Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao

Chương 18 Luôn Nhớ Đến Ta


Bạn đang đọc Hoàng Hậu, Nàng Dám Trốn Trẫm Sao: Chương 18 Luôn Nhớ Đến Ta

Mọi người ai cũng hốt hoảng nhìn nhau, thái y lập tức được truyền đến. Vị thái y này nhìn bề ngoài chắc cũng đã ngoài 60 râu tóc bạc phơ. Nhìn sắc mặt lão thái y xem ra tình hình có vẻ không ổn chút nào. Yến Thiên Sở tức giận quát lớn:
-Không cần vòng vo tam khuất, mau nói cho ta nghe tay của nàng ấy rốt cuộc có chữa được hay không?
-Khởi bẩmn hàng thượng, tay của Tiếu cô nương là do bị nhiễm trùng nặng khi cào tay dưới đất bị các chất độc hại xâm nhập qua mạch máu và từ cổ tay có thể thấy có đx từng bị thương rất nghiêm trọng dẫn đến các dây dẫn bị tê liệt, may mắn thì một thời gian sau có thể phục hồi..nhưng…cũng có thể cả đời này…..
-Ta không cần biết lí do, ngươi nếu không chữa đượccho nàng vậy ta sẽ chặt hết tay chân của cả nhà ngươi!!!
Tiếu Ân Ly sắc mặt trắng bệch thều thào gọi y:
-Thiên Sở, chàng đừng tức giận nữa, tay của ta..không sao đâu.
-Không nhắc đến ta không tức, tại sao ai lại để nàng nằm bò dưới đất trong khi bị thương nặng như vậy và tại sao đột nhiên nàng lại bị ngã xuống thành đến gãy chân như vậy?
Bọn lính canh ngoài phòng nghe khẩu khí của y là biết mình khó toàn mạng còn đang tìm cách chuồn thì đã nghe nàng minh oan thay bọn họ:

-Chàng đừng làm quá lên như vậy, ta không cẩn thận thôi với lại lúc đó mọi người ai cũng đang quan sát chàng trên cao nên không phát hiện ra ta là chuyện bình thường.
Nhìn y có vẻ vẫn còn rất tức giận nàng đành làm mặt nũng nịu nhìn y:
-Vậy chàng có thể gọi Lâm tiểu thư đến chăm sóc cho ta hay không?
-Lâm Phi Nhạn?!
-Ân, nàng ta dù sao cũng tinh thông y thuật có thể chăm sóc ta lúc cần thiết.
-Hảo, chỉ cần làm nàng thấy vui thì chuyện gì cũng được, bây giờ nàng nghỉ ngơi một chút đi, tối nay ta sẽ triệu cô nương ấy cho nàng.
Ân Ly vui vẻ nhìn y gật đầu. Yến Thiên Sở mở cửa sổ ra cho thông thoáng hộ nàng nhưng không quên bỏ rèm ngăn ánh sáng quá chói mắt, hoa thủy tiên mùi hương quá nồng được thay bằng hoa trà với hương thơm nhạt. Suốt một ngày y không thể chuyên tâm làm được chuyện gì cứ nghĩ đến việc vì y mà bây giờ đôi tay của nàng không còn cảm giác gì khác làm y cảm thấy rất hận bản thân. Tối hôm nay theo yêu cầu của nàng Lâm Phi Nhạn từ đang thong thả ngồi dùng trà thưởng hoa đã bị gọi vào cung theo lệnh của hoàng thượng. Nàng ta háo hức thay xiêm y, tắm mình với sữa tươi và cánh hoa đầu mùa, trang điểm phục sức cực kì lộng lẫy. Vậy mà cuối cùng thay vì đến Dưỡng Tâm Điện lại là Thanh Nguyệt Các của nàng. Cái lí do được triệu đến cũng rất ư là đáng tự hào_chăm sóc cho nàng_ cái đó là nói dễ nghe khó nghe một chút chính là làm nô tì! Lâm Phi Nhạn tức giận nhìn nàng trừng trừng:
-Tiếu Ân Ly, cô là thứ gì mà dám bắt ta làm nô tì cho cô?
-Dựa vào ta là hoàng hậu tương lai của Xích Diệm quốc._nàng nghiễm nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Phi Nhạn_Vậy là đủ rồi chứ?
-Cô đừng có ở đó mà pha trò, vẫn chauw làm lễ sắc phong bây giờ cô ngay cả một Tiệp Dư* cũng không bằng.
-Vậy dựa vào cô là kẻ đẩy ta xuống thành vậy đã đủ chưa?
Lúc này gương mặt của nàng ta tức giận thấy rõ, đôi mắt như muốn mở to hết cở, hai gò má phúng phính đỏ lên:
-Cô, cô dám uy hiếp ta?

