Bạn đang đọc Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao: Chương 23 Hoàng Hậu Nương Nương
Sau khi dùng điểm tâm y phải quay về phê chuẩn tấu sớ đểmột mình nàng đi dạo trong hoa viên, tuy rằng có đôi chút buồn chán nhưng thời gian của cả hai ở bên nhau vẫn còn rất nhiều. Bây giờ thời gian đã sắp sang mùa đông gió lạnh. Những cành cây đã rơi hết ngay cả những tán lá vàng hoe, hoa trong cung cũng dần khép nụ, mọi thứ đều thật điềm tĩnh chỉ còn lại mỗi cơn gió lành lạnh thổi gợn mặt hồ yên tĩnh. Nàng ngồi trong đình hóng gió nhấp chung trà hoa đào, một mình nhìn mây trôi qua. Nếu lúc nào cũng có thể bình yên như vậy thật tốt biết mấy nhưng đáng tiêc lại không được. Ân Ly lại tiếp tục nghe những âm thanh kia. Những lời nói cay độc nhất thiên hạ lại nói về nàng. Lúc nàng gần lên làm hoàng hậu những lời gièm pha đã có rất nhiều nhưng đến tận bây giờ còn nhiều hơn. Nếu có Thiên Sở bên cạnh lúc này có lẽ nàng sẽ chui xuống đất vì mất mặt thôi. Đúng, nàng là nữ nhân của Cơ Viên Phàm, từng có thai, sẩy thai, bị bán vào kĩ viện, nhưng đó không phải là nàng của bây giờ. Mà cho dù là đúng cũng đâu phải chuyện của bọn họ sao lại cứ thích đem ra bàn tán như vậy. Bao tâm tư thưởng trà của nàng cũng mất hết, nàng giốn như kẻ cắp sợ bị người ta phát hiện lại lén lút hồi cung trong âm thầm. Nơi đây tuy là cung nhân của nàng nhưng quả thật quá lạnh lẽo. Bỗng chốc nàng lại nhớ đến Tiểu Cát. Tiếu Dạ cha của nàng trước đây cũng đã bị hắn giết chết, vậy một cung nữ nhỏ nhoi như Tiểu Cát vậy bây giờ đã ra sao? Kết quả ắt cũng đã được định sẵn như vậy thôi thì không nên suy nghĩ nhiều. Bên ngồi có một tiểu thái giám đi vào :
-Tham kiến Hoàng hậu nương nương!
-Có chuyện gì ngươi mau nói đi?
-Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương Tả thừa tướng xin tiếp kiến hiaanj đang chờ ngoài đại sảnh.
-Truyền.
Tả thừa tường vừa nghe đã lập tức đi vào, không chút vòng vo mà nói ngay vào vấn đề chính:
-Vi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương!
-Tả thừa tướng bận trăm công nghìn việc, vì dân góp sức không kịp sao hôm nay lại rãnh rỗi đến Thiên Toái Các của bổn cung vậy?
-Vi thần xem ra vết thương của Hoàng hậu nương nương đã không còn gì nghiêm trọng nữa, bây giờ xung quanh người còn rất nhiều nô tì hầu hạ vậy con gái Lâm Phi Nhạn của thần….
-Ngươi muốn mang cô ta về?_Ân Ly cầm một tách trà khẽ đưa lên miệng thổi vài hơi nhưng không vội uống nghiễm nhiên nhìn Tả thừa tướng_Được!
-Hoàng hậu nương nương, người thật sự đồng ý với vi thần?
-Tất nhiên.
Ông ta muốn đem con gái mình về càng sớm càng tốt. Lâm Phi Nhạn là đứa con gái duy nhất của ông ta, dung mạo sinh đẹp thông minh hơn người là một viên minh châu được ông ta bảo quản hơn 20 năm qua nay lại vì một câu nói của nàng mà trở thành nô tì không hơn không kém! Lâm Phi Nhạn thân diện một bộ thanh y nhạt bước vào phòng, tay không quên mang theo một đĩa bánh ngọt sau đó rất chi là lễ phép quỳ xuống:
-Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Tả thừa tướng!
-Đứng lên đi, phụ thân ngươi đến đón ngươi về, Lâm Phi Nhạn, mau nói bổn cung nghe ngươi…có muốn về hay không?
Muốn, rất muốn, cô ta muốn hét lên như vậy nhưng không được, không thể nói ra đành lủi thủi cúi đầu:
-Nô tì muốn ở đây hầu hạ cho Hoàng hậu nương nương!
-Hảo, ngươi mau lui ra đi.
-Con gái, phụ thân đến đón con mà, Tiểu Nhạn con không muốn cùng phụ thân hồi phủ mafowr đây làm một nô tì như vậy sao?
-Nô tì cáo lui!
Lâm Phi Nhạn rất nhanh rời khỏi, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn phụ thân của mình. Tả thừa tướng làm sao mà hiểu tâm ý của con gái mình. Ân Ly khẽ nhếch mép cười đưa tách trà cho ông ta:
-Tả thừa tướng, người cầm tách trà này thử xem.
Lâm Bạch Di không chút đề phòng đưa tay ra nhận lấy, kết quả là một tách trà sôi đến bỏng da bỏng thịt làm ông ta phải buông cái tách ra. Lúc này nàng mới nghiễm nhiên nhìn gương mặt hốt hoảng của Lâm Bạch Di:
-Tả thừa tướng, người không sao chứ? Cũng nhờ con gái của người mà giờ đây ngay cả đồ nóng đến vậy ta cũng có thể cầm đến không còn cảm giác.
Gương mặt ông ta thoảng nét hoảng hốt, chuyện này nếu hoàng thượng biết nhất định sẽ không tha cho cả nhà ông ta. Xem ra chuyện Lâm Phi Nhạn làm ngoài nàng ra chưa có ai biết cả, thảo nào đứa con gái bảo bối của ông ta lại ngoan ngoãn chịu làm một nô tì như thế này. Lâm Bạch Di cũng là kẻ thức thời cảm thấy tình thế đã bất lợi thì chỉ có thể tìm đường lui ình:
-Nếu đã như vậy vi thần cáo lui, không làm phiền hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi.
Tiếu Ân Ly không nói gì chỉ nhẹ nhàng phất tay ra lệnh. Sau hôm nay có lẽ Lâm Bạch Di sẽ không làm phiền nàng nữa, chuyện còn lại là bọn người trong cung vẫn chưa chịu buông tha cho nàng, cứ như con ong suốt ngày vò vè bên tai. Diệt một con quái tú như tả thừa tương một đòn thật mạnh là diệt được, nhưng những con ong này tuy nhỏ nhưng nhiều phải làm thế nào mới diệt được? Nàng ưu tư dựa người vào thành cửa sổ lặng nhìn mọi thứ dần thay đổi. Một đời người rút cuộc phải trải qua những chuyện gì mới có thể sóng yên biển lặng. Liệu có như mặt trời, khi mới hé mình sẽ thấy những thứ êm dịu, đến lúc giữa trưa lại quá chói chang, đầy sóng gió, đến cuối cùng cũng chỉ có mỗi mình khuất dần sau rặng núi khô khan. Nếu được chọn, nàng muốn được làm một đám mây, cứ nghe theo cơn gió cùng người say đắm chuyện nhân gian vô thường…