Bạn đang đọc Hoàng Hậu Gả Cho Vương Gia: Chương 7 : Kế Vị , Phong Hậu .
Thiên Di mấy ngày không tắm cảm thấy không thoải mái , giờ được ngâm trong nước ấm cảm thấy dễ chịu không thôi , nàng không cần cung nữ hầu hạ để tránh làm họ hoảng sợ liền sinh chuyện , bàn tay trắng nõn vươn ra hai bên vịn lấy thùng tắm gỗ , đầu ngửa ra sau hai mắt lim dim , từ ngoài có tiếng đẩy cửa , có tiếng bước chân đi vào , cung nữ đang ngồi ở hành lang liền đứng dậy ngăn cản :
– Thái tử người không vào được đâu ạ … thái từ …
– Các ngươi làm gì thế , cản đường ta muốn chết phải không ?
– Bọn nô tỳ không dám .
Cả đám quỳ rạp xuống run rẩy , muốn cản cũng không được , người kia đã vào bên trong , ánh mắt đưa đi tìm kiếm , miệng gọi liên tục :
– Thiên Di , Thiên Di .
Thiên Ân nghe người nói nàng chịu mở cửa , chịu ăn uống khiến hắn kích động , học song liền chạy tới thăm nàng , nhưng sao trong phòng không có ai , hắn quay sang cáu gắt với cung nữ :
– Nàng đâu … các ngươi hầu hạ nàng kiểu gì vậy hả ?
Cung nữ vẻ mặt hoảng sợ cúi đầu liếc qua nhau to nhỏ :
– Vừa nãy còn ở đây mà .
– Làm sao đây … làm sao đây …
Thiên Ân trừng mắt hét lên :
– Các ngươi rủ bỏ trách nhiệm , muốn chết , người đâu mang đám cung nữ này ra ngọ môn chém đầu cho ta .
Cung nữ hoảng sợ gào khóc :
– Xin thái tử tha mạng … hu hu …là thái tử phi đuổi bọn nô tỳ ra ngoài … xin người ta cho … hu hu ..
Đám thị vệ đi tới lôi những cung nữ đi ra lại nghe thấy 1 làn nước tràn ra , người kìa tóc xõa che hết tấm lưng , đám thị vệ lập tức bỏ chạy ra ngoài để lại đám cung nữa hai mắt ngập nước ngơ ngác . Thiên Ân quay lại , chỉ thấy người kia toàn thân phủ lấy hoa hồng , đưa hai tay lên vuốt mặt , những giọt nước chảy xuống tinh nghịch trên làn da trắng nõn nà , nàng liếc qua vẻ mặt nhăn nhúm cứng nhắc lạnh lùng nói :
– Huynh nhìn đủ chưa .
Thiên Ân sượng chín cả mặt , lúng túng nhắm 2 mắt xoay ra lời nói nghẹn lại :
– Ta … ta … ta cái gì cũng không thấy .
Hắn nói mà tim đánh trống thình thịch , đỏ cả người , Thiên Di nhìn đám cung nữ rồi nói :
– Người tới giúp ta thay y phục .
Nàng lấy khăn che đi khuôn mặt , đám cung nữ đứng dậy đi nhanh tới chỗ nàng , họ thà nhìn thái tử phi bị hủy dung còn hơn là đầu lìa khỏi cổ , nhanh chóng hầu hạ nàng thay y phục rồi họ xin lui trước .
Thiên Di một thân xiêm y hồng lụa đi ra , tóc cũng được chải gọn gàng , mặt che một tấm lụa màu hồng , nàng nhìn Thiên Ân vẫn đứng đó , đi tới nhìn hắn vẫn nhắm tịt hai mắt , nàng nhẹ giọng :
– Huynh mở mắt được rồi đó .
– Ah .
Thiên Ân mở hai mắt quay qua nhìn nàng , nàng nữ trang quyến rũ , chỉ thấp hơn hắn nữa cái đầu , hắn nhìn nàng đến ngố ra .
– Đêm khuya thế này huynh đến tìm muội có việc gì không .
Hắn hoàng hồn lại thở một hơi nhìn về phía nàng .
– Ta đến thăm nàng , mấy ngày nay ta rất lo cho nàng .
Nàng mỉm cười , cơ mặt dãn ra trong chiếc khăn lụa :
– Không phải muội vẫn khỏe sao , cũng muộn rồi , muội muốn nghỉ ngơi huynh về đi .