-Hiện giờ ta đang rất cao hung làm chuyện đó, lúc nãy thái độ của hoàng thượng rất tức giận, nếu ta không may lỡ miệng nói ra thì sẽ thế nào nhỉ? Vậy nên ta cần cô ở bên nhắc nhở, chẳng may làm long nhan nổi giận ta gánh không nổi.
Nàng thuận tay nhấp một ngục trà hoa đào, gương mặt tỏ vẻ cao ngạo nhìn Lâm Phi Nhạn, nàng ta bị nói cho chết trân tại chỗ không thể nói gì nàng:
-Cô…cô giỏi lắm, cứ chờ đi nhất định sẽ co ngày ta lột bộ mặt của cô ra.
-Lột bộ mặt của ta? Ngay bây giờ ta có thể cho người gọi Thiên Sở đến ngay lập tức, ta vốn chưa từng nói mình lương thiện trước mặt chàng.
Lúc này quả thật là Lâm Phi Nhạn đã câm như hến. Nàng mắng xong cũng thấy hết vui vẻ rồi cho người lôi nàng ta xuống thay hết xiêm y, mọi thứ quý giá nhất đều được gửi về Tả Tướng Phủ dưới lí do ở đây đủ tiền chi tiêu cho Lâm tiểu thư. Lâm Phi Nhạn hại nàng thê thảm như vậy nếu không trả thù thì là nàng quá ngây thơ rồi. Nhưng cho dù cô ta có ra sao cũng không thảm bằng nàng, ngay cả tách trà nàng đang cầm là rất sôi đến da tay đỏ lên nàng cũng không có cảm giác, đến khi lớp da dần chuyển sang màu đỏ lựu nàng mới biết đó là nước sôi. Thêu khăn tay bị kim đâm vào rất sâu đến nỗi máu chảy ra thấm ướt chiếc khăn nàng mới biết. Bây giờ nó cứ như không còn là của nàng nữa rồi. Ân Ly buồn bã ngồi tựa mình vào chiếc ghế gỗ nhìn từng hạt mưa nặng trĩu rơi bên ngoài. Gió lạnh cứ không ngừng lùa vào, tấm rèm cũng ướt đẫm, cả cơ thể nàng run lên vì lạnh tà áo thấm ướt lạnh hơn cả tuyết mùa đông. Đúng rồi, bây giờ hiện đã là giữa thu, nàng ở thời cổ đại này cũng gần một năm chắc hiện giờ ở thời đại của nàng chắc là rối lên hết rồi. Nàng nhớ đến nhugw ngày tháng tham gia các show truyền hình, các chuyến đi thực tế kéo dài cả tuần, còn có mấy lần quay phim thức khuya dậy sớm vậy mà nhiều nhất cũng chỉ có quản lý hỏi nàng một câu: “Cô muốn dùng bữa trưa với giám đốc X hay đạo diễn Y”, còn bây giờ chỉ cần cô ho nhẹ thì lập tức thái y đã đến kê thuốc than, có y ở bên ân cần chăm sóc, nghĩ lại mới thấy rất buồn cười. Nàng không cầm được lòng rơi nước mắt nhưng môi vẫn cong lên một nụ cười chế giễu. Y vừa hay đến tham nàng thấy nàng đang khóc liền đến đóng cửa lại chạy đến bên nàng lo lắng hỏi:
-Ân nhi, sao nàng lại khóc?
-VÌ chàng nên ta khóc.
-Ta làm gì sai sao, nàng nói đi ta sẽ sửa đổi ngay, hay là nàng thấy nơi này sắp xếp không ổn thỏa?
-Không, vì có chàng luôn lo cho ta nên ta thấy lúc trước của mình quả là rất cực khổ rất đáng thương rất đáng buồn cười.

Y sủng nịch nhìn nàng, ôm trọn cả cơ thể của nàng vào lòng:
-Ân nhi ngốc, nàng chỉ cần nhớ đến ta là được rồi, cho dù là trời có sập ta cũng thay nàng gánh lấy, quá khứ kia nàng không cần nghĩ đến nữa, hứa với ta được không?
-Được, ta hứa với chàng.
-Vạy bây giờ mau đi thay y phục đi, người của nàng lạnh quá, không cẩn thận sẽ bị nhiêm phong hàn mất, cơ thể nàng vốn không khỏe như người bình thường, thương thế lần trước vẫn chưa khỏi hẳn để bị thêm bệnh sẽ rất lâu mới khỏi.
Nàng mỉm cười nhìn y, nhìn lại mới thấy đúng là nàng đang cảm thấy lạnh, lạnh đến tâm can!
———————————————————————————————————————————————————————–
Tiệp Dư: chức vị các cung phi của hoàng đế phong kiến từ Tú nữ, Tiệp Dư, Đáp Ứng, Thường Tại, Mỹ Nhân, Quý Nhân, Phi, Quý Phi và cao nhất là Hoàng Hậu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.