút lớn.” Vu Xá Nguyệt rất tùy ý nói, nàng thoạt nhìn không tình nguyện.
“Quỷ thủ nổi danh trong Quyển Tử, còn hình nhưchưa từng có lúc nào làlàm không được. Ta tin tưởng ngươi sẽ có biện pháp, thỉnh đừng lừa ta.”
Đối phương như trước mỉm cười bất ôn bất hỏa, thấy sắc mặt của Vu Xá Nguyệt bất thiện, còn rất tự giác bổ sung một câu: “Nga, đây là yêu cầu của cấp trên, ngươi nên hiểu.”
Vừa nhắc tới “Cấp trên”, phản cảm của Vu Xá Nguyệt hầu như muốn viết ở trên mặt, nàng cầm lấy ảnh chụp lãnh đạm nói: “Nếu như vậy ta đây cũng nói trước, liền theo như mấy tấm hình chụp người cầm đến, nếu như không đạt được hiệu quả tốt nhất ta cũng không có biện pháp, nhiệm vụ thực sự thất bại cũng không không nên đỗ lỗi trên đầu ta.”
Khóe miệng của người đàn ông mơ hồ câu dẫn ra nụ cười đắc ý: “Không quan hệ, dù cho ngươi nói như vậy, ta cũng tin tưởng ngươi chỉ là vìđánh đuổi ta mà thôi.”
Vu Xá Nguyệt đứng dậy đi hướng phòng hóa trang một bên, nam nhân tự giác đi theo.
Sau khi vào phòng, Vu Xá Nguyệt tà liếc mắt nhìn hắn: “Cỡi quần áo”.
Người đàn ông rất thuận theo bắt đầu cởi áo tháo dây nịch ra, cởi đến chỉ còn một cái quần lót, sau đó ngồi vào trước kính hoá trang.
Vu Xá Nguyệt ôm cánh tay nhìn bộ mặt cùng thân thể của người đàn ông một chút, một lát sau, nàng tựa hồ là biết phải làm sao. Xoay người giật lại giá bút trước kính hoá trang, lại ở trong ngăn kéo một bên xuất ra một bộđầu bóng lưỡng, hộp thuốc màu, giao cùng giả thể bạch sắc.
Đại khái hơn bốn tiếng, người đàn ông thân sĩ không gì sánh được dưới hoá trang của Vu Xá Nguyệt trở nên mập mạp hèn mọn.
Hắn đứng ở trước gương cẩn thận nhìn dung mạo của mình, cảm thán một câu: “Quỷ thủ quả nhiên là khiêm nhường, tay nghề như vậy đủđể lừa gạt mấy người kia. Bất quá trang này có thể duy trì bao lâu?”
Vu Xá Nguyệt chạy tới bồn rửa tay một bên rửa hai tat, nàng tùy ý trả lời: “Vậy phải xem ngươi muốn kiên trì tới khi nào.”
Người đàn ông ghé mắt nhìn lưng hướng về mình của Vu Xá Nguyệt một chút, mắt dưới dung đặc hiệu trở nên ý vị thâm trường: “Ta hiểu được, hoàn thành nhiệm vụ xong, những thứ giả thể trên người ta này hủy thế nào.”

Vu Xá Nguyệt tiếp tục cúi đầu xoa xoa tay, thập phần lạnh lùng nói: “Nếu nhưđến lúc đó ngươi còn có thể sống được chạy khắp nơi, vậy sẽ trở lại tẩy trang, bằng không ngươi mang theo một lo tẩy trang, tự mình giải quyết. Cái chai mu trắng thô nhất cao nhất, trên bàn trang điểm tự lấy đi.”
“Là cái này sao?”
“Trên chai có chữ tự xem.” Vu Xá Nguyệt lười quay đầu lại.
Phía sau đã không có tiếng người đàn ông nói chuyện, đại khái làđang tìm chai tẩy trang.
Vu Xá Nguyệt chuyên chú nhìn thuốc màu trong móng tay của mình, bỗng nhiên có chút phiêu hốt nghĩ, trong khoảng thời gian này nhiệm vụ cấp trên cho thực sự là càng ngày càng nhiều…
Cũng không biết là tốt hay không tốt, được tổ chức nuôi từ nhỏđến lớn, bản thân vô luận nỗ lực đánh nhau kịch liệt như thế nào thể năng cũng vẫn như cũ không quá tốt. Tức giận lão đại hầu như muốn giết nàng. Nhưng sau lại hết lần này tới lần khác học hoá trang cùng chế tác đạo cụđặc hiệu thông thấu, xem như là tìm lại được cái mạng. Hiện tại không đến mức bịđá ra diệt khẩu không nói, còn có thể sống yên ổn trong căn nhà nhỏ bé này.
Thế nhưng… Cuộc sống như thế lâu, nàng cảm giác mình sắp bịđạo cụ quỷ dị kinh khủng này đồng hóa, bỗng nhiên rất chán ghét cuộc sống như thế…
Vu Xá Nguyệt đang nghĩ ngợi, quanh thân nàng bỗng nhiên một cái giật mình, cảm giác phía sau một trận gió lạnh thấu xương xẹt qua. Nàng trước chưa hề bị công kích ở phòng làm việc, Vu Xá Nguyệt cấp tốc nắm họa đạo trên bồn rửa tay, xoay người lại chính là chém dọc một cái.
Chỉ làđao cùn còn chưa vươn, nàng đã bị nắm cổ tay. Vu Xá Nguyệt muốn hoàn toàn xoay người lại, nhưng gối cũng bịđối phương ngăn chặn. Gần ngay trước mắt uy hiếp nàng, chính là gương mặt nàng mới vừa rồi phí hết hơn bốn tiếng của mình.
“Ta giơđao chờ ngươi thật lâu, tốc độ phản ứng của ngươi thực sự chậm hơn a.” Dù cho mặt của đối phương mang theo giả thể, cũng không giấu được mâu quang lạnh lùng, cặp mắt kia chặt chẽ nhìn mình chằm chằm, Vu Xá Nguyệt cảm giác mình hình như là con mồi sẽ chết.

“Ngươi làm cái gì!” Nhiều năm tiếp xúc tử vong, Vu Xá Nguyệt cảm thấy mãnh liệt trên người của tên sát thủ này, sắp chết nguy hiểm.
Nàng vừa hô xong, ngực bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, một thanh đao kim loại xuyên qua thân thể nàng, nàng đau hầu như phải đình chỉ tự hỏi.
Người đàn ông buông tay ra, Vu Xá Nguyệt ngã trên mặt đất.
“Muốn trách thì trách ngươi nhiều năm như vậy, đến ẩn nấp tâm tình cũng học không thấu, nghĩ cách trốn tránh luôn luôn trực tiếp biểu hiện ra ngoài như vậy, ngươi cho là lão đại không nhìn ra sao…”
Ý thức của Vu Xá Nguyệt không rõ, cóđộc tố của thuốc màu từ thân thểđao cùn, thân thể không nghe chỉ huy. Người đàn ông nhàn nhãở trong phòng tìm quần mặc thích hợp mặc lên, cuối cùng nhìn Vu Xá Nguyệt một mắt.
Hắn lấy bật lửa ra, đốt đồ trong ngăn tủ, đi ra phòng hóa trang.
Vu Xá Nguyệt đợi không được thấy hỏa quang hừng hực, liền mất đi tri giác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.