Nàng xoay người , hắn lại muốn níu lại nhưng thôi , sâu trong mắt hắn lặng buồn trong cô đơn , hắn nhẹ giọng pha sầu :
– Được rồi , nàng nghỉ ngơi đi , ngày mai ta tới .
Chỉ nghe tiếng khép cửa , nàng nhắm mắt , chỉ vài ngày nữa mình cùng Thiên Ân một chỗ gây tổn thương cho Kiến Văn … mình thật không muốn chút nào . Trời không trăng , bầy sao như lạc lối , màn
đêm tràn hoang vắng trải dài .
Trời sáng , Thiên Di trường bào màu trắng xen hai đường viền tím ở cổ áo và tay áo tiêu sái ngồi ở lan can dựa vào cột , một chân gác co lên chân kia bỏ dưới đất tay cầm sáo đưa lên miệng thổi .
– Đừng có chen , đừng có chen nữa .
– Cho ta nhìn một chút … trời ơi đẹp trai quá đi .
– Ta xem với … công tử nhà ai vậy … đẹp quá đi .
– Các ngươi làm gì ở đây vậy .
– A … chúng nô tỳ tham kiến công chúa .
Uyển Cần 18 tuổi xinh như hoa ngó sang , là cô ta , cô sượng đỏ cả mặt , nữ nhân giả nam trang cư nhiên lại đẹp mê hồn như vậy , thổi sáo còn hay như vậy .
Thiên Di khưng lại liếc qua rồi lặng lẽ rời đi . Uyển Cần cùng đám cung nữ giật nảy người xấu hổ đến đỏ nhừ cả mặt , vài người còn chảy cả máu mũi nhìn theo bóng cô xa khuất .
Thiên Di đi qua vườn thượng uyển thì nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu đang thưởng nhạc , cô đi đến chấp hai tay quỳ xuống hành lễ :
– Thiên Di thỉnh an hoàng thượng , hoàng thượng vạn phúc kim an , hoàng hậu vạn phúc kim an .
Hoàng thượng vui vẻ nói :
– Mau đứng lên đi , phải gọi trẫm là phụ hoàng .
– Dạ .
Thiên Di đứng lên lại trông thấy hoàng hậu có vẻ không ưa nàng , hoàng hậu sắc mặt nhăn lại nói :
– Thiên Di , con hiện tại là thái tử phi do hoàng thái hậu chỉ định , sao lại ăn mặc như vậy , thật không biết quy cũ a .
Thiên Di thở nhẹ :
– Xin mẫu hậu bớt giận , chín năm qua hoàng gia gia dạy dỗ con thành như vậy , cho nên con nhất thời là do thói quen ,
– Ái hậu , Thiên Di thói quen nhất thời khó sửa , cứ từ từ .
– Vâng , thần thiếp hiểu .
Bỗng dưng cung nữ a lên một tiếng , làm cho tiếng đàn kêu tang , cung nữ hoảng sợ cúi xuống bò qua một bên dập đầu lo lắng run rẩy :
– Xin hoàng thượng tha mạng … xin hoàng thượng tha mạng .
Thiên Di lắc đầu nói :
– Ngươi thật biết cách làm mất nhã hứng thưởng nhạc của phụ hoàng và mẫu hậu , lui xuống đi .
– Để Thiên Di tấu một khúc , mong phụ hoàng và mẫu hậu không chê .
Hoàng thượng hất tay bảo nô tỳ đi xuống , vẻ mặt vui vẻ nói :
– Ừhm .
Thiên Di ngồi xuống , lướt nhẹ tay lên dây đàn , ịn một ngón tay xuống một dây rồi nhẹ nhàng gẩy lên giai điệu Say Mê và hát :
– Dịu dàng là nơi ánh mắt chàng , tình tựa hoa rơi nước cuốn trôi , trong mộng nắm tay cũng là chàng , bên nhau trong đời không muốn tỉnh , ân ái kiếp này còn chưa đủ , nguyện có kiếp sau lại cùng chàng , nhạn bay chẳng bóng gió hữu tình , cùng quên sinh tử chốn giang hồ .
– Người xưa cười … nói ” Hoa tương phản ” , người sau rơi lệ … ” đẹp ” ai hay , trời sinh ra là để yêu chàng , chẳng cần biết ai sai ai đúng , kiếp này bên chàng còn chưa đủ , nguyện có kiếp sau lại cùng chàng , gió hữu tình nhạn bay chẳng bóng , cùng quên sinh tử chốn giang hồ , ân ái kiếp này còn chưa đủ , nguyện có kiếp sau lại cùng chàng , chẳng bóng nhạn bay gió hữu tình , chẳng màn sinh tử chốn giang hồ .
