Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia

Chương 8 : Ta là nữ nhi .


Bạn đang đọc Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia: Chương 8 : Ta là nữ nhi .

Buổi sáng hôm nay mở cửa ra , sương mù bao phủ đường đi , chàng ngáp dài lười biếng đi tới đi lui , lắc cái đầu hai tay dang ngang rồi co khủy tay đẩy nhẹ ra sau , có tiếng gọi :
– Sở công tử dậy sớm a .
– Vâng , Trân tỷ đi ra ruộng sớm a .
– Hì hì , tranh thủ một chút lát còn về sớm nấu cơm … thôi tôi đi đây …
Cả hai vẫy tay chào nhau , có người tới bỡ ngỡ lúng túng nói :
– Sở công tử , Nhược nhi có làm ít điểm tâm nếu công tử không chê mời dùng a .
Chàng đi đến cười nói vui vẻ :
– Phiền Nhược cô nương rồi , cô nương ngồi xuống cùng ăn đi .
Nhược nhi cúi đầu ngượng ngịu , xấu hổ đẩy giỏ thức ăn tới nói :
– Nhược nhi có việc đi trước , công tử dùng song chiều Nhược nhi sẽ đến lấy giỏ .
Nói song cô đỏ mặt chạy về , làng xóm trêu ồ lên :
– Cái đứa nhỏ này cũng biết xấu hổ a … ha ha ha …
– Đâu phải một mình nó , mấy đứa con gái trong làng hể trông thấy thầy Sở là như vậy đó .
– Đẹp trai , phong độ , văn võ song toàn , cầm kỳ thi họa đều giỏi , nam nhân như vậy ai chả muốn cùng một chỗ .
– Nhưng là ngài ấy có ý trung nhân rồi a .
– Mấy năm nay tôi có thấy gì đâu , ý trung nhân gì chứ , thầy ấy xạo đấy .
– Ừ , tôi cũng nghĩ vậy a .

Một lát sau nắng đổ xuống , Thiên Di một tay cầm sách một tay cầm phấn , vừa đi cô vừa đọc :
– Có công mài sắt có ngày nên kim ,
Một đám nam nữ hài tử 8 , 9 tuổi chăm chú đọc theo :
– Có công mài sắt có ngày nên kim .
– Câu này mang ý nghĩa khẳng định đức tính kiến trì , nhẫn nại là yếu tố quan trọng dẫn đến thành công , không chăm chỉ không bắt tay vào công việc không ai có thể thành công , các em đã hiểu chưa .
– Dạ hiểu , thưa thầy .
Thiên Di dạy bọn trẻ học , mẹ của bọn trẻ chen lấn ở ngoài cửa sổ để nhìn Thiên Di , cô đổ mồ hôi lạnh không biết nói gì , ngày nào cũng như vậy không biết chán sao trời .
Nhà nằm bên bờ sông , nắng chút hoe vàng trên sóng nước lao xao , Thiên Di nằm trên một cái võng do tự tay cô làm , đung đưa võng lim dim mắt ngủ , một cô gái đi tới khẽ gọi :
– Sở công tử … Sở công tử .
Hai mắt cô mở ra nhìn người kia , cô ngồi dậy xuống võng .
– Chuyện gì vậy Xuân Ý cô nương .
Xuân ý lấy hết can đảm nhắm tịt hai mắt run run nói to :
– Ta mến công tử , xin hãy để ta chăm sóc công tử .
Thiên Di sững người , trước đây cô từng nói là mình có ý trung nhân nên không có cô gái nào tới tỏ tình cả , giờ rốt cuộc là có chuyện gì .
– Cô nương ta …
– Công tử đừng đùa nữa , ai lại để ý trung nhân chờ lâu như vậy , công tử là đang nói dối .
Thiên Di nghẹn lời , hết cách rồi đành phải nói sự thật thôi , cùng lúc này có một vị thúc thúc chỉ tay về phía trước nói :
– Đó là Sở công tử , có phải người cậu muốn tìm không ?
Ta tìm được rồi , ta rốt cuộc cũng tìm được nàng rồi , hắn chạy nhanh tới , Thiên Di nuốt một ngụm nước miếng thẳng thắng mở miệng nói :
– Ta là nữ nhi .
Xuân ý cười một tiếng .
– Công tử dỡn zui thiệt .
– Thiên Di .
Có tiếng gọi , Thiên Di ngó sang , vẻ mặt kinh hoàng không chút sắc , Kiến Văn … là Kiến Văn , cô lật đật bỏ chạy vào nhà , nhảy qua cửa sổ chạy đi .
Kiến Văn tức giận bay lên đạp một đạp ở trên mái nhà rồi nhảy xuống thi triển khinh công theo nàng , nàng muốn trốn , đừng có mơ , ta sẽ không để tuột mất nàng , hắn vừa nhảy vừa nói lớn :
– Đứng lại , nàng đứng lại cho ta .
Rõ ràng là cô nghe nhưng không có trả lời , cô đạp nhảy hai tay hươ qua hai bên để tản những chiếc lá che khuất tầm nhìn trước mặt , tại sao muội muốn quên rồi huynh lại tìm đến , muội thật không muốn làm tổn thương ai huynh hiểu không .
Bỗng nhiên cô té ụp xuống đất ‘a’ , nhìn tới chân thì thấy một con dao gâm đâm vào ống quần cắm thẳng xuống đất , cô nhanh chóng rút nó ra nhưng Kiến Văn tức giận nhíu nhíu mi nắm lại nói :
– Nàng chạy nữa đi .