Thiên Di dừng lại nhẹ nhàng đứng lên cúi nhẹ đầu , mọi người vỗ tay kinh ngạc , hoàng hậu vui vẻ nhìn Thiên Di nói :
– Thiên Di , bài hát này có tên là gì , thật sự rất hay nha .
– Rất hay , mẫu hậu trẫm chọn cháu dâu thực tốt a .
– Thưa mẫu hậu bài này tên Say Mê , tạ phụ hoàng khen ngợi .
Thiên Ân đi đến thỉnh an , lại thấy mẫu hậu hắn nắm tay hắn đặt lên tay của Thiên Di làm cho hắn lúng túng thốt không nên lời , hắn siết chặt tay nàng vui vẻ cười nói , Thiên Di cũng ngượng ngạo cười , vẻ mặt không được tốt cho lắm .
Cái ngày hoàng thượng thoái vị nhường ngôi cho thái tử cũng tới , hắn long bào đứng trên điện tay nắm tay Thiên Di , nàng một thân xiêm y vàng óng ánh kim tuyến , trang sức từ trên xuống lộng lẫy vô cùng , chúng bá quan quỳ xuống .
– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế , hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế .
– Chúng ái khanh bình thân .
– Tạ ơn hoàng thượng .
Trời tối hắn đến chỗ Thiên Di , không nhìn thấy nàng , chỉ có một bộ y phục hoàng hậu lúc sáng nàng mặc , một phong thư và một tấm kim bài ở trên giường của nàng , mặt mày hắn tái nhợt đi nhanh tới run run cầm lá thư xé ra .
” Muội đã hoàn thành tâm nguyện của hoàng tỗ mẫu , đồng ý trở thành nương tử của huynh nhưng muội không thể cùng huynh một chỗ . Hậu cung có ba nghìn viện , huynh có ba ngàn phi tử thiếu đi muội cũng sẽ không sao , xin lỗi huynh … tình yêu của muội đã gởi ở nơi khác , không thể cùng huynh chia sẻ vui buồn … tạm biệt … ” .
Tay hắn nắm chặt rách cả lá thư , thân người bủn rủn ngồi thụp xuống hai tay ôm đầu cúi xuống .
– Nhưng ta chỉ yêu mình nàng … Thiên Di … Thiên Di …
Thái thượng hoàng và hoàng thái hậu không thể không tức giận nhưng nàng là kim bài đổi mạng cũng không thể làm gì nàng , bất quá ngôi vị vương hậu kia một năm sau mới có thể tấn phong cho người khác .
Phủ vương gia lúc này , một nô tài chạy vào đi tới trước mặt Kiến Văn cúi đầu chìa hai tay đưa tới một phong thư .
– Bẩm thế tử , có thư .
– Ừ ,
Kiến Văn cầm lấy xé ra .
” Kiến Văn , có lẽ lúc huynh nhận được lá thư này thì muội đã rời khỏi đây rồi , cảm ơn huynh từ nhỏ đã yêu thương chăm sóc muội , gặp được huynh là hạnh phúc lớn nhất của đời muội , kiếp này không thế kết tóc se tơ , nguyện kiếp sau cùng huynh một chỗ … tạm biệt ” .
Hắn run rẩy đánh rơi cả lá thư , đầu óc trống rỗng lao đi .
– Thiên Di … Thiên Di … Thiên Di …
Hắn tìm nàng , tìm không thấy , người người bỏ cuộc nhưng hắn thì không , Thiên Di nàng ở đâu ta nhớ nàng lắm , không phải nàng thì không được , nữ nhân bước chân lên giường của ta chỉ có thể là nàng , những người khác thì đừng hòng .
– Vương gia , chúng thần đã hỏi thăm nhưng không ai biết cả .
– Tiếp tục tìm cho ta , lục tung cả đất nước này cũng phải tìm ra nàng cho ta .
– Dạ , vương gia .
Hắn một thân hắc y trên ngựa , tuấn tú lạnh lùng kiêu ngạo , đôi mắt mở to , làn da trắng hồng cướp đi bao trái tim thiếu nữ trên phố . Hắn kéo dây cương thúc ngựa chạy đi , đã 4 năm rồi đấy .
– Thiên Di nàng trốn ở đâu rồi , ta tìm nàng thật khổ nàng biết không .