– Nàng giởi thì rời khỏi ta lần nữa đi .
Chàng rống lên đem bao bực tức dồn nén bấy lâu thoát ra ngoài , chàng ôm chặt lấy cô , cái ôm chàng tưởng chừng đã nhường cho người khác , chàng run run khóe miệng tức tối nói :
– Nhớ nàng .
Thiên Di nhắm tịt hai mắt , bấu chặt lưng chàng khóc nức nở , Kiến Văn … Kiến Văn … Kiến Văn .
– Hu hu hu hu .
Lúc sau chàng bế cô lên trêu ghẹo :
– Nàng thật nặng .
Cô lau nước măt sụt sịt phồng nhẹ má nói :
– Vậy thì bỏ xuống .
– Không bỏ , sẽ ôm nàng cả đời , đến khi ta thành ông lão già yếu nằm một chỗ mới thôi .
Thiên Di nhìn chàng , có phải hay không mình vẫn đang đắm chìm trong diễn xuất , đến với chàng như
vậy người kia có tổn thương , có giận dữ đem cả nhà chàng trảm đi , chỉ nghĩ đến thôi cả người cô run lên mở miệng nói :
– Kiến Văn , muội từ bỏ cương vị mẫu nghi thiên hạ tất không thể nào thành thân được , huynh có hiểu không , sẽ bị lăng trì cửu họ .
Cô không muốn vì cô mà toàn bộ họ Sở không thân thích bỏ mạng oan uổng , cô thà sống một mình đến già còn hơn . Kiến Văn điềm đạm nói :
– Hoàng thượng hạ chỉ sau năm năm nàng có thể thành thân , nàng có muốn gả cho ta không .
Thiên Di thẫn người hai má hơi ửng đỏ , nam nhân nàng muốn cùng một chỗ chỉ có một người , không phải là trong phim ảnh mà là ở thực tại , người đang ở trước mặt nàng đây … nàng muốn cùng hắn thiên thu chết tuyên chung mồ .
Chưa trả lời thì Xuân ý đi đến đỏ mặt nói :
– Sở công tử , công tử không sao chứ .
Kiến Văn cuối nhẹ người đặt Thiên Di Xuống , Thiên Di vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh nói :
– Xuân ý cô nương , vẫn câu trả lời đó , ta là nữ nhi .
– Nàng ấy là nữ nhân của ta .

Kiến Văn một câu khẳng định khiến trái tim thiếu nữ kia vỡ đôi ôm mặt chạy đi , Thiên Di hừ một tiếng đỏ mặt đi nhanh vào nhà , Kiến Văn cười tủm tỉm đi theo , nàng quả nhiên đang ngượng ngùng , chàng gọi nàng :
– Nàng nói đi Thiên Di , có muốn gả cho ta không .
Nàng phun ra một chữ khiến hắn muốn ói máu ra ngoài .
– Không .
Hắn kéo tay nàng , cả người nàng theo lực xoay về sau nhào vào lồng ngực rắng chắc của hắn , tay còn lại hắn ôm lấy hông nàng , cúi nhìn nàng với hai mắt tròn xoe , lại thấy nàng cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt mình , hắn thả bàn tay nắm cánh tay nàng ra , đem cằm của nàng nâng lên , nhìn ánh mắt nàng rũ xuống , mặt mày đỏ lựng làm tim hắn đập loạn nhịp , hắn nói giọng nói nhỏ nhẹ truyền cảm :
– Thiên Di nàng thật nhẫn tâm , ta nhớ thương nàng 9 năm , chờ đợi tìm kiếm nàng thêm 4 năm , chỉ mong cùng nàng một chỗ .
Nhẫn tâm , ta đối với chàng nhẫn tâm sao , cô nhìn chàng thẹn thùng đến nghẹn lời , bốn mắt nhìn nhau chỉ thấy chàng nhỏ tiếng nói :
– Thiên Di , ta muốn nàng , trở thành nữ nhân của ta có được không ?
Chàng đưa mặt gần lại , hai mắt nhìn nàng nói vạn vạn điều , chỉ thấy nhịp thở nồng nàn theo làn gió thổi lên mặt nàng , kế đó là một nụ hôn ấm áp ở môi qua từng hơi thở xâm nhập vào trong làm cô tê dại bủn rủn , nó thật khác xa với nụ hôn khi còn nhỏ , hồn nàng hụt hẫng lạc vào những cơn mê .
Nàng tỉnh dậy một thân trắng trẻo in lên những vết thâm tím đỏ nho nhỏ , nàng kéo chăn che lên đến
miệng nhìn qua người kia đã ngủ say , tay còn choàng qua người nàng , bây giờ nàng không biết có nên đào lỗ chui xuống để trốn hay không nữa , xấu hổ nàng kéo chăn lên đầu làm cho chàng trực giấc mỉm cười nói :
– Thiên Di , nàng tỉnh rồi .
Chàng kéo chăn lại thấy người kia giữ chặt ú ớ nói :
– Không được nhìn .
Chàng cái gì của nàng đều nhìn qua , nàng là đang thẹn thùng , nàng không cho hắn nhìn hắn càng muốn nhìn , chàng kéo chăn phủ luôn mình , chỉ nghe nàng tiếng to tiếng nhỏ :
– Không được … đừng mà … buôn muội ra … ha ha ha … ưm .